Mục lục
Truyện Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngủ rồi nàng còn run cái gì?” Lục Yến nói.

Thẩm Chân âm thầm cắn chặt răng, nhắm mắt không nhìn hắn.

Gió đêm thổi qua, ánh trăng câu người.

Lục Yến nhìn xương bướm sau lưng nàng theo hô hấp nhẹ nhàng khép mở, hắn vươn tay, hai ngón tay dọc theo tấm lưng một đường xuống phía dưới.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng đảo qua, không cần dùng lực đã khiến người run rẩy.

Ánh mắt nam nhân tràn đầy ý cười.

Mái tóc đen nhánh mềm mại thả trên cần cổ tinh tế trắng nõn, vòng eo không đủ một nắm, còn có dáng vẻ vừa bị chạm vào đã thành thật này của nàng.

Toàn bộ, toàn bộ hắn đều thích.

“Tam cô nương tức giận sao?” Lục Yến gợi lên khóe miệng, nhìn vào ót nàng.

Trong lòng Thẩm Chân đau xót.

Tức giận sao?

Nàng nào có tư cách giận hắn.

Ngày ấy ở tửu lầu, sau khi nghe Tôn đại nhân nói xong, nàng thừa nhận qua nửa buổi tối cũng chưa ngủ được. Mỹ nhân tài tử, giai thoại phong nguyệt, tám chữ này vẫn luôn ở trong đầu nàng không ngừng quay vòng. Giả thuyết hắn ôm một cô nương khác đều nghĩ ra được.

Nói thật, nàng vốn rất giận hắn, nhưng chỉ chớp mắt biết được tin tức hắn ở trên triều tiến cử phụ thân đi Dự Đông trị thủy......

Có câu ăn ké chột dạ, bắt người tay ngắn, trước mắt nàng có giận đến mấy, cũng chỉ có thể nuốt hết vào trong.

Lập thu không lâu, trời vẫn chưa quá lạnh, trên người Thẩm Chân chỉ mặc một bộ trung y bằng lụa màu trắng. Đặc điểm lớn nhất của vải lụa chính là mềm mại bóng loáng, cởi bỏ đai lưng, nhẹ nhàng lôi kéo đã lập tức rơi từ trên vai xuống.

Bên trong là một kiện yếm màu hồng nhạt.


Nhìn từ góc độ của Lục Yến, trong cổ áo kia có thể thấy lấp ló đồi núi, trong bóng đêm càng thêm nổi bật, giống như mật quả tươi mới nhiều nước, khiến người vừa nhìn liền nhịn không được miệng đắng lưỡi khô.

Hắn vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa nàng một chút, nhưng nam nhân ấy mà, một khi có cảm giác, không khác gì củi khô bốc cháy.

Nhớ tới nàng có bao nhiêu mềm, hắn càng cảm thấy căng thẳng.

Lục Yến cúi người, hôn phía sau cổ nàng, giọng nói khàn khàn: “Thật sự không chịu để ý tới ta? Hửm?”

Thẩm Chân vừa định trốn, hắn liền thuận thế nắm lấy tiểu trân châu của nàng, xoa nắn hai cái, tiểu cô nương lập tức mở mắt.

Hắn cúi đầu mổ lên môi nàng, “Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi sao?”

“Tiểu khúc nhi ở Bình Khang phường có dễ nghe không?” Thẩm Chân dùng đôi mắt liễm thủy quang trừng hắn.

“Tam nhân thành hổ(*), nhiều miệng đến nước cũng chảy thành vàng, lời đồn chỉ hữu hiệu với kẻ thiếu tri thức.” Nam nhân cười khẽ.

(*) "Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật"-- Ý của câu thành ngữ này là chỉ lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là có thực.--Wikipedia.

Thẩm Chân đẩy cánh tay không chịu ngừng của hắn, muốn cách xa một chút, nhưng chiếc giường chỉ dài sáu thước, rộng bốn thước, hắn lại sốt sắng muốn dán lên, căn bản không có chỗ trốn.

