Mục lục
Truyện Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Painkiller

Đằng Vương và Lục Yến đối mắt với nhau, một bước cũng không chịu nhường.

Bí mật về kim lâu này nhất định không thể để người khác phát hiện. Nếu Thành Trường An xuất hiện một ám đạo mà thánh thượng không hề hay biết, điều này không khác gì dẫn lửa thiêu thân.

Đằng Vương biết vì sao Lục Yến đến nhưng lần này hắn ta là thật sự oan uổng.

Nói một câu thật lòng, Đằng Vương có thể ở trong triều đình sóng quỷ vân quyệt có được chỗ đứng một phương, sao có thể đến việc bị bệ hạ gõ cũng nghe không hiểu chứ.

Sau chuyện xảy ra hôm Tết Thượng Nguyên đó, hắn rõ ràng cảm giác được bệ hạ không vui, vì biểu hiện tâm ăn năn hối cải, mấy tháng nay hắn thậm chí đến rượu cũng chẳng dám dính một giọt.

Nào biết có một ngày...

Hứa Uy mơ màng hồ đồ rảo bước vào cửa lớn kim lâu.

Hứa gia đổ, người đã từng cùng Hứa Uy xưng huynh gọi đệ lần lượt giải tán. Trước mắt người hắn ta có thể tới tìm, đại khái cũng chỉ còn một mình Đằng Vương.

Hứa Uy ôm bả vai Đằng Vương nói: "Vương gia, chắc ngài sẽ không giống những kẻ khác, muốn đuổi ta ra ngoài đâu nhỉ?"

Khóe miệng Đằng Vương cứng đờ.

Hứa Uy và hắn rốt cuộc cũng từng là "Cộng sự", chỉ cần mật đạo vẫn còn tồn tại đã chú định hắn sẽ không thể ra tay quyết tuyệt.

Đằng Vương kêu người mời hắn vào ghế lô, cho người hầu hạ hắn ăn ngon uống tốt.


Hứa Uy cứ thế uống một ly lại tiếp một ly, chợt, hắn giơ ly lên quơ quơ, tâm sự: "Vương gia, ta đã giết hai cô nương."

Đằng Vương vừa nghe, trong lòng lập tức "Lộp bộp" một tiếng.

Mới đầu Đằng Vương còn tưởng rằng hắn ta chỉ giết tỳ nữ trong nhà, cùng lắm thì là kỹ nữ ở chốn câu lan ngõa xá, nhưng vừa hỏi kỹ mới biết, hắn ta thế mà giết những hai cô nương gia thế trong sạch.

Một người là nữ nhi của nhà Hồ thương, người còn lại là tiểu thư quan gia.

Ngực Đằng Vương như trào lên một búng máu.

Cho dù là loại người từng ngự qua vô số nữ nhân, hàng năm đều ngủ lại xóm cô đầu, không biết thương hương tiếc ngọc như hắn cũng chưa từng xuống tay với tiểu thư nhà quan đâu.

Đằng Vương trầm giọng nói: "Chôn ở chỗ nào rồi, đã xử lý sạch sẽ chưa?"

Hứa Uy kéo khóe miệng nói: "Một người ném trên bờ sông, một người khác ném trên đường."

Đằng Vương túm vạt áo Hứa Uy, mất bình tĩnh hỏi: "Ngươi điên rồi sao? Hứa Sĩ Thành ngươi điên rồi có phải không?! Ngươi đây là muốn kéo bổn vương cùng xuống nước đúng không?"

Hứa Uy thấp giọng nói: "Ta nào dám? Ta tới đây không phải là muốn nhờ ngài giúp hay sao."

Nói đến mức này còn có thể không giúp sao?

Đằng Vương cắn chặt răng đáp ứng.

Khi Hứa Uy uống đến mức say không biết gì, hắn lại nêu thêm một yêu cầu nữa -- hắn muốn tiếp tục ngủ lại ở kim lâu. Rơi vào đường cùng, Đằng Vương đành phải gật đầu.

Kỳ thật lúc này Đằng Vương cũng mơ hồ cảm giác được Hứa Uy hình như đã điên rồi.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, hắn ta còn lợi dụng này ám đạo này để tiếp tục giết người, tiếp tục phát tiết phẫn nộ trong lòng......

Chờ hắn ta phản ứng lại, tất thảy đã là tám mạng người.

Tận tám mạng người, nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Đằng Vương nhìn Lục Yến, trịnh trọng nói: "Tam Lang, quan hệ của bổn vương và trưởng công chúa luôn luôn hòa thuận, ngươi không cần đến mức này chứ."

