Gió thổi nhẹ qua mái hiên, chuông gió nhẹ nhàng lay động phát ra tiếng vang thanh thúy. Mặt trời chiều ngả dần về phía tây, từng đám mây ùn ùn kéo đến, bao trùm lên Thẩm trạch.
Hạt mưa rơi trên mặt đất, mới đầu chỉ thưa thớt, chốc lát sau đã mưa như trút.
Chợt nghe thấy một loạt tiếng đập cửa, Thanh Khê buông chổi trúc trong tay xuống, nhíu mi, thầm nghĩ: Thái Tử điện hạ buổi sáng vừa mới tặng hai nữ tì lại đây, bây giờ lại là ai tới nữa……
Giây lát, Thanh Khê đi vào Xuân Cẩm đường, xốc màn lên nói: “Cô nương, có người tới tìm.”
“Là ai thế?” Thẩm Chân đang khom lưng cho bồ câu ăn.
“Là Tôn tiểu thư và Vương tiểu thư.” Thanh Khê bĩu môi tiếp tục nói: “Người Đông Cung lúc sáng vừa đến, buổi chiều các nàng liền kéo tới một đám, quả nhiên đều có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ.”
Thẩm Chân cười, trong lòng rõ ràng, các nàng ân cần như thế, chẳng qua là muốn tới nhìn xem nàng trải qua cuộc sống thế nào thôi.
Hoặc là muốn nhìn một chút xem trong nhà nàng có nam nhân hay không.
Thẩm Chân duỗi tay xoa đầu bồ câu, thở dài một hơi, “Đưa các nàng vào đi.”
Tôn Mật và Vương Nhuy tiến vào trong phòng, ánh mắt lướt qua căn phòng, không ngừng đánh giá.
Vương Nhuy nói: “Tam muội muội, muội hồi Trường An sao không nói với chúng ta một tiếng.”
“Hôm qua ta vừa hồi kinh, còn không kịp nói đã gặp gỡ hai người.” Dứt lời, Thẩm Chân giơ tay rót hai ly trà, “Hai vị tỷ tỷ uống trà đi.”
Vương Nhuy xấu hổ cười một tiếng, sau đó nói: “Hôm qua cũng là trùng hợp, Thanh Thanh nói Châu Nguyệt các mới ra ít trâm cài nên chúng ta mới đi nhìn một cái, không nghĩ tới lại gặp được muội.”
“Thật sự là trùng hợp.”
Vương Nhuy lại nói: “Ai, năm trước nhà muội xảy ra chuyện đúng lúc ta ta bị mắc phong hàn, mẹ không cho ta ra cửa, Tam muội muội sẽ không trách ta chứ.”
“Tất nhiên là không.” Thẩm Chân nhìn vào mắt nàng ta nói.
Vương Nhuy bưng chung trà lên nhấp một ngụm, như không có việc gì nói: “Ai, đúng rồi, 8000 lượng kia không biết là ai giúp Tam muội muội trả thế?”
Đầu ngón tay Thẩm Chân âm thầm dùng sức, nhàn nhạt nói: “Là học trò của cha ta.”
“Là vậy sao?” Vương Nhuy cười kéo tay nàng, “Vậy những ngày này Tam muội muội chắc phải chịu không ít khổ cực rồi.”
“Được người chiếu cố nên vẫn còn tốt.”
Đúng lúc này, Tôn Mật đưa qua một chiếc thiệp, “Thẩm Chân, tháng sau Hứa Tứ Nương muốn mở hoa yến ở Khúc Giang, nếu muội đã trở lại thì đến tham gia đi.”
“Ta không đi.” Thẩm Chân đẩy trả lời: “Ta và các vị tỷ tỷ bất đồng, mỗi ngày còn phải chăm sóc mặt tiền cửa hiệu, phần hảo ý này chỉ có thể đặt vào trong tâm.”
Tôn Mật là người thiếu kiên nhẫn, lập tức nói: “Thanh Thanh niệm tình cảm ngày xưa mới năn nỉ Tứ tỷ của nàng mời ngươi, sao ngươi đến thiệp còn chưa xem đã từ chối hả?”
Vương Nhuy huých khuỷu tay vào cánh tay nàng ta, hoà giải nói: “Tam muội muội có điều không biết Thanh Thanh làm như thế là muốn tốt cho muội.”
“Gần đây kinh thành truyền ra không ít lời đồn, có lẽ Tam muội muội cũng đã nghe thấy. Thanh danh nữ tử chúng ta lớn hơn trời, Tam muội muội sao không nhân cơ hội này làm sáng tỏ một phen? Cũng miễn cho mọi người hiểu lầm mới phải.”
Dứt lời, Vương Nhuy lại cấp cho Tôn Mật ánh mắt, Tôn Mật nhíu mày nói: “Thẩm Chân, nếu ngươi thiếu bạc thì cứ nói với ta, cùng lắm thì ta về nhà lấy cho ngươi.”
“Thanh giả tự thanh, đục giả tự đục, ta không có gì muốn giải thích, đa tạ ý tốt của các vị tỷ tỷ.” Thẩm Chân đẩy thiệp mời trở về.
Tôn Mật quýnh lên, lại nói: “Thẩm Chân! Ngươi thật đúng là không biết tốt xấu!”
Thẩm Chân không tiếp lời.
Vương Nhuy thấy dáng vẻ Thẩm Chân dầu muối không ăn, biết khuyên ngăn tiếp cũng vô dụng, liền nói: “Tam muội muội, thiệp này chúng ta cứ đặt ở đây, muội đừng vội cự tuyệt, cứ suy nghĩ kĩ lại, dù sao lời đồn đãi vớ vẩn đối với muội cũng không có chỗ nào tốt.”
Vương Nhuy kéo Tôn Mật từ Thẩm trạch ra tới.
Tôn Mật vung quạt hương bồ trong tay, “Thẩm Chân nàng ta có cái gì tốt mà dám phô trương với chúng ta, cũng không nhìn lại bản thân ở bên ngoài có cái thanh danh gì, chúng ta tự mình tới đưa thiệp đã là cho nàng ta đủ mặt mũi, đổi lại là người khác còn ai nguyện ý ở cùng một chỗ?”
Từ khi tin tức Thẩm Chân hồi kinh truyền ra tới, lời đồn đãi trong kinh giống như là liệt hỏa bùng lên, hỏa thế lan tràn cực nhanh, căn bản vô pháp dập tắt.
Có người nói Thẩm Chân làm thiếp thấp cho người ta, có người nói nàng đi Dương Châu làm ngựa gầy, còn có người nói nàng làm ngoại thất.
Hôm nay có thể hồi kinh là do Thái Tử điện hạ cứu.
Vương Nhuy ép thấp thanh âm “Lời bên ngoài truyền có thể là giả hay không?”
“Sao có thể.” Tôn Mật nói: “Sao bây giờ ngươi cũng giống Thanh Thanh nói thay nàng ta như thế chứ? Ta nghe mẹ nói, lúc phủ Vân Dương hầu bị xét nhà, dòng bên Thẩm gia vì tị hiềm, một xu cũng không chịu bỏ ra! Thân thúc bá của Thẩm Chân cũng không chịu ra tay tương trợ, bên trên còn không có nổi một người xuất đầu lấy đâu ra người tốt đuổi theo hồi báo cho nàng ta 8000 lượng bạc! Theo ta thấy, nàng ta tám phần là làm ngoại thất cho người ta.”
“Ngươi đừng quên, vì gương mặt kia mà trước đây nàng ta gặp không ít chuyện đâu.”
“Nói như thế cũng có vài phần đạo lý.” Vương Nhuy thấp giọng nói, “Chẳng qua nàng ta cũng thật là tốt số, còn có thể được Thái Tử điện hạ quan tâm.”
Tôn Mật cười nhạt, “Cũng chỉ là quan tâm thôi.”
Thanh âm ngoài tường càng lúc càng xa, Thanh Khê nhìn chằm chằm thiệp trên bàn, chậm rãi mở miệng nói: “Cô nương, người không đi sao?”
“Không đi.” Thẩm Chân lắc đầu, “Tuy ta đoán không ra các nàng có âm mưu gì nhưng có thể đoán được một chút, nữ nhi Hứa gia tuyệt đối sẽ không hảo tâm giúp ta rửa sạch danh thanh.”
Hứa Ý Thanh vĩnh viễn đều là dáng vẻ vì người quên mình, hiên ngang lẫm liệt, nhưng trên thực tế, nàng ta đều lợi dụng người khác làm việc.
Giống như hôm qua, nàng mới vừa vào kinh đã vô cùng xảo diệu mà gặp được bọn họ.
Trùng hợp sao? Nàng không cho là vậy.
Quý nữ nổi danh kinh thành này, miệng lớn nhất là Vương Nhuy, cùng nàng kết oán sâu nhất là Tôn Mật…… Sao nàng có thể xui xẻo như thế, mới vừa ra cửa đã đụng mặt bọn họ?
Nàng ta chỉ sợ tin tức truyền còn chưa đủ nhanh đi……
Thẩm Chân tự biết chính mình tâm cơ không sâu bằng Hứa Thất Nương, liền nghĩ: Đã đấu không lại, còn không bằng kính nhi viễn chi, bản thân chọc càng ít phiền toái cũng tốt.
Còn thanh danh, trước mắt nàng chợt hiện lên gương mặt người nọ, không khỏi nắm chặt lòng bàn tay…… Nàng xác thật cũng làm ngoại thất cho người ta, điều này không phải giả.
Dùng qua cơm tối, mưa to cũng dừng, đại môn Thẩm trạch lại một lần bị người gõ vang, Thẩm Chân nhíu mày nói: “Lần này lại là ai nữa!”
“Nô tỳ ra ngoài nhìn một cái, nếu vẫn là mấy người kia nô tỳ sẽ nói cô nương đã đi nghỉ.”
Thẩm Chân gật đầu.
Một lúc lâu qua đi, Thanh Khê quay lại, còn chưa lên tiếng Thẩm Chân đã buông khăn thêu trong tay xuống, bước nhanh ra ngoài.
Mà bên ngoài cửa thùy hoa cách đó không xa cũng có một người đang sải bước về phía nàng.
Người nọ đeo kiếm, mắt như hàn băng, khoé mắt tàn nhẫn bỗng nhiên nổi lên một mạt nhu hòa, bốn mắt nhìn nhau, hắn mở miệng gọi nàng.
“Tam muội muội.” Tô Hành dừng lại một chút, “Ta đã tới chậm.”
Thẩm Chân sửng sốt.
Không khí lúc chạng vạng mang theo vài phần lạnh lẽo, hít vào lại mang theo vài phần chua xót, “Thế tử?”
Tô Hành cười, “Cả Trường An này cũng chỉ còn muội gọi ta là thế tử.”
Thẩm Chân lúc này mới phát hiện chính mình gọi sai, lập tức sửa lời nói, “Hầu gia.”
“Muội muốn gọi thế nào cũng được.”
Hai người ngồi trong đình hóng gió, Thẩm Chân nghiêng đầu trông hắn.
Tô Hành lúc niên thiếu cao lớn mảnh khảnh, ngọc thụ lâm phong, hiện tại lại như tùng bách trên núi, thẳng tắp che trời.
Từ biệt gần ba năm, Thẩm Chân vừa cảm thấy hắn xa lạ vừa cảm thấy hắn quen thuộc. Nhìn nhau không nói gì một lúc, hai người đồng thời mở miệng.
Tô Hành nói: “Khoảng thời gian này, muội phải chịu nhiều ủy khuất lắm, đúng không?”
Thẩm Chân nói: “Chuyện của Hộ Quốc công, ta đã nghe nói, hầu gia nén bi thương.”
Thanh Khê bưng trà tới, đặt lên mặt bàn, sau đó chậm rãi lui ra.
Khoảng không màu lam trên trời dần bị những rặng mây đỏ nhuộm màu, càng lúc càng đậm, Tô Hành nhìn đôi mắt trong sáng đối diện, thất thần thật lâu.
Nhoáng cái, nàng đã lớn như vậy.
Ánh mắt Tô Hành hơi tối, cười nói về chuyện Mạc Bắc với nàng. Nói thời tiết Mạc Bắc lạnh thế nào, nói mặt trời Mạc Bắc chói chang rực rỡ ra sao, nói con mèo Thẩm Chân đưa hắn đều đã sinh ra đời con cháu thứ năm.
Thẩm Chân khi còn nhỏ từng nuôi hai con mèo, nhưng bởi vì bị dị ứng với lông động vật nên thứ yêu thích đã bị phu nhân Vân Dương hầu mạnh mẽ tiễn đi, tiểu cô nương khóc đến hai mắt đẫm lệ, Tô Hành đành phải thay nàng nghĩ ra biện pháp.
Đó chính là hắn thay nàng nuôi chúng.
Hai mắt Thẩm Chân sáng ngời, “Hầu gia cũng mang chúng nó về sao?”
“Nghĩ tới trở về gặp muội nên đều mang về.” Tô Hành gật đầu, “Hiện tại những con mèo con đó đã bá chiếm cả một cái sân của ta.”
Dù sao hai người cũng là thanh mai trúc mã, nhắc tới chuyện hồi trước quan hệ lập tức thân cận hơn nhiều, Tô Hành theo thói quen tính châm trà cho nàng, nhấc ấm trà, chậm rãi nghiêng.
Mặc kệ hắn đã cực lực khống chế cũng không che giấu được toàn bộ cánh tay đều đang run rẩy.
“Tay huynh..... Làm sao vậy” Thẩm Chân nhìn hắn nói.
Tô Hành nhìn nàng một cái, thuận miệng nói: “Bị thương.”
“Bị thương thế nào?”
“Bị người ta đánh gãy gân mạch.”
Thẩm Chân che miệng lại, thấp giọng nói: “Vậy huynh còn có thể……” Cầm kiếm sao?