“Tin đồn luôn có rất nhiều chuyện không xác thực.” Lục Yến cắn tai nàng nói, “Không thể lúc nào cũng tin.”

Thẩm Chân khẽ hừ một tiếng. Một tiếng cực nhẹ.

Lục-mắt-cao-hơn-đỉnh-đầu-Yến đối với việc dỗ dành nữ tử từ trước đến nay đều không kiên nhẫn, cho dù có là Lục Hành, Lục Cấm, cũng không dám giận lẫy với hắn.

Duy chỉ có Thẩm Chân, hắn mới chịu đón hùa theo ý, từ đó phẩm ra vài phần lạc thú. Đặc biệt là lúc đè nàng ở dưới thân.

Một khi người này có mục đích, ngữ khí đều hơi ôn nhu hơn lúc bình thường, hắn xoa eo nàng, “Vân Chi cô nương của Bình Khang phường thật sự là ta dưỡng ở bên ngoài.”

Vừa nghe lời này, Thẩm Chân lập tức ngước mắt, đối diện với đôi đồng tử thâm thúy, thấy hắn hào phóng thừa nhận, Tam cô nương vô cùng bình tĩnh trả lại một câu, “Bắt đầu từ khi nào?”

Suy nghĩ của Thẩm Chân và nữ nhân trong thiên hạ về chuyện này đều giống nhau.

Trong suy nghĩ của Thẩm Chân, giai thoại phong lưu này của Lục Yến nếu phát sinh trước khi nàng dọn đến Thẩm trạch vậy nàng không có tư cách đi quản, rốt cuộc thì nàng cũng chỉ là ngoại thất của hắn, không tới phiên nàng cậy sủng sinh kiêu.

Nhưng nếu là sau này, vậy cho dù đó là người tính tình tốt đến mấy cũng không chịu đựng nổi loại chuyện như vậy.

Một bên nói muốn cưới nàng, một bên lại phong lưu tùy ý, coi nàng là đồ ngốc sao?

Đối mặt với phản ứng của nàng, Lục Yến không khỏi nhướng mày, hắn còn tưởng rằng nàng sẽ tức khắc rơi nước mắt đấy.

“Tháng mười năm trước.” Lục Yến khụ một tiếng, nói.

Hai mắt Thẩm Chân trợn tròn.

Tháng mười năm trước, lúc đó chẳng phải là thời điểm nàng bắt đầu làm ngoại thất của hắn sao?

Chẳng lẽ...... có quan hệ với nàng?

Lục Yến một tay ôm nàng vào lòng, ngón cái sờ nhẹ vàng tai nàng, “Thẩm Chân, nàng đừng có không biết tốt xấu, thanh danh giữ mình trong sạch bấy lâu của bản quan đều bị hủy hết trong tay nàng rồi đó.”

Thanh danh.

Giữ mình trong sạch.

Thẩm Chân thầm nhẩm lại sáu chữ này trong đầu, không khỏi nhăn mày, khóe miệng kéo căng.

Một cảm giác không khoẻ quanh quẩn trong tim......

Nếu hắn thật sự giữ mình trong sạch, sao còn làm ra chuyện như thế với nàng......

Không thể không nói, suy nghĩ của Thẩm Chân một chút cũng không sai, có vài người nhìn qua khác hẳn với người phàm tục, dường như đối với vui thích phàm trần là khinh thường nhìn đến, sự thật thế nào?

Chẳng qua là không bị người đời bắt gặp thôi.

Giống như câu Lục Yến từng nói với Tĩnh An trưởng công chúa, lội nước mà không nhiễm bùn là bạch liên, hắn không phải.

Ngã trên người Thẩm Chân, hắn cũng chưa từng nghĩ tới.

Nếu muốn không bị té nhào, đoạn thời gian dưỡng ngoại thất đành trở thành một cọc sự tình không bị người biết đến mà thôi.

