Beta-er: Tui ngủ lúc 11h
Gió thu hiu quạnh, cây rừng xào xạc, lá vàng rụng xuống, đáp lên phiến đá xanh ở đường, chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp.
Thẩm Văn Kỳ để hộ tịch của Chu Thuật An vào trong tay áo rồi rời khỏi Đại Lý Tự. Dọc theo đường đi, tâm tình ông có hơi phức tạp.
Kết thúc bữa tối, Thẩm Văn Kỳ gõ cửa phòng của Thẩm Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm.”
Cửa chậm rãi mở ra: “Cha tìm con có việc gì sao ạ?”
Thẩm Văn Kỳ gật đầu, bước vào phòng, ngồi xuống, phất tay về phía tỳ nữ.
“Các ngươi lui xuống đi.”
Thanh Lệ đi đầu khom người lui ra.
Chờ người trong phòng đi ra hết, Thẩm Văn Kỳ thở dài nói: “Ta cũng không biết trong lòng con lại ẩn giấu nhiều chuyện như vậy.”
Thẩm Nhiễm ngẩn ra, chờ ông tiếp tục nói.
Ngập ngừng một lát, Thẩm Văn Kỳ nói: “Hôm nay hạ triều, đầu tiên ta đi đến Hình Bộ, sau đó lại đi đến Đại Lý Tự một chuyến.”
Thẩm Văn Kỳ nhìn thẳng vào Thẩm Nhiễm nói: “Ta vốn còn không hiểu sao con lại cự tuyệt dứt khoát như thế, hoá ra là vậy...”
Nghe vậy, mi tâm Thẩm Nhiễm không khỏi nhảy thình thịch.
Thầm nghĩ: Đây mới là chỗ đáng giận nhất của nam nhân kia.
Những chuyện hắn nói hôm qua đều là lời nói bậy cả, chứng cứ rõ ràng đã bày sẵn ra đó, hắn chỉ chờ người có tâm đi tra mà thôi.
Thẩm Nhiễm đối diện với ánh mắt vạn phần đau lòng của cha, bỗng nhiên sinh ra cảm giác vô lực vì hết đường chối cãi.
Thẩm Văn Kỳ lấy hộ tịch từ trong tay áo ra giao cho Thẩm Nhiễm, nói, “Xem qua đi.”
Sau khi Thẩm Nhiễm mở ra, trong lòng không kiềm chế được xuất hiện một chút kháng cự.
Bên tai nàng bông vang lên giọng nói của Lý Đệ, “Nhiễm Nhiễm, nàng điều tra ta sao?”
“Nàng ta tên là Hà Uyển Như đúng không? Là biểu muội của ngươi sao?”
“Phải, nhưng nàng ấy là thê tử danh chính ngôn thuận của ta.”
Có một vài chuyện xưa tựa như vết thương cũ, rõ ràng đã không đau không ngứa nữa, nhưng một khi chạm đến vẫn sẽ khiến người ta nhớ lại tư vị lúc bị đâm một đao.
Nghĩ tới đây, Thẩm Nhiễm nắm chặt phần hộ tịch trong tay, run giọng hỏi: “Nếu cái này cũng bị động tay động chân thì sao ạ?”
“Lần này cha đương nhiên đã tìm người điều tra rõ rồi.” Thẩm Văn Kỳ nhìn Thẩm Nhiễm nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Nhiễm Nhiễm, không có ai ép con chứ, cha thấy hắn đối với con sâu đậm vô cùng, nhất định không giống với cái tên....”
Hai chữ “Lý Đệ” vừa buột miệng thốt ra, Thẩm Văn Kỳ đã vội vã nuốt xuống những lời còn lại...
Năm đó, Thẩm Nhiễm rơi xuống nước, chỉ mới ngắn ngủi một đêm nhưng đã bị làm rùm beng tới cả thành đều biết, những văn nhân mặc khách đó còn mượn chuyện này để sáng tác không biết bao nhiêu bài thơ.
Lý Đệ thì cả ngày chạy tới trước cửa phủ Vân Dương hầu. Nhìn qua thì tình sâu ý đậm, nhưng việc làm như vậy vào trong mắt Thẩm Văn Kỳ không khác gì đang ép buộc ông phải gả nữ nhi. Giờ so sánh với câu nói hôm qua của Chu Thuật An - “Vãn bối biết nàng để ý ánh mắt người đời và đủ loại cấp bậc lễ nghĩa nên không đành lòng ép nàng. Cân nhắc mãi, đành phải cất hết sính lễ đã chuẩn bị chu toàn vào lại nhà kho.”
Cũng khó trách Thẩm Văn Kỳ sẽ nói ra bốn chữ “sâu đậm vô cùng”.
Thẩm Văn Kỳ nắm quyền để lên môi, ho nhẹ, “Nhiễm Nhiễm, đời người ngắn ngủi, không phải ai cũng có thể lưỡng tình tương duyệt, con tự mình suy tính đi, cha đều nghe con.”
Dứt lời, Thẩm Văn Kỳ vỗ vai Thẩm Nhiễm, đi thẳng ra ngoài.
Dù sao, rễ tình đâm sâu, lưỡng tình tương duyệt chẳng phải chuyện dễ dàng.
Thẩm Nhiễm nhìn hộ tịch đặt trên bàn, hoàn toàn nghẹn lời, chỉ có thể đưa ra một kết luận — phụ thân nàng quả nhiên dựa vào thực lực mà leo tới chức Công Bộ thượng thư.
Thanh Lệ thấy chủ tử nhà mình nâng trán thở dài thì thấp giọng nói: “Chuyện đã ồn ào đến mức này rồi, trong lòng cô nương đã có quyết định chưa ạ?”
Thẩm Nhiễm nghiên đầu nhìn về phía cửa sổ đỡ.
(*) Là loại cửa sổ thường thấy trong phim cổ trang, có thể nâng lên và hạ xuống được. Hình ảnh minh hoạ:
Nàng hiểu rõ trong lòng rằng Chu Thuật An làm đến mức này nhất định là đã quyết tâm muốn cưới nàng, nhưng nàng....
Thẩm Nhiễm đột nhiên đứng dậy, nói: “Thanh Lệ, chuẩn bị ngựa, theo ta ra ngoài một chuyến.”
Thanh Lệ nói: “Cô nương muốn đi đâu ạ?”
Thẩm Nhiễm nói: “Tới Chu phủ.”
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng được kết quả gì, còn không bằng trực tiếp giáp mặt nói cho rõ ràng.
Thanh Lệ kinh ngạc há miệng, “Cô nương muốn trực tiếp đến nhà? Nhưng thế này... thế này không hợp cấp bậc lễ nghĩa mà.”
Thẩm Nhiễm cong môi, nói thầm: “Giữa ta và hắn vốn cũng chẳng tồn tại thứ lễ nghĩa hay ho gì.”
Thanh Lệ không nghe rõ nên hỏi lại: “Cô nương vừa mới nói gì ạ?”
Thẩm Nhiễm đáp:”Không có gì, đi thôi.”
Gió thu đột nhiên thổi mạnh, chỉ chốc lát sau mưa đã tí tách rơi trên mặt đất.
Xe ngựa chạy xuyên qua phố hẻm, mưa càng lúc càng lớn, vó ngựa đạp lên phiến đá xanh trên đường làm bắn ra bọt nước. Xa phu nâng cao dây cương, nói: “Tới rồi.”
Cách đó không xa, tấm biển viết rõ hai chữ 'Chu phủ'.
Thanh Lệ căng dù giấy che trên đầu Thẩm Nhiễm, thấp giọng nói: “Để nô tỳ đi gõ cửa.”
Thẩm Nhiễm cởi bỏ mũ của áo khoác trên người xuống, nói: “Chúng ta không đi cửa chính.”
Hai người đi một vòng mới tìm được cửa phụ của Chu phủ. Thẩm Nhiễm đưa tay lên gõ, mất một lúc sau mới có người ra mở.
Vu quản gia vừa thấy là nữ tử thì ngạc nhiên vô cùng, “Cô nương là....”
“Nữ nhi của Công Bộ thượng thư Thẩm Văn Kỳ, Thẩm Nhiễm có việc cần gặp mặt Chu đại nhân, làm phiền vào báo một tiếng.”
Vu quản gia vội vàng nghiêng mình, “Mời cô nương vào.”
Vị cô nương này hắn không dám ngăn cản, dù sao sính lễ ở trong nhà kho của Chu phủ vốn là nên đưa đến Thẩm phủ.
Đi xuyên qua treo hành lang, Thanh Khê thấp giọng nói: “Chu phủ này... Tại sao ngoại trừ quản gia kia thì chẳng thấy bóng dáng ai khác nhỉ?”
Thẩm Nhiễm cũng tò mò việc này.
Phủ đệ của tam phẩm quan to trong triều sao lại lạnh lẽo như vậy? Bày biện ngăn nắp cũng không sao, nhưng sao trời mưa mà đến một tỳ nữa vẩy nước quét nhà cũng chẳng có?
Lát sau, bọn họ đã tới trước cửa thư phòng.
Vu quản gia xoay người nói: “Cô nương xin chờ một lát.”
Vu quản gia đi vào, thấp giọng thì thầm một phen, ánh mắt Chu Thuật An nhướng lên, trầm giọng nói: “Thật sao?”
“Là thật.”
Chu Thuật An đứng dậy đẩy cửa.