Ngày 17 tháng 3 thích hợp cưới gả.
Tới lúc này, lục lễ xem như đã qua năm lễ, chỉ chờ đến ngày đón tân nương quá cửa là được.
Tin tức vừa ra, trong kinh không biết có bao nhiêu người sinh tâm tư sinh một tiểu nữ nhi, ngay cả Thành Nguyên đế cũng vỗ lên bụng Mạnh Tố Hề, nói: “Sinh cho trẫm một tiểu công chúa cũng không tồi.”
Trong lúc nhất thời, nổi bật của Thẩm gia so với thời kỳ cường thịnh năm đó của phủ Vân Dương hầu cũng không kém chút nào. Giao tế trong kinh phần lớn đều là vừa dối trá vừa chân thành, chỉ cần ngươi có quyền lực có hoàng ân, cho dù bày ra một khuôn mặt lạnh cũng có người trông mong dán vào.
Đừng nói là Thẩm Chân, dù có là Thẩm Nhiễm, người đã sớm quen thuộc trong vòng mệnh phụ Trường An cũng thu được một đống thiệp mời, tụ tập, ngắm hoa, phẩm hương, ca múa hoa hoè loè loẹt, cái gì cũng có.
“Những người này thật là.......” Thanh Lệ nhìn thiệp mời trong tay, thở ra một hơi nói: “Để nô tỳ thu dọn đống này đi.”
“Cứ để chỗ đó đi.” Thẩm Nhiễm cười khẽ một tiếng, “Cha trở về triều đình, Chân Nhi thì gả đến Lục gia, qua lại giao tiếp với người ta là không thể tránh được.”
Thanh Lệ cúi đầu bừng tỉnh “Vẫn là cô nương suy nghĩ chu đáo.”
Thẩm Nhiễm chuẩn bị xong dược liệu, thấp giọng hỏi: “Chuẩn bị ngựa chưa?”
Thanh Lệ nói: “Đã chờ ở bên ngoài rồi ạ.”
Bánh xe lân lân, màn xe lay động, xe ngựa của Thẩm Nhiễm dừng trước một phủ đệ rộng lớn, tấm biển treo cao có viết bốn chữ —— Phủ Trường Bình hầu.
Thẩm Nhiễm xuống xe ngựa, chậm rãi đi đến trước cửa phủ đệ, thấp giọng nói: “Ta là phu nhân Công Bộ thị lang Lý Đệ, có việc muốn gặp hầu gia nhà các ngươi, làm phiền thông báo một tiếng.”
Gã sai vặt gật đầu nói: “Phu nhân chờ một lát.”
Một lúc lâu qua đi, Tô Hành mặt mang ý cười đi từ xa tới, dù cho đường cong trên mặt hắn càng ngày càng lạnh, nhưng trong mắt Thẩm Nhiễm, giờ phút này hắn vẫn là thiếu niên lang cả ngày đi theo phía sau bảo vệ Thẩm Chân.
“Sao muội lại tới đây?”
Thẩm Nhiễm giơ hộp gỗ lê vàng trên tay, ôn nhu nói: “Đưa cho huynh ít dược liệu, có một ít để trị thương xương cốt, có một ít là để trừ sẹo.”
Một câu cho thấy ý đồ đến.
Nàng là tới thăm bệnh.
Sự cố ở Dự Đông khiến toàn bộ phía sau lưng Tô Hành bị thương đến huyết nhục mơ hồ, nếu không có hắn, Thẩm Văn Kỳ sẽ không phải chỉ bị phế một cánh tay trái.
Ân tình như vậy, Thẩm Chân không tiện tới, Thẩm Nhiễm chắc chắn không thể giả ngu.
Nghe vậy, thần sắc Tô Hành lạnh lùng, nói thẳng: “Cho nên hôm nay Lý phu nhân cố ý tới nói lời cảm tạ?”
Lý phu nhân, đây là rõ ràng tức giận trong lòng.
Thẩm Nhiễm hướng hắn cười, “Cảm tạ? Ai khách khí với huynh chứ? Tô tướng quân ngựa chiến nửa đời, chẳng qua là bị mấy tảng đá đập phải mà thôi, có phải chuyện gì lớn đâu?”
Tô Hành nghe ra ý chế nhạo trong lời nàng nói, cong khóe miệng, “Tiến vào lại nói.”
Thẩm Nhiễm chậm rãi đi theo hắn, vờ buồn bã nói: “Hầu gia hiện giờ tính tình thật lớn nha, nếu vừa rồi ta không nói đúng ý huynh, có phải huynh định chặn ta ngoài cửa đúng không?”