Lục Yến xuyên qua đôi mắt nàng đọc ra suy nghĩ bên trong, nháy mắt cúi đầu cắn nàng một ngụm, rất có ý tứ thẹn quá hoá giận.

Nam nhân liền đưa tay lật người nàng lại.

Thẩm Chân rầm rì một tiếng, cắn môi nói: “Ngày mai đại nhân không phải thượng trị sao?”

“Tới kịp.” Hắn quỳ phía sau nàng, đôi tay ép chặt vòng eo nàng, thấp giọng nói: “Nàng muốn nằm hay thích ngồi hơn?”

Giọng nói vừa dứt, khuôn mặt nhỏ của Thẩm Chân bằng mắt thường có thể thấy từng chút một đỏ lên, ý tứ trong lời nói, nàng vừa nghe lập tức hiểu rõ......

Thấy nàng không đáp, hắn nghiêm trang nói: “Vẫn là nằm đi, nàng không thích dùng sức nhất.”

Trút hết trung y, Lục Yến đưa hung khí dán chặt lên lưng nàng, bàn tay một đường lần xuống phía dưới, đặt ở kẽ hở, cực kỳ kiên nhẫn thổi lửa.

Thấy đầu ngón tay trơn trượt, Lục Yến dán bên tai nàng nói: “Nhanh vậy sao?”

Thẩm Chân dứt khoát nhắm hai mắt lại.

Hay cho một câu giữ mình trong sạch.

Thời điểm thứ nóng bỏng kia đang dần dần tới gần, trái tim Thẩm Chân cứ thình thịch mà nhảy, thình thịch mà đập......

Đột nhiên hô một tiếng không được, xoay người đứng lên.

Lục Yến sửng sốt, ôm lấy người, “Làm sao vậy?”

Vẻ mặt Thẩm Chân ngưng trọng, nghiêm túc lại mang theo một tia áy náy, thấp giọng nói: “Túi thơm vừa hết rồi, không được.” Nàng biết không có túi thơm tránh thai, hắn nhất định sẽ không chạm vào mình.

Lục Yến nhìn nàng, lại cúi đầu nhìn huynh đệ của mình, không khỏi xoa giữa mày, “Sao nàng không nói sớm?”

Tiểu cô nương mặt đầy vô tội.

Lục Yến lê giày xuống đất, đứng bên mép giường hứng gió lạnh, lâu sau lại dịch đến bên bàn uống một ngụm trà lạnh.

Thẩm Chân tưởng hắn sẽ đi, ai ngờ người này thật sự cương liệt, không chỉ không đi, còn ôm nàng ngủ một đêm.

Nam nhân hôn lên trán nàng rồi khép mắt lại.

Trời còn chưa sáng, Thẩm Chân đã bị tiếng muỗi ong ong đánh thức, mùa thu là nhiều muỗi nhất, dường như không hút khô máu người sẽ không bỏ qua.

Thẩm Chân đẩy cánh tay hắn ra, mơ mơ màng màng mở mắt đốt đèn, bắt đầu đuổi theo hành tung của muỗi mà vỗ tay.

Lát sau, hai mắt mông lung đã trở nên thanh triệt sáng trong, hoàn toàn là tức giận tới tỉnh.

Lục Yến liếc mắt nhìn nàng, “Làm sao vậy?”

“Có muỗi.”

“Nơi này của nàng không phải có treo màn sao?”

“Có thể chúng nó đã ẩn nấp từ trước.”

Lục Yến nghe nàng dùng từ như vậy liền cười nói: “Vậy nàng bắt được nó chưa?”

“Vẫn chưa.”

Lục Yến vỗ nhẹ lên eo nàng, thấp giọng nói: “Được rồi, nàng nằm xuống đi, để ta đến.”

Nhưng muỗi này hình như chỉ thích bắt nạt kẻ yếu, Lục Yến vừa ngồi, liền không nghe thấy thanh âm.