"Nếu Vương gia đã không đồng ý, vậy bản quan chỉ có thể xông vào." Dứt lời, Lục Yến nói với Dương Tông: "Lục soát!"

Đằng Vương nắm chặt tay, lạnh lùng nói: "Ngươi dám!"

Nhưng Lục Yến xác thật dám.

Hai bên động thủ, Dương Tông xông thẳng vào.

Thành Trường An có ám đạo, ám đạo có bạc, hai việc này cuối cùng vẫn không giấu được, ngay trong đêm đó đã truyền tới tai Thành Nguyên đế.

Thành Nguyên đế nổi trận lôi đình, tức khắc thẩm vấn Túc Ninh bá và Hứa Uy, trải qua nghiêm hình tra tấn, hai người bọn họ cũng một năm một mười nhận hết tội trạng.

Diêu Bân từ điện nghị sự đi ra, lắc đầu thở dài, lẩm bẩm: "Tạ gia, Hứa gia vận số coi như tận."

Cho dù có là Đằng Vương, cũng bị trục xuất khỏi Trường An.

*****

Cuộc sống sinh hoạt rất chậm cũng rất nhanh, đảo mắt đã hết tháng hai.

Lúc chạng vạng, Lục Yến xuống xe ngựa. Hắn nhéo mũi, đi vào Túc Ninh đường, lúc đi đến cửa phòng mới phát hiện nơi đây thiếu một bóng người.

Lục Yến giương mắt tìm kiếm, vừa lúc nhìn thấy Lục Hành và Thẩm Chân đang ngồi một chỗ đùa giỡn với nhau. Đôi mắt nàng cong lên như vầng trăng khuyết, khoé miệng cong cong khiến trên má hiện rõ hai lúm đồng tiền nhỏ.

Bước chân nam nhân cứng lại.

Khi nàng ở cùng người khác hoá ra lại cười vui vẻ đến vậy.

Hắn vốn cũng không muốn nghe lén hai tiểu cô nương nói chuyện, ai ngờ Lục Hành lại đột nhiên thở ngắn than dài, nói: "Tam tẩu, muội cứ nghĩ tới chuyện phải đính hôn là tâm tình lại trở nên bất ổn."

Thẩm Chân hỏi: "Muội đã từng gặp mặt Thập Lang của Lư gia chưa?"

Lục Hành nói: "Gặp qua hai lần, nhưng mà...... Muội không thích hắn. Còn mẹ muội cứ một hai nhìn trúng hắn, từ trên xuống dưới, nói hẳn chỗ nào cũng tốt."

Thẩm Chân nói: "Vậy tại sao muội không thích?"

Lục Hành chu môi: "Người đó nói chuyện lạnh như băng ấy, lần trước muội gặp hắn rõ ràng là đang ngày hè, thái dương trên bầu trời lớn như thế, hắn vừa mở miệng, không khí tức khắc hoá thành mùa đông khắc nghiệt."

Lục Hành vừa nhớ tới Lư Thập Lang kia, cả người lập tức thấy không khoẻ. Nàng dừng một chút lại nói: "Hắn và Tam ca chính là có điểm này cực kỳ giống nhau."

Nghe vậy, Thẩm Chân "Phốc" cười ra tiếng.

Lại nói, Lục Hành cũng không thiếu lần nói xấu sau lưng Lục Yến.

Lục Hành kéo tay nàng, thấp giọng nói: "Tẩu đừng cười mà, muội nói sự thật đó, nếu hắn có được gương mặt như của Tam ca, muội ít nhiều còn có thể nhẫn nhịn, nhưng mà hắn trời sinh cao lớn thô kệch, dung mạo thì hung dữ, thật sự là...... Một lời khó nói hết."

Ở trong mắt Lục Hành, Lục Yến có một thân tật xấu, nhưng bề ngoài và khí độ quanh thân thật sự ít người bằng được.

Thẩm Chân chậm rãi nói: "Lời này muội có nói với mẫu thân muội chưa?"

Lục Hành "Hừ" một tiếng, "Sao muội dám nói chứ? Muội giả dạng mẹ muội cho tẩu xem nha."

Dứt lời, Lục Hành đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, học dáng vẻ Ôn thị, nói: "Trông mặt mà bắt hình dong chung quy là không ổn, ta thấy Lư Thập Lang đó dư dả xứng với con."

"Còn có còn có, Lục Cấm cũng thế, muội nói với tỷ ấy những lời này mà tỷ ấy chẳng thèm phản ứng lại muội, Tam tẩu, may còn có tẩu hiểu muội."

Trước kia Lục gia và Thẩm gia không có giao thoa, hai người chỉ ở trong yến tiệc va chạm vài lần, nhiều nhất cũng chỉ thăm hỏi vài câu, rồi cười giả lả duy trì quan hệ xã giao.

Ai ngờ gần đây mới tiếp xúc lại khiến Lục Hành có cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Thẩm Chân chậm rãi nói: "Nếu như muội thật sự không thích hắn thì nên sớm nói rõ ràng với mẹ muội. Một khi đính hôn, những lời như ngày hôm nay sau này không được nhắc lại nữa."

"Muội cũng đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào......" Lục Hành lẩm bẩm nói: "Vả lại, muội đây cũng xem như là nhân chi thường tình, có ai mà không thích lang quan tính tình vừa tốt, sinh ra lại đẹp đâu chứ? Tam tẩu, tẩu cũng vậy đúng không?"

Thẩm Chân nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu đáp: "Đúng là như thế."

Tiếng nói vừa dứt, phía sau truyền đến một tiếng "Kẽo kẹt".

Lục Yến đứng ở cửa nhìn Lục Hành nói: "Sao muội lại ở đây?"

Hai cô nương lén lút cùng quay đầu lại.

Chẳng qua nghe ngữ khí này, Lục Hành lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tam ca hẳn là vừa mới đến thôi.

Lục Hành xấu hổ cười gượng, lập tức đứng dậy, chỉ vào điểm tâm trên bàn nói: "Muội tới tặng Tam tẩu điểm tâm."

Lục Yến dùng ánh mắt tiễn nàng rời đi.

Cửa chậm rãi khép lại.

Lục Yến đi qua, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Chân, nhẹ giọng hỏi: "Đêm qua ta không về là vì nha môn có việc, ta phái người truyền tin tức về phu nhân đã nhận được chưa?"

"Đường Nguyệt nói với thiếp rồi." Thẩm Chân quay đầu, nhìn thoáng qua giường, nói: "Chàng muốn nghỉ ngơi một lát không?"

"Không vội." Lục Yến bỗng nhiên kéo tay nàng, chậm rãi vuốt ve nói: "Đêm qua nàng ngủ một mình có an ổn không? Ban đêm có sợ không?"

Thẩm Chân nghi hoặc liếc hắn một cái, gật đầu rồi lại lắc đầu.

Lục Yến sờ nắn mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Gầy quá, nên ăn nhiều thêm."

Thẩm Chân không tự chủ được nhăn lại mày.

Đây...... Đây là cái ngữ khí kỳ quái gì chứ?

Mây đen nghìn nghịt trôi từ nơi xa tới, bóng cây lay động, tiếng gió rào rạt, Thẩm Chân muốn đứng lên đóng cửa sổ, Lục Yến đã đưa một tay kéo nàng lên trên đùi mình.

Nam nhân chợt dí sát vào, khi bốn mắt nhìn nhau, hắn cười như không cười nói: "Nghe nói phu nhân thích lang quân có dung mạo, tính tình tốt, nào, tới nói cho vi phu biết như thế nào mới được tính là tốt hả?"

Tim Thẩm Chân lập tức đập gia tốc, nhìn về phía cửa, nói: "Chàng về từ khi nào thế?"

Lục Yến không đáp, trở tay bóp lấy eo thon của nàng, động tác ôn nhu tựa như vuốt ve bình sứ hảo hạng. Vuốt ve vài cái tạo cảm giác xong, hắn dùng sức bế nàng lên, thong thả bước về phía giường.

Thẩm Chân đẩy hắn, nhỏ giọng nói: "Chàng làm gì vậy, vừa rồi mẹ mới tìm thiếp đi chơi cờ đó......"

Giây lát, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng mưa rơi tí tách. Tiếng mưa rơi cùng tiếng hít thở giao thoa, Lục Yến nghiêng đầu ngậm lấy vành tai nàng, thấp giọng nỉ non dịu dàng ôn nhu, mỗi một câu đều khiến tai nhỏ của Thẩm Chân phiếm hồng.

Thấy thân thể nàng mềm xuống, Lục Yến đột nhiên cười, "Thì ra nàng thích như vậy sao?"


Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Chân đỏ lên.


Tay hắn mới vừa vuốt ve lưng nàng, Thẩm Chân đã nhíu mày nói: "Từ từ đã!"


Ngữ khí không đúng, Lục Yến cúi đầu trông nàng, "Sao thế?"


Thẩm Chân bỗng nhiên che miệng lại, ẹo một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK