Từ ngày có Đình Kiến Chung và Lý Mạn Ngôn trở về sinh sống thì không gian trong biệt thự mới trở nên ấm áp, có hơi người chứ lúc Đình Hạo Nguyên ở một mình thì cả căn biệt thự to lớn lúc nào cũng giăng đầy hàn khí, ảm đạm đến mức thê lương.
Hôm nay cũng như thường lệ, Trác Lâm đã dậy từ sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Có Trác Lâm thì người làm cũng được rảnh rỗi khâu chuẩn bị thức ăn cho ông bà lão gia, vì hầu như bữa sáng, bữa tối đều do cô đích thân chuẩn bị, cũng chính vì điều này mà càng ngày Lý Mạn Ngôn càng có cảm tình với Trác Lâm.
"Tiểu Lâm, dạo này tình hình ở tập đoàn vẫn ổn chứ?"
"Dạ vẫn ổn ạ!"
Trác Lâm vừa dùng xong bữa sáng của mình, cô vừa lau miệng vừa vui vẻ trả lời câu hỏi của Lý Mạn Ngôn ngay.
"Ý cô hỏi là tình hình của Hạo Nguyên và con bé Bội San ấy..."
Thật ra thì công việc ở Đình thị bà đâu màng tới làm gì mà thứ bà quan tâm là vấn đề tình cảm của cậu con trai độc nhất của mình với cô gái kia nên mới cố tình đưa Trác Lâm đến làm thư ký cho Đình Hạo Nguyên, sẵn tiện xem có thể tạo cơ hội để anh nảy sinh tình cảm với Trác Lâm hay không.
"Dạ, họ vẫn ổn."
Trác Lâm hơi đượm buồn trong giọng nói, cô ngưng một chút rồi hơi cong môi cười nhạt sau đó mới tiếp lời:
"Hạo Nguyên rất cưng chiều cô gái đó, tận tụy chăm sóc từng li từng tí đến nổi mà cả công ty đều bàn tán nói anh là một Tổng tài cuồng si, sủng bạn gái đến tận trời xanh."
"Đường đường là một Chủ tịch địa vị cao sang quyền quý mà lại mang tai tiếng thế à? Đúng là mất mặt quá đi."
Thấy Lý Mạn Ngôn đang tỏ vẻ bất mãn, Trác Lâm liền nói tiếp:
"Mà con thấy Bội San cũng không hiểu chuyện chút nào, lẽ ra ở tập đoàn thì nên giữ khoảng cách với Hạo Nguyên một chút để mọi người không xì sầm bàn tán, đằng này còn nũng nịu, mè nheo đủ thứ trò hết, có hôm con tình cờ nghe được cô ấy đòi Hạo Nguyên tặng chiếc nhẫn kim cương gì đấy, cứ tưởng anh ấy từ chối ai mà ngờ qua hôm sau đã thấy Bội San mang ra khoe với mọi người rồi."
"Còn có chuyện đó luôn hả?"
Lý Mạn Ngôn đã thật sự bị chọc giận, bà không hề thích cái kiểu phụ nữ ăn bám, chỉ biết dùng thân thể và cái miệng để thu về lợi nhuận cho bản thân, nên khi nghe Trác Lâm nói về Bội San như thế bà đã không tránh khỏi phẫn nộ.
"Em bình tĩnh đi, anh không tin con trai chúng ta lại không có mắt nhìn người thế đâu, em nên hỏi Hạo Nguyên lại cho kỹ càng đã."
Đình Kiến Chung vừa dứt lời trấn an vợ mình thì từ bên ngoài, quản gia Thiệu Yên đi vào, trên tay ông còn mang theo một chiếc phong bì cỡ lớn, đưa đến trước mặt Đình Kiến Chung.
"Dạ lão gia, có người vừa chuyển đến vật này cho ngài và lão phu nhân."
Đình Kiến Chung tuy đang nghi hoặc vì không biết là ai đang gửi thứ gì tới cho mình nhưng vẫn cầm lấy, ông cẩn thận mở chiếc phong bì, mang ra một sấp ảnh.
Lý Mạn Ngôn lúc này cũng bị thu hút, bà nới gần khoảng cách lại để xem cùng với Đình Kiến Chung. Vừa nhìn thấy những bức ảnh thì sắc mặt bà liền trở nên cực kỳ khó nhìn khi thấy tấm ảnh Bội San mặc trên người chiếc váy cưới, vui vẻ mỉm cười cùng tay trong tay bên cạnh người đàn ông khác.
Một bức khác là ảnh bé Bội Sam được Đình Hạo Nguyên và Bội San đón ở trường học. Cầm bức ảnh trên tay mà tay bà run run, lồng ngực tức tối đến không còn thở nổi khi biết tin con trai mình vậy mà lại đi yêu một người đàn bà đã từng có chồng, có con.
Khi Đình Kiến Chung còn đang mải mê xem xét từng bức ảnh thì Lý Mạn Ngôn ở bên cạnh đã bắt đầu ôm ngực, thở dốc, đến khi ông quay sang nhìn thì bà đã sắp ngất xỉu.
