Trước ánh mắt dò xét, sắc lạnh của Lý Mạn Ngôn, Trác Lâm đã trở nên vô cùng bối rối, ngay lúc này ả chỉ biết không ngừng lắc đầu phủ nhận, khuôn miệng sau vài giây mấp máy thì mới có thể phát ra tiếng nói:
"Con... con xin lỗi mẹ."
Vừa nói hết lời thì người phụ nữ đa mưu túc trí ấy đã quỳ rạp xuống dưới chân Lý Mạn Ngôn, một màn nước mắt bắt đầu tuôn rơi giàn giụa trên khuôn mặt giảo hoạt ấy.
"Con biết mẹ không thích người dùng mưu kế để trục lợi cho bản thân nhưng mà con mong mẹ có thể thông cảm cho con. Con làm vậy cũng chỉ vì quá yêu Hạo Nguyên, mỗi ngày nhìn thấy anh ấy thân mật với người con gái khác con thật sự cảm thấy rất khó chịu, trong tim con cũng đau lắm. Là phụ nữ thì khó có thể vượt qua được lòng đố kỵ, nên con mới nhất thời làm ra những chuyện như thế. Nhưng tất cả đều xuất phát từ tình yêu chứ không phải mưu lợi gì đâu mẹ, mẹ tin con nha mẹ."
"Còn nữa, còn cái thai trong bụng con thật sự là của anh ấy, là cháu nội của ba mẹ, mẹ không thương con cũng được, nhưng xin mẹ hãy nghĩ tình con là mẹ của đứa bé này mà cho con một cơ hội được không mẹ?"
Trác Lâm không ngừng khóc lóc ỉ ôi, van nài, nhìn gương mặt lấm lem nước mắt của ả ta mà Lý Mạn Ngôn đã cảm thấy dao động trong lòng.
Bà nghĩ đến đứa bé là con cháu của Đình gia thì dù có không thể tha thứ cho người phụ nữ này đi chăng nữa thì trong bụng của cô ta vẫn còn mang giọt máu nhà họ Đình, bà không nhẫn tâm chối bỏ.
Lý Mạn Ngôn nghĩ lại khoảng thời gian vừa qua Trác Lâm sống ở Đình gia thế nào, biểu hiện và thái độ của ả cũng chưa lần nào khiến bà không hài lòng, nếu chỉ vì quá yêu mà xảy ra nông nổi nhất thời thì lỗi lầm này bà có thể bỏ qua coi như là vì con vì cháu.
Nghĩ ngợi đã xong, sắc mặc của Lý Mạn Ngôn cũng hòa hoãn hơn nhiều, ánh mắt bà nhìn Trác Lâm chẳng còn lạnh lẽo như trước mà đã hiện lên vài tia nhã nhặn.
"Được rồi, con ngồi lên đi. Đừng để ảnh hưởng đến cháu của mẹ."
"Dạ, tiểu Lâm cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ đã chấp nhận tin tưởng mà cho con một cơ hội, từ giờ con hứa sẽ làm một người vợ hiền dâu thảo của gia đình mình!"
"Thiếu phu nhân chắc chắn rằng đứa bé trong bụng cô là con cháu của Đình gia? Là kết tinh của Đình tổng tạo thành đến vậy sao?
Trác Lâm cất lời nói trong vui mừng, ả vừa nhổm người định đứng dậy thì Kha Dụ đã lên tiếng, khiến cả cơ thể ả ta chợt trở nên căng cứng.
"Ý của cậu là gì? Rốt cuộc còn chuyện gì ẩn giấu đằng sau nữa thì mau nói ra cho rõ ràng đi."
Đình Kiến Chung đã không thể kiên nhẫn thêm nữa, ông cau chặt mày kiếm nhìn về Kha Dụ mà mong chờ nhận được lời hồi đáp.
"Thật ra thì món quà lớn vẫn còn nằm ở đây."
Kha Dụ giọng đầy ẩn ý nói rồi thì lấy trong túi áo ra một chiếc USB, sau đó thành thạo cấm vào máy tính, quá trình tải dữ liệu trôi qua rất nhanh đã mở được một clip vô cùng hấp dẫn.
"Phiền Thiếu phu nhân nhìn qua xem có phải người phụ nữ bên trong là cô không?"
Kha Dụ lại quay màn hình về phía ba người ngồi đối diện, lần này chính là một chiếc clip lõa lồ của một đôi trai gái đang tằng tiện với nhau trên giường, người phụ nữ nằm phía dưới không ngừng rên rỉ, ở giây thứ 15 khi cô gái quay mặt ngay vào hướng camera thì cả Trác Lâm và Lý Mạn Ngôn đều đã sững sờ đến mức tròng mắt đứng hình.
Lý Mạn Ngôn, tay ôm ngực trái, cảm thấy cơ thể đang truyền đến cảm giác khó thở khi bà đang phải chứng kiến cảnh tượng dơ bẩn gì đây?
Người con dâu bà tin tưởng, người mà Lý Mạn Ngôn bà cứ đinh ninh rằng sẽ là một người vợ hiền dâu thảo, nhưng không ngờ giờ đây bà lại tận mắt chứng kiến hình ảnh cô ta cùng quan hệ thể xác với một gã đàn ông khác, khuôn mặt dâm loàn của ả khiến bà cảm thấy vô cùng kinh tỏm.
Đoạn clip chỉ vỏn vẹn 30 giây ngắn ngủi nhưng lại đủ khả năng tố cáo bộ mặt xảo trá của ả phụ nữ mang tên Trác Lâm.
Khi chiếc clip đồi bại ấy vừa kết thúc thì liền được chuyển sang một video khác, bên trong xuất hiện khuôn mặt bê bết máu của một người đàn ông.
Gã đang nhìn thẳng vào màn hình bằng ánh mắt cợt nhã, sau đó thì đột nhiên cười lớn rồi lại nhìn thẳng vào hướng camera mà cất lời:
"Khi cô thấy tôi thì chắc cũng biết được kết quả rồi. Kế hoạch đã thất bại."
Gã đàn ông nhếch môi cười đầy khinh bỉ, rồi phun ra một ngụm nước bọt hòa lẫn với máu tanh sau đó mới tiếp lời:
"Lẽ ra tao không nên dính vào loại đàn bà xui xẻo như mày, càng không nên. Truyện Việt Nam
hợp tác với mày khi biết rõ người mày nhắm vào là Đình Hạo Nguyên. Chưa hết, chuyện tao hối hận nhất là đi nhận lời của mày ám sát ai? Vợ của một con ác quỷ để rồi hôm nay phải gánh cái kết cục thảm hại như bây giờ."
Gã đàn ông lại ngừng một chút, vì vết thương trên ngực đang chảy máu khiến thân thể hắn đang dần rơi vào tình trạng thiếu hụt oxi, sau vài giây điều chỉnh lại hắn mới gắng gượng chút sức lực cuối cùng để mà nói tiếp.
"Tao sắp chết rồi, nhưng cũng rất vui vì dọc đường còn có mày và cả đứa con còn chưa kịp chào đời trong bụng của mày bầu bạn. Không biết bây giờ mày đã rõ chưa, chứ tao thì đã quá rõ một điều rằng... Đình Hạo Nguyên là không nên động vào, mà người của hắn ta thì càng phải nên tránh xa... haha..."
*Đoàng*
Sau giọng cười đầy chế giễu ấy là tiếng súng lạnh lẽo vang lên, một viên đạn đã ghim thẳng vào đầu gã đàn ông, chưa đầy một giây sau hắn đã đi theo lời đón mời của đất mẹ.
Trác Lâm dường như đã rơi vào khủng hoảng, ả liên tục lắc đầu phủ định, còn không ngừng nói lên những lời ngụy biện cho những hành vi tán tận lương tâm của mình.
"Không, không... tôi không biết gì hết. Hắn ta nói dối, hắn là ai? Tôi không hề quen biết người đàn ông này. Mẹ, con..."
*Chát.*
Khi ả quay qua định tiếp tục phân bua chối tội thì đã lãnh trọn một cái tát đến từ bàn tay của Lý Mạn Ngôn.
"Đồ đàn bà lẳng lơ, đồ rắn độc. Chuyện đã rành rành ra trước mắt mà cô còn muốn chối cãi sao?"
"Mẹ... con không có... con kh..."
*Chát.*
Cứ mở miệng ra thì Trác Lâm lại ăn thêm một cái tát, lần này Lý Mạn Ngôn đã thật sự tức giận, bà đứng bật dậy, nhìn người phụ nữ thâm độc trước mắt mà gằn lên từng chữ:
"Câm miệng. Cô không có tư cách gọi tôi là mẹ. Lý Mạn Ngôn tôi đúng là có mắt không tròng nên mới nhìn ra loại đàn bà tàn độc như cô là một người phụ nữ tốt, đoan trang hiền thục."
Trác Lâm sau khi ăn trọn hai cái tát thì đã vượt qua giới hạn của chịu đựng, ả đưa tay sờ vào chiếc gò má vừa bị Lý Mạn Ngôn tát đến in hằn dấu tay mà trong đáy mắt hằn lên những tia căm phẫn.
Đến nước này, ả cũng không còn gì để gỡ gạc được nữa, tất cả đều đã sụp đổ, nếu vẫn tiếp tục diễn thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Nên rất nhanh sau khuôn mặt đáng thương đã trở về nét kiêu ngạo, ngông nghênh vốn có của trước đây.
Ngay giây tiếp theo, Trác Lâm bất ngờ đứng dậy, trừng ánh mắt như quỷ dữ nhìn chằm chằm vào Lý Mạn Ngôn và rồi...
*Chát.*