Cánh tay của tướng quân có ý nghĩa gì, làm gì có ai không rõ?
“Không phải còn tay trái sao?” Tô Hành cười nói.
Sắc trời càng thêm tối, một chiếc bóng chiếu lên người hắn, thời gian đảo ngược, không khỏi khiến Thẩm Chân nhớ tới rất nhiều năm trước…… Nhịn không được chóp mũi đau xót, lệ rơi lã chã.
Tô Hành nhìn đôi mắt nàng, thấp giọng nói, “Sao thế, muội ghét bỏ ta?”
Thẩm Chân vội vàng lắc đầu.
Tô Hành lấy ra một chiếc khăn, giúp nàng lau ở đáy mắt, “Khóc cái gì, tay trái của ta còn có thể đánh mã cầu đó.”
“Thật sao?” Thẩm Chân nhận khăn tự mình xoa.
Tô Hành không còn khăn trên tay, ngay sau đó nói: “Tất nhiên là thật, không tin muội đi hỏi thăm xem?”
Thẩm Chân biết hắn đang an ủi nàng.
Trầm mặc một lúc lâu, Tô Hành ra vẻ bình thường nhìn nàng, “Ngày sau, phủ Trường Bình hầu chính là chỗ dựa của muội, nhớ kỹ chưa?”
Những ủy khuất muội từng phải chịu, ta tuyệt đối sẽ không để muội phải nếm trải một lần nữa.
***
Phủ Kinh Triệu.
Lục đại nhân bận rộn một ngày, sáng đi Thái Y Viện điều tra ký lục ôn dịch của Đại Tấn từ hồi khai quốc tới nay, suốt buổi trưa cũng chưa xem hết được đống hồ sơ trước mắt.
Ngón trỏ để lên trán, xoa nhẹ nửa ngày.
Tôn Húc ở một bên nghi hoặc không thôi, hắn và Lục đại nhân làm cộng sự nhiều năm, còn chưa thấy qua hắn(LY) chủ động tra án, liền nói: “Sao Lục đại nhân phải xem mấy ký lục về chuyện ôn dịch này thế?”
Lục Yến thuận miệng nói: “Chỉ là muốn xem thôi.”
Tôn Húc như suy tư gì gật đầu, lại nhìn ra bên ngoài thấy thời tiết không tồi, nói: “Lát nữa tan làm Lục đại nhân có muốn cùng đi tửu lầu uống một ly không? Lỗ tham quân và Trịnh đại nhân cũng đều đi.”
Lục Yến ngước mắt nói: “Các ngài cứ đi đi, chỗ này ta còn có hồ sơ chưa xem xong, thứ cho ta không thể phụng bồi.”
Tôn Húc thủ thế bội phục, cười nói: “Lục đại nhân không hổ là thanh quan phụ mẫu của Trường An.”
Lúc chạng vạng, nha nội gần như đều đã về hết, Lục Yến đặt bút xuống lại đột nhiên cảm giác ngực đau xót, loại cảm giác đau này thật sự là vô cùng quen thuộc.
Được một lát, hắn liền đứng ngồi không yên, nhìn sắc trời tối sầm bên ngoài, cười nhẹ nghĩ thầm một câu, quả nhiên không khiến người khác bớt lo mà.
Lên xe ngựa, Lục Yến thấp giọng nói: “Hôm nay qua Bảo Ninh phường trước rồi vòng một vòng hồi phủ.”
“Thuộc hạ đã rõ.” Dương Tông nói.
Xe ngựa chuyển động, một đường chạy về hướng nam, chậm rãi tiến vào Bảo Ninh phường, nhưng khoảnh khắc dừng lại trước cổng lớn của Thẩm trạch, Dương Tông lại không dám nói chuyện.
Trước cổng lớn của Thẩm trạch…… Thình lình đặt một chiếc xe ngựa.
“Sao lại thế này?”
Lục Yến nhấc màn xe ngựa lên, vừa nhìn, ánh mắt lập tức trầm xuống, tim đập dường như cũng chệch nhịp.
Phẫn nộ nơi lồng ngực nháy mắt vượt qua đau đớn.
Đây là xe ngựa của phủ Trường Bình hầu.
Trầm mặc một lát, Lục Yến bỗng nhiên cong khóe miệng, trong mắt hàm chứa một mạt ý cười lạnh người, xoay chuyển ban chỉ trên tay.
Thẩm Chân, giỏi lắm, mới tách ra mấy ngày nàng đã biết khóc vì người khác ha.
Dương Tông nuốt nước miếng, thấp giọng nói: “Chủ tử, ta……”
“Hồi phủ.”
Lục Yến buông màn xuống.