"Mạn Ngôn, Mạn Ngôn à..."
"Cô ơi... Người đâu mau gọi xe cấp cứu..."
- -------------------------------
《BỆNH VIỆN F》
Trên hành lang bệnh viện, Đình Hạo Nguyên cùng Bội San nắm tay nhau bước đi thật nhanh đến phòng bệnh hạng VIP, khi cả hai tìm được phòng, vừa đẩy cửa bước vào trong thì Lý Mạn Ngôn đã tỉnh lại.
Những ánh mắt trong phòng đều tập trung vào hai bàn tay vẫn đang siết lấy nhau, lúc này Bội San mới ngượng ngùng buông tay Đình Hạo Nguyên ra, cô cúi đầu chào Đình Kiến Chung rồi bước đến giường bệnh.
"Bác thấy khỏe chưa ạ?"
Lý Mạn Ngôn tỏ ngay thái độ chán ghét, bà quay mặt sang chỗ khác rồi mới khinh khỉnh trả lời:
"Tiểu Lâm, cô không muốn thấy mặt người phụ nữ này, con đưa cô ta ra ngoài đi."
Đình Hạo Nguyên nhíu mày khó hiểu trước thái độ của Lý Mạn Ngôn dành cho Bội San, còn cô thì đã lặng người đứng đó, không biết mình đã làm sai chuyện gì mà khiến mẹ của anh không đươc vui...
"Mẹ làm sao vậy? Tiểu San đến thăm mẹ mà?"
"Tiểu Lâm sao còn đứng đó, con không nghe cô nói gì à?"
"Dạ..." Trác Lâm vội nói rồi đi đến chỗ của Bội San đang đứng khẽ nói:
"Cô cũng nghe mẹ Hạo Nguyên nói gì rồi đó, mau ra ngoài đi."
"Ờ..." Bội San cười gượng sau đó cúi đầu chào Lý Mạn Ngôn và Đình Kiến Chung rồi quay lưng rời đi.
Lúc đi ngang Đình Hạo Nguyên anh đã nắm tay cô lại, nhỏ giọng an ủi:
"Em đừng buồn, ra ngoài chờ anh một chút, anh ra ngay."
"Anh cứ ở lại chăm sóc bác gái đi, đừng bận tâm em!"
Bội San cười nhẹ sau đó đi thẳng ra ngoài, Trác Lâm cũng nối bước theo sau.
Trên hành lang bệnh viện, Bội San mang tâm trạng chẳng mấy vui vẻ mà bước đi.
Cô không hiểu lý do tại sao mẹ của anh đột nhiên lại lạnh nhạt với cô như thế? Mới mấy ngày trước bà còn rất vui vẻ, vậy mà hôm nay lại không muốn nhìn thấy mặt cô nữa... Là do cô đã làm sai gì sao?
"Bội San..."
Giọng Trác Lâm lãnh lót vang vọng từ phía sau, lúc này Bội San mới quay lại nhìn ả ta.
"Cô không muốn biết lý do tại sao mẹ của anh Hạo Nguyên lại có thái độ như vậy với cô sao?"
"Sau khi trở về, Hạo Nguyên sẽ nói cho tôi biết. "
Trác Lâm ngay lập tức nhếch môi cười sau khi nghe xong câu trả lời hết sức bình thản của Bội San, ả nhướng mày nói tiếp:
"Cô nghĩ là anh ấy sẽ nói thật cho cô biết sao?"
................................
Cùng lúc này trong phòng bệnh, một bầu không khí tẻ nhạt bao trùm xung quanh. Đặc biệt là sắc mặt của Đình Hạo Nguyên, từ khi Lý Mạn Ngôn tỏ thái độ với Bội San, còn đuổi cô ra ngoài thì tâm tình anh đã cực kỳ không tốt.
"Con đang giận mẹ đấy à?"
Lý Mạn Ngôn ngồi trên giường bệnh, dùng giọng điệu hờn trách để hỏi đứa con trai yêu quý của mình.
"Con muốn biết lý do tại sao mẹ lại tỏ thái độ như vậy với tiểu San."
Người đàn ông lạnh nhạt đáp trả làm Lý Mạn Ngôn tức giận, vì trong mắt anh lúc nào cũng chỉ có Bội San và Bội San chứ không hề quan tâm đến người mẹ là bà.
"Sao con không hỏi lý do tại sao mẹ nhập viện."
"Ý mẹ đang ám chỉ chuyện mẹ nhập viện là có liên quan đến tiểu San?"
Mày kiếm trên khuôn mặt người đàn ông nhíu chặt, thật sự anh ghét cái kiểu nói chuyện dong dài này vô cùng, nhưng vì người đối diện là mẹ anh nên buộc lòng phải nhúng nhường bà ấy.
Lý Mạn Ngôn cũng không muốn dài dòng nữa, vì bà thừa biết rõ cậu con trai của mình không có tính kiên nhẫn nên đã dùng âm giọng lạnh nhạt mà nói thẳng ra ý muốn của mình.
"Mẹ muốn ngay trong hôm nay con phải chia tay với người phụ nữ đó."