"Trưởng phòng, trà yến mạch của chị."
Bội San nhìn tách trà vừa được đặt đến trước mặt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô gái đang đứng bên cạnh mình.
"Chị đâu có gọi thức uống?"
"Chị không gọi nhưng cấp trên gọi."
Linh Lung thân thiết đặt tay lên vai Bội San, thản nhiên trả lời.
Nhưng Bội San vẫn ngây ngô mà hỏi lại:
"Cấp trên? Là ai?"
"Là Chủ tịch kêu người mang xuống cho chị đấy, lúc nãy em vô tình gặp người đó bên ngoài nên tiện tay mang vào cho chị hộ cô ấy."
Lúc này Bội San mới bật cười, đột nhiên cô quên mất rằng "cấp trên" của cô gần đây hay tùy hứng tạo ra những hành động lãng mạn bất ngờ như thế. Mới hôm qua là trái cây để cô vừa làm vừa ăn hôm nay lại đến trà yến mạch, một loại thức uống bổ dưỡng thơm ngon.
"Haizzz... số tụi em đúng là khổ, đến ở nơi làm việc cũng suốt ngày bị nhét thức ăn cho chó đầy cả miệng. Trưởng phòng ơi, cả phòng mình ngán lắm rồi..."
Linh Lung vừa than thở vừa lui về bàn làm việc, mở tập tài liệu ra với nét mặt vô cùng nhàm chán.
"Nếu nói phải chịu ấm ức khi bị cẩu lương hành hạ thì chỉ có Chu Minh Thoại và Thế Hào là thiệt nhất thôi, vì họ chưa có bạn gái. Còn em với chị Sở Lam đã có chồng rồi mà, còn than thở gì nữa."
Bội San vừa nhâm nhi tách trà nồng nàn hương vị tình yêu vừa thong thả đối đáp với đàn em nhỏ tuổi của mình.
"Biết là vậy nhưng chồng của em không có manly romantic như người đàn ông của chị, khi về chung nhà rồi thì đâu có còn nhiều cảm xúc thăng hoa như lúc yêu đâu. Biết vậy em đã không cưới sớm rồi."
Linh Lung bất mãn nói, làm Bội San và Sở Lam đều bật cười, ai đời mới kết hôn chưa bao lâu đã kêu chán như cô nàng Linh Lung này không đây.
Đúng lúc này, Trác Lâm bất ngờ xuất hiện cắt ngang bầu không khí vui nhộn trong phòng. Vì là thư ký của Chủ tịch nên ai nấy đều kiêng dè trước Trác Lâm, phần lớn còn vì cô là người mà lão phu nhân đưa tới nên dù muốn dù không họ cũng phải nể nang năm phần, chỉ riêng Bội San là vẫn giữ vững trạng thái điềm đạm, bình tĩnh.
"Trưởng phòng Lưu, có một dự án chung cư vừa hoàn thành, giờ cô qua đó khảo sát để chuẩn bị triển khai kế hoạch quảng bá đi."
"Được, tôi sẽ đi ngay."
Bội San vui vẻ nhận lời rồi tắt máy tính, chuẩn bị rời đi.
"Vậy cô cho tôi số điện thoại, tôi gửi địa chỉ cho cô."
"Ừm."
Sau đó cả hai trao đổi số điện thoại cho nhau, Bội San cũng nhận được địa chỉ chung cư dự án ngay lúc đó nên liền mang theo túi xách rời khỏi tập đoàn.
Nhìn Bội San hào hứng nhận việc mà chẳng chút đề phòng, Trác Lâm bỗng nhiên nhoẻn miệng cười rồi cũng ung dung rời đi.
Cho đến khi ả khuất khỏi tầm nhìn thì Linh Lung mới bất mãn lên tiếng:
"Còn 30 phút nữa là tới giờ nghỉ trưa rồi, vậy mà còn giao việc mất thời gian như vậy cho người ta, đúng là không hiểu chuyện gì hết."
Sở Lam lúc này cũng quay qua tám chuyện với Linh Lung, cô hơi nhíu mày, nghi ngờ hỏi lại:
"Cơ mà em thấy có gì đó không bình thường không?"
"Chị thấy không bình thường chỗ nào?"
"Thì từ lúc Chủ tịch với Trưởng phòng của chúng ta "tình trong như đã mặt ngoài còn e" thì công việc của Bội San đều do đích thân Chủ tịch giao phó mà, với lại gần giờ ăn trưa vậy rồi không lý nào Chủ tịch lại giao việc cho cô ấy được."
"Chị nói cũng đúng..."
Linh Lung xoa xoa cằm tán thưởng những gì Sở Lam vừa nói, nhưng dẫu cho có nghi ngờ gì thì chuyện của Bội San vẫn là nằm ngoài tầm quản lý của họ. Họ càng không có lá gan dám tò mò chuyện cấp trên.
- ---------------
Trác Lâm, sau khi rời khỏi phòng Marketing thì đi tới phòng pha chế, đích thân pha một ly trà xanh sau đó mang lên phòng Chủ tịch.1
Vì đã bị Đình Hạo Nguyên nhắc nhở một lần nên hiện tại cô chẳng dám tự ý xông vào nữa mà phải đứng bên ngoài gõ cửa.
*Cộc cộc cộc.*
"Vào đi."
Trác Lâm cong môi cười tà mị, thẳng tay đẩy cửa bước vào, cô tự tin sải bước đi đến bàn làm việc của Đình Hạo Nguyên, đặt ly trà xanh xuống trước mặt anh.
"Em mới tìm được loại trà này rất ngon nên cố tình pha cho anh một ly, anh dùng thử xem có hợp khẩu vị không nha?"
"Cứ để đó đi."
"Anh nếm thử ngay đi, để lát nữa trà nguội sẽ mất đi hương vị thì không ngon nữa."
Đình Hạo Nguyên lúc này mới rời mắt khỏi tập tài liệu trên bàn, anh nhìn sang ly trà xanh còn đang nghi ngút khói, không ngần ngại mà cầm lên, thổi nhè nhẹ trên mặt nước sau đó mới nhấp một ngụm nhỏ, rồi lại nhấp thêm một ngụm nữa mới đặt tách trà trở về vị trí cũ.
"Anh thấy thế nào? Có ngon không?"
"Cũng được, hương vị rất đặc biệt."
Trác Lâm bật cười tươi tắn, nhưng nụ cười này lại ẩn chứa điều gì đó rất khó hiểu.
"Vậy anh uống thêm đi. Cũng sắp hết giờ làm việc rồi, hay anh cho em ở lại đây nha..."
"Tùy thôi."
Đình Hạo Nguyên lạnh nhạt trả lời rồi lại tập trung làm việc, hơn 15 phút trôi qua, tách trà của anh cũng vơi dần, chỉ còn một ít dưới đáy ly.
Và cũng là lúc anh cảm thấy cơ thể truyền đến cảm giác bất thường, rõ ràng nhiệt độ trong phòng không hề cao nhưng anh lại toát đầy mồ hôi, bên trong thân thể dường như đang bốc hỏa.
Cổ họng cũng khô rát khác thường, nhìn thấy tách trà còn một ít anh liền nâng lên uống cạn, thế nhưng tình trạng hiện tại lại chẳng khá hơn.
Cơ thể cường tráng mỗi lúc một nóng bức, chiếc cà vạt trên cổ cũng bị anh tháo ra vứt sang một bên, rồi một chiếc, hai chiếc cúc áo được mở ra.
Tâm tình đột nhiên bức bối khiến người đàn ông trở nên khó chịu, anh vừa đứng dậy định rời khỏi bàn làm việc thì đầu óc đột nhiên quay cuồng, thân ảnh cao to nghiêng ngã, không giữ vững thăng bằng.
Anh lắc lắc đầu để tỉnh táo hơn nhưng cũng chỉ là vô ích, mọi cảnh vật trong tầm nhìn của đôi mắt phượng ngày càng quay cuồng.
Khi thấy mũi tên đã bắt trúng đích, Trác Lâm nhoẻn miệng cười sau đó vội vàng đi đến chỗ Đình Hạo Nguyên đưa tay đỡ anh.
"Hạo Nguyên, anh sao vậy? Anh không khỏe hả?"
Mắt phượng giương lên nhìn chằm chằm vào cô gái, tròng mắt đỏ ngầu như đốm lửa nhỏ, chút lý trí cuối cùng cho anh biết rằng cô gái này anh không nên động vào thế là Trác Lâm lại bị đẩy ra xa, anh loạng choạng bước vào phòng nghỉ.
Kế hoạch đã cất công bày ra giờ chỉ chờ thu lưới nữa thôi thì làm sao Trác Lâm có thể đứng yên nhìn công lao đổ sông đổ biển.
Cô nhìn về hướng phòng nghỉ, nhếch môi cười nhạt rồi nhanh chóng tiến vào trong, còn cố tình mở rộng cửa phòng.
Bên trong vì quá nóng bức mà Đình Hạo Nguyên đã cởi hẳn chiếc áo sơ mi trên người xuống, nhân cơ hội, Trác Lâm không cần biết ngại ngùng là gì cũng bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo sơ mi xuống, để lộ ra vòng một múp mím, căng tròn nhấp nhô trong lớp áo bar đen.
Cô vờn quanh Đình Hạo Nguyên, đôi tay trắng trẻo nuột nà đặt lên đôi vai rắn rỏi của người đàn ông, không ngừng áp sát thân thể va chạm vào người anh.
"Hạo Nguyên..."
Ả nỉ non gọi tên anh, trong giây phút đầu óc đang mụ mị không tỉnh táo, cùng với xuân dược đang hoành hành trong thân thể khiến Đình Hạo Nguyên dần mất đi tự chủ.
Trước mắt anh rõ ràng là Trác Lâm vậy mà anh lại nhìn ra người con gái ấy là Bội San, anh thấy cô đang khẽ gọi tên, còn mỉm cười với anh.
Trong giây phút say đắm với hình ảnh "Bội San", Đình Hạo Nguyên đã xoay trở thân thể người phụ nữ về phía giường, mạnh bạo đẩy cô nằm xuống sau đó tự ý đè lên thân thể cô gái mà anh cho rằng là Bội San.
"Tiểu San, anh muốn..."