Tô Hành lập tức xin khoan dung: “Muội cho ta mười lá gan, ta cũng không dám đâu.”
Hai người ngồi xuống đình hóng gió ở chủ viện, Tô Hành rót cho Thẩm Nhiễm một chén trà nóng, “Nhân lúc còn nóng mau uống đi.”
Thẩm Nhiễm cười tiếp nhận.
Một lúc lâu sau, nàng nhìn đám mèo con trong sân, cảm thán nói: “Chân Nhi nói với ta huynh dưỡng mèo thay con bé, đều đã sinh ra đời con cháu thứ năm rồi?”
Nhắc tới Thẩm Chân, ánh mắt Tô Hành chợt cố định.
Một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
Rất nhiều chuyện, cả đời này hắn đều không thể nói ra thành lời.
Từ khi còn niên thiếu hắn đã thích một tiểu cô nương, bây giờ nàng sắp phải gả chồng, cảm xúc bị áp xuống mấy ngày nay cứ như vậy bị Thẩm Nhiễm khơi dậy, không thể khắc chế.
Tay phải hắn run lên, uống một ngụm trà, thanh giọng nói: “Nghe nói hôn sự của nàng với Lục Yến đã định vào mùa xuân năm sau, nàng mười tám, vừa vặn.”
Thẩm Nhiễm thấy hắn như thế, trong lòng sao có thể không dao động? Hoặc là nói, Tô Hành là kiểu người thế nào, nàng cực kỳ rõ ràng.
Một năm kia Thẩm Chân cập kê, thánh nhân lệnh Tô gia trấn thủ biên quan, kỳ thật với quan hệ giữa hai nhà Thẩm, Tô, hắn đã có thể định ra hôn kỳ rồi mau chóng thành hôn.
Nhưng Tô Hành lúc ấy nói thế nào?
Nàng còn nhỏ, biên cương không thích hợp nàng.
Nàng vẫn nên lưu lại Trường An thì tốt hơn.
Dáng vẻ cẩn thận lúc ấy của Tô Hành, Thẩm Nhiễm nhiều năm vẫn không quên được, nàng vẫn luôn cho rằng Tô Hành sẽ trở thành Tam muội phu của nàng.
Thực ra Tô Hành cũng thường xuyên hoảng hốt, nếu năm đó hắn tới Thẩm gia cầu hôn, đưa Thẩm Chân rời khỏi Trường An, liệu tình cảnh của nàng có thể tốt hơn trước mắt được không.
Nhưng nhân sinh chính là như vậy, hai chữ “nếu như” vừa ra khỏi miệng đã định sẵn là bỏ lỡ.
Tô Hành nhẹ giọng nói: “Muội nói, xem liệu sau này phủ Trấn Quốc công có khiến nàng ấy chịu ủy khuất hay không?”
“Cho dù ủy khuất nó cũng phải tự mình chịu trách nhiệm!”
Tô Hành sửng sốt.
“Con đường tự mình chọn, không ai ép nó, dù có chọn sai thì cũng đã sai rồi.” Thẩm Nhiễm nhìn về phía Tô Hành, “Huynh đừng có học theo mấy nam nhân trong thoại bản đau khổ chờ nó, vừa nhìn đã khiến người ta khó chịu.”
Trong mắt Tô Hành hiện lên một tia bất đắc dĩ, cười nói: “Ai đợi nàng chứ?”
Thẩm Nhiễm gật đầu, “Nên như thế.”
Tô Hành nhìn nàng nói: “Thẩm Nhiễm.”
Thẩm Nhiễm đáp: “Sao thế?”
Tô Hành vẻ mặt nghiêm túc nói: “Muội không hòa ly, có phải là có nỗi khổ khó nói gì không? Nếu như có muội cứ nói với ta, ta sẽ không để cho Lý Đệ ung dung thoải mái.”
Bàn tay Thẩm Nhiễm nấp dưới bàn nháy mắt nắm chặt, nhưng đôi mắt trên mặt vẫn cong cong, “Lấy đâu ra nỗi khổ khó nói?”
Tô Hành nói: “Có phải hắn uy hiếp muội không? Ta......”
Thẩm Nhiễm trực tiếp ngắt lời hắn: “Tô Hành, đây là kinh thành. Trường An không thể so với biên cương, nếu ta muốn hòa li thì phải tuân thủ quy định của Trường An.”
Ý ngoài lời chính là bất kỳ ai trong số các người cũng không được nhúng tay vào.
******
Chạng vạng, gió thu thổi mạnh khiến cành khô trụi lủi rào rạt rung động.
Thẩm Nhiễm xuống xe ngựa, vừa vặn gặp gỡ Lý Đệ mới hạ trị trở về.
Lý Đệ nhiễm mấy phần say, vừa thấy phu nhân quốc sắc thiên hương của mình, lập tức tiến lên một bước, dắt tay nàng, “Thật trùng hợp.”
Thẩm Nhiễm ném tay hắn ra, mặt không đổi sắc nói: “Lý đại nhân, vẫn chưa vào trong phủ đâu.”
Lý Đệ cong môi, nắm tay nàng bước vào cửa lớn. Theo sau lại cố ý chặn ngang bế người lên, đi vào nội viện, Thẩm Nhiễm không nói một lời, đến giãy giụa cũng không có.
Vào phòng, Lý Đệ đặt nàng lên giường, đối diện với nàng nói: “Gần đây nàng cao hứng lắm đúng không?”
Mặt mày Thẩm Nhiễm thả lỏng, “lần này Lý đại nhân lại có ý gì?”
Lý Đệ hôn xuống khuôn mặt nàng, Thẩm Nhiễm lập tức đứng dậy.
“Thẩm Nhiễm, nàng vẫn luôn cự tuyệt ta, ta biết nàng có chủ ý gì, nàng chưa từng từ bỏ ý định hoà li, có đúng không?”
Thẩm Nhiễm âm thầm cấu lòng bàn tay, không ngừng nói với chính mình: Thẩm Nhiễm, không tới mấy ngày, khoảng cách tới ngày gặp Chu Thuật An không tới mấy ngày nữa.
Lý Đệ cười nói, “Nhạc phụ trở về triều đình, ta nhận hết chèn ép từ đồng liêu, nàng cũng cảm thấy ta xứng đáng, phải không?”
Thẩm Nhiễm nhìn hắn nói: “Ta sớm đã nói với phu quân, con đường ngươi có thể chọn đi, không phải chỉ có một.”
Một tiếng phu quân lại khiến Lý Đệ hoảng hốt.
Hắn duỗi tay nắm lấy cằm Thẩm Nhiễm, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thẩm gia nữ các nàng đều là hồ ly tinh chuyển thế sao?”
Thẩm Nhiễm áp xuống lửa giận trong lòng, nhìn thẳng hắn, “Phu quân nói lời này, không biết là đang tán dương hay là châm biếm?”
Thẩm Nhiễm âm thầm chạm vào túi thơm bên hông.
Lý Đệ ôm vòng lấy eo nàng, “Nhiễm Nhiễm, vẫn là câu nói kia, sinh cho ta một đích tử, hết thảy sẽ quay về như trước kia.”
Vẻ không tình nguyện không che giấu được trong mắt Thẩm Nhiễm đâm thẳng vào mắt Lý Đệ.
Lý Đệ đột nhiên cười nhạo một tiếng, “Nhiễm Nhiễm, nàng đừng ép ta, thật sự bức ta vào tuyệt lộ(*), Thẩm gia cũng không có được trái tốt gì đâu. Nếu ta không xong, vậy chuyện năm Nguyên Khánh thứ mười sáu Thẩm gia từng trải qua, sẽ phải trải nghiệm một lần nữa đấy.”
(*) Đường cùng, đường chết
Tiếng nói vừa dứt, trái tim trong lồng ngực Thẩm Nhiễm thình thịch nhảy lên, thanh âm lớn tới mức phảng phất như cả hai người đều có thể nghe thấy.
“Cách chức, xét nhà, ba đời Thẩm gia không được phép tham gia khoa cử.” Lý Đệ nói bên tai nàng: “Nàng nói xem muội muội Thẩm Chân kia của nàng còn có thể gả đến phủ Quốc công được không? Phủ Trấn Quốc công nhiều thế hệ thanh liêm, Tĩnh An trưởng công chúa sẽ để một nữ nhi của tội thần trở thành con dâu Lục gia sao?”
Từng câu từng chữ đều đánh vào trọng tâm.
Nàng sợ nhất chính là những điều này.
Lý Đệ đối với Thẩm Nhiễm mà nói, giống như một thanh đao treo trên đầu nàng mỗi ngày, không biết khi nào sẽ rơi xuống, khiến nàng không có phút giấy nào thôi hoảng sợ.
Thẩm Nhiễm dựa lên vai hắn.
Lý Đệ vỗ lưng nàng: “Nhiễm Nhiễm, ta vốn cũng không muốn nói với nàng mấy lời này, ta thề, ta thật sự không muốn như vậy, nhưng nàng quá cố chấp, nàng biết không, nàng quá cố chấp.”
“Ta chỉ cần một đích tử(*), nàng cho ta, ta vĩnh viễn sẽ không đề cập lại những chuyện vừa rồi.”
(*) Con vợ cả, do chính thất sinh
Đích tử, đích tử.
Mỗi lần Thẩm Nhiễm nghe hắn nhắc đến hai chữ hài tử, tâm đều không ngăn nổi run rẩy, là thật sự run rẩy, tựa như hít thở không thông.
Thẩm Nhiễm ngẩng đầu, đưa đầu ngón tay mới vừa sờ qua túi thơm sờ lên mặt Lý Đệ, lông mày, sống mũi, nhân trung của hắn.
“Được.” Thẩm Nhiễm nhìn hắn, nhẹ giọng nói, “Ngươi nói lời phải giữ lấy lời.”
Lý Đệ gật đầu, “Nhiễm Nhiễm, đến tên hài tử ta cũng nghĩ xong rồi, kêu Lý Vanh thế nào?”
Thẩm Nhiễm cười, “Nếu như là nữ nhi thì sao?”
“Nàng thích là được.”
Dứt lời, Lý Đệ liền muốn thổi tắt nến.
Thẩm Nhiễm giữ chặt tay hắn, thấp giọng nói: “Hôm nay sợ là không được, quỳ thủy của ta vẫn chưa hết.”
Lý Đệ nhíu mày, “Thật sao?”
Thẩm Nhiễm gật đầu, ôn nhu nói: “Còn bốn ngày.”
Bốn ngày.
Cũng không phải không chờ nổi.
Lý Đệ nói được, vậy hắn sẽ chờ bốn ngày.
Không lâu sau hắn liền hôn mê.
******
Mà bên kia, Đại Lý Tự Khanh Chu Thuật An đang nói chuyện với Hình Bộ đại nhân Diêu Bân.
Diêu Bân rót cho Chu Thuật An một chén rượu, “Lần này Chu đại nhân giúp Hình Bộ ta một đại ân, Diêu mỗ nhớ kỹ.”
Chu Thuật An nói: “Diêu đại nhân và ta cũng coi như cùng vào triều làm quan nhiều năm, giúp đỡ nhau ít chuyện mà thôi thật sự không cần khách sáo như thế.”
Giúp đỡ nhau, lời này chắc chắn có huyền cơ.
Mũ ô sa trên đầu ai mà không từng hứng chịu mưa gió quật tới, Diêu Bân tự nhiên nghe hiểu lời này.
“Ta xem Chu đại nhân là tri kỷ, Chu đại nhân nếu có việc, xin cứ nói thẳng ra.”
Đồng tử sâu thẳm không thấy đáy của Chu Thuật An bỗng nhiên hiện ý cười, nói thẳng: “Ta có một vụ án.”
Diêu Bân lông mày hơi chọn, “Ồ? Không biết là vụ án thế nào mà lại khiến Chu đại nhân lo lắng đến thế.”
“Là vụ án sau ba ngày nữa.”
Diêu Bân ngồi thẳng dậy, nghi hoặc nói: “Ba ngày sau?”
“Đúng vậy.” Chu Thuật An gằn từng chữ: “Là án hoà li của Công Bộ thị lang Lý Đệ.”
Y luật pháp Tấn triều, quan viên chính thất phẩm trở lên hòa li phải đưa giấy hòa li đến Hình Bộ để lập hồ sơ, nếu có tranh cãi cũng phải xử lý ở Hình Bộ.
Diêu Bân kinh ngạc trừng lớn mắt, nhíu mày nói: “Việc này là thật sao?”
Chu Thuật An nói: “Tất nhiên là thật.”
Diêu Bân nói: “Chu đại nhân muốn ta làm gì?”
Chu Thuật An nhấc chén rượu, nhấp một ngụm, “Ta hy vọng Diêu đại nhân có thể đương đường(*) phán hòa li.”
(*) Ý bảo Diêu Bân ra mặt xử án này ấy.
Diêu Bân là người của Thái Tử, Lý Đệ lại là người bên Lục hoàng tử, mà Thẩm gia hiển nhiên cũng đứng bên Thái Tử, nếu có thể phán hòa li, Diêu Bân tự nhiên là nguyện ý, nhưng trong lòng Diêu Bân cũng hiểu rõ việc này tuyệt đối sẽ không dễ dàng như vậy.
Nói một câu thật lòng, nhìn tình huống trước mắt, Lý Đệ sao có thể không có chuẩn bị trước?
Diêu Bân nghiêm túc nói: “Nếu như ta phán án hòa li, Chu đại nhân có thể tưởng tượng được những chuyện sẽ bị liên lụy tới không?”
Chu Thuật An nói: “Chuyện còn lại Diêu đại nhân cứ chuyển giao cho Đại Lý Tự là được.”