Qua hồi lâu, Thẩm Chân mới thấy hắn vươn tay, vỗ nhẹ một cái.

“Có trúng không?”

Lục Yến gật đầu, sau đó mở bàn tay ra cho nàng xem, Thẩm Chân vừa thấy có máu, khuôn mặt nhỏ lập tức suy sụp.

Nàng sờ soạng toàn thân một hồi, rõ ràng chỗ nào cũng không có, thẳng đến hừng đông, nàng xuyên giày xuống đất, một dự cảm không tốt đột nhiên nảy lên trong lòng......

Ô ô! Lòng bàn chân đều sưng lên!

Lục Yến đang buồn ngủ lại thấy nàng dậm chân một cái.

Hắn mặc xong xiêm y, đang đeo đai eo, nàng lại dậm chân.

Đuôi lông mày nam nhân hơi chọn, nghĩ một chút lập tức hiểu được, con muỗi này quả thật rất giỏi tìm chỗ đốt a.

Ngay sau liền cười khẽ ra tiếng.

Hắn đi đến bên cạnh bàn trang điểm, nhẹ giọng nói: “Thẩm Chân, đau dài không bằng đau ngắn, nàng chọn một cây kim đi.”

Ngay khoảnh khắc Lục Yến kéo ngăn kéo, hô hấp Thẩm Chân như ngừng lại.

Một chiếc túi thơm màu sắc trắng thuần thình lình xuất hiện trước mắt nam nhân. Còn chính là chiếc Thẩm Chân thường xuyên đặt bên gối.

Lục Yến cầm lên, để trong lòng bàn tay ước lượng, quay đầu lại nhìn nàng, cười như không cười.

Tâm Thẩm Chân tức khắc bồn chồn.

Đúng lúc này ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân, “Cô nương tỉnh rồi ạ?”

Lục Yến tiến lên một bước, nắm cằm nàng, cúi đầu hôn xuống, hơn nửa ngày cũng chưa cho nàng thời gian thở dốc.

Trước khi đi, nam nhân dùng ngón cái vuốt ve mí mắt nàng, buồn bã nói: “Hoá ra đôi mắt này cũng biết gạt người a.”

******

Thẩm Chân ở Bảo Ninh phường, phủ Kinh Triệu ở phường Quang Đức, hai nơi cách nhau khá xa, Lục Yến phải sớm ra cửa mới có thể tới đúng giờ thượng trị.

Xe ngựa dẫm lên mặt đất phát ra tiếng động lộc cộc, xuyên qua đường phố Lạc Dương, một đường hướng về phía bắc, dừng lại trước cửa huyện nha.

Vừa xuống xe ngựa liền nhìn thấy Tôn Húc.

Tôn Húc có hình có dạng chào hỏi: “Lục đại nhân sớm.”

Hai người mới vừa bước vào cửa liền trông thấy Lỗ tham quân hai tay ôm đầu, chau mày, hốc mắt lại xanh hơn một chút.

Tôn Húc biểu lộ vẻ mặt quan tâm, “Thương thế của Lỗ đại nhân sao nhìn lại nghiêm trọng hơn thế? Chẳng lẽ đệ đệ của phu nhân ngài lại tới tìm ngài?”

Lỗ tham quân nói: “Ta cũng không biết nên nói gì với Tống gia, liền nghĩ để nàng bình tĩnh một chút cũng tốt, nên......” Bình tĩnh một chút, cũng không khác gì cách nói mặc kệ là được.

Lục Yến cứng đờ.

Tôn Húc ngửa mặt đỡ trán, một lúc lâu cũng không biết nên nói gì.


Hít sâu một hơi, vỗ bả vai Lỗ tham quân.


Ý tứ tựa như đang nói: Lục đại nhân nói ngài còn dám tin sao?


Tác giả có lời muốn nói:


Lỗ tham quân: Hắn nói cho ta nữ nhân không thể dỗ, sau đó tự mình đi dỗ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK