Chẳng cần nhà cao cửa rộng, chẳng hàng hiệu cao sang nhưng lại không một ai bì nổi khi thứ họ nắm giữ là một tình yêu đẹp mà biết bao người hằng mong ước.
Đôi khi cả đời người, họ chỉ ao ước tìm được một người bạn đời thủy chung, có một tình yêu vĩnh kết đồng tâm, gắn bó cùng nhau suốt đời nhưng chính điều ấy đối với một số người lại vô cùng khó khăn, khi họ phải bước trên con đường tình duyên nhiều lận đận chông gai...
"Bảo bảo, ba nấu xong rồi con vào gọi mẹ ra ăn tối đi."
"Dạ!"
Đình Hạo Nguyên vừa vắt cam lấy nước làm thức uống cho bữa ăn vừa nhìn Bội Sam cười nói, khi thấy bé con ngoan ngoãn nghe lời thì anh lại cong môi mỉm cười.
Hình ảnh của Đình Hạo Nguyên ngay lúc này chính là một người đàn ông đảm đang, ăn mặc thì đơn giản, hễ vào bếp là lúc nào trên người cũng mang tạp dề vì công việc nấu ăn cho gia đình là do anh tự ý đảm nhận, nhiều lần Bội San muốn phụ thì lại bị đuổi ra ngoài với cái lý do vô cùng buồn cười là có cô bên cạnh anh sẽ bị mất tập trung.
Nên thế là từ ngày Đình Hạo Nguyên chuyển đến, gian bếp trong nhà đã không còn nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ đâu nữa.
"Ba ơi, mẹ đến rồi."
"Ba cũng vừa xong luôn."
Anh đặt hai ly nước cam vừa vắt xong vào phần ăn của Bội San và bảo bảo rồi cởi tạp dề trên người xuống, sau đó cũng ngồi vào vị trí của mình.
Bội San nhìn lần lượt từng món ăn trên bàn gồm có thịt gam chua ngọt, tôm xào hạt điều, một món canh, thức ăn khai vị, món tráng miệng, tất cả đều vô cùng tươm tất thế nhưng nhìn bàn ăn thịnh soạn thế này Bội San đột nhiên lại cảm thấy áy náy, cô buồn hiu nhìn sang Đình Hạo Nguyên, nhỏ giọng đề nghị.
"Hay là từ mai để em nấu cho nha, chứ em không nỡ thấy anh vất vả. Ở tập đoàn đã bận rất nhiều việc vậy mà về nhà còn tự tay nấu nhiều món như thế, em thấy không đành lòng chút nào."
Đình Hạo Nguyên cực kì ấm lòng khi nghe những gì Bội San vừa nói, anh đưa tay véo nhẹ mũi cô một cái rồi mới cưng chiều lên tiếng.
"Ở tập đoàn em cũng bận mà, về nhà rồi thì nên nghỉ ngơi. Anh không muốn em vất vả!"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết, giờ anh rảnh thì nấu cho em và con, khi nào anh bận hay ốm đau gì đó thì lại phiền em chăm sóc cho anh, vậy coi như công bằng rồi."
"Nhưng mà em..."
"Thôi mà... em mau ăn đi để bảo bảo còn ăn nữa chứ, con bé đã xụ mặt rồi kìa."
Khi cả hai đều nhìn về phía cô nhóc nhỏ nhỏ đáng yêu đã ỉu xìu ngồi đó, mắt nhìn những món ăn trên bàn một cách thèm thuồng thì không thể nhịn cười.
"Ba, mẹ... bảo bảo đói, chúng ta có thể ăn được chưa ạ?"
"Được được, bảo bảo ăn đi, ba mẹ cũng ăn đây."
Bội San gắp cho cô con gái bé nhỏ một con tôm, rồi cũng gắp cho người đàn ông của mình một con tôm to hơn.
"Công anh nấu, thưởng anh con to nhất!"
- -------------------------------
Cùng lúc này tại biệt thự LAPIS, Trác Lâm đứng một mình trên sân thượng. Giữa màn đêm tối mịt, cô mặc chiếc đầm ngủ hai dây màu đỏ quyến rũ nổi bật.
Đôi mắt thâm sâu khó đoán hướng xuống thành phố xô bồ phía dưới mà ngắm nhìn, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi lướt qua tung bay tà váy tạo nên một cảnh tượng ma mị.
Không biết cô đang toan tính chuyện gì trong đầu mà đột nhiên lại nhoẻn miệng nhếch môi cười, sau đó mở điện thoại và lên mạng search một số trung tâm thám tử, khi đã chọn được nơi thích hợp, cô liền lấy số và gọi ngay đến trung tâm thám tử S.
Sau vài tiếng chuông ngắn ngủi, thì đầu dây bên kia đã nhấc máy. Trác Lâm chẳng dong dài phí thời gian mà liền đi thẳng vào chủ đích mình muốn.
"Tôi cần một thám tử chuyên nghiệp. "
- -------------------------------
Màn đêm buông xuống thật nhanh, quay qua quay lại đã hơn 21 giờ đêm.
Đình Hạo Nguyên sau khi đọc truyện dỗ Bội Sam ngủ xong thì quay trở về phòng ngủ của mình và cũng là phòng của Bội San.
Bội Sam vốn là cô bé tinh nghịch còn rất hiểu chuyện nên khi anh chuyển đến thì bé con đã tự động "chuyển phòng", mặc cho Bội San có thuyết phục thế nào thì cô bé vẫn một mực muốn ngủ một mình nên trong tình cảnh lực bất tòng tâm Bội San đành để Đình Hạo Nguyên ngủ chung giường.
"Vợ à! Ngủ thôi, công việc cứ để đó đi, em không làm cũng đâu có ai dám nặng lời với em."
"Anh còn dám nói thế à, từ ngày rơi vào tay anh thì Lưu Bội San em sắp bị biến thành bù nhìn trong công ty rồi. Việc lớn việc nhỏ gì anh cũng tự ý xử lý, hiếm lắm em mới có việc để làm, cho nên giờ anh để em toại nguyện đi."
Bội San quay lại nhìn nam nhân đang ôm gối ngồi trên giường, phụng phịu nói rồi lại quay về với công việc đang làm.
Sau vài giây, căn phòng đột nhiên rơi vào yên tĩnh khiến Bội San cảm thấy hiếu kỳ, cô còn định quay lại xem tên "đại ma đầu" kia đang giở trò gì nhưng còn chưa kịp phản ứng thì cả cơ thể ngọc ngà đã bị ai đó bất ngờ nhấc bổng lên làm cô giật mình.
"Hạo... Hạo Nguyên, anh làm gì vậy? Mau thả em xuống."
Người đàn ông rất nghe lời, Bội San vừa kêu anh thả xuống thì anh đã đặt cô xuống, nhưng mà là "xuống nệm" trên giường ngủ.
Anh chống hai tay xuống, trấn giữ cô gái nằm ở giữa, mắt phượng nhìn sâu vào đôi mắt tròn xoe vì kinh ngạc đang mở to lên nhìn mình, sau đó nơi khóe môi gợi cảm thản nhiên hiện lên một nụ cười tà mị.
"Anh sẽ cho em toại nguyện nhưng, em phải toại ý cho anh trước đã."
"Hạo... Hạo...Đình Hạo Nguyên, em... em còn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng mà."
"Vậy em chuẩn bị đi, anh sẽ chờ đợi trong thời gian "thoát y" cho cả hai."
Bội San lắc đầu kịch liệt, ngay lúc này cô chỉ muốn chạy khỏi nơi này, trốn khỏi vòng tay ma quái của người đàn ông bá đạo kia, nhưng đã không thể nữa rồi, khi cảnh tượng đang đập vào tầm mắt trong sáng là một thân thể nam nhân cường tráng.
Từng đường cơ bụng săn chắc, lộ rõ tám múi cực kì quyến rũ khiến đầu óc cô gái bỗng chốc mụ mị, cô đánh tiếng nuốt nước bọt cái "ực".
Không ngờ rằng một người phụ nữ đã từng trải qua một đời chồng như cô đây lại chẳng thể kìm lòng nổi, khi tận mắt chứng kiến một nam nhân sỡ hữu body cực phẩm mà bất cứ cô gái nào cùng thầm mong ước được chạm vào.
"Có phải là rất đẹp, có phải đang mê mẩn anh rồi đúng không? Em chạm vào đây đi, nghe thử xem tim anh đang "nói" gì..."
Giọng anh trầm ấm cất lời, tay thì cầm lấy bàn tay của người phụ nữ, tự ý di chuyển, vuốt ve trên từng đường cơ thịt gợi cảm, và trạm dừng cuối cùng chính là ngực trái. Nơi đó có một trái tim nóng bỏng, đang rạo rực lửa tình mà đập mạnh liên hồi.
Khuôn mặt kiều diễm nằm yên ắng trên nệm giờ đây đã đỏ ửng như dâu tây chín mọng. Cô không chỉ cảm nhận được con tim anh đang thổn thức mà còn lắng nghe được trái tim mình cũng đang đập rất mạnh, đang khao khát được làm một chuyện gì đấy cùng người đàn ông này.
"Em đã biết nó muốn gì chưa?"
"Nó... nó muốn "ăn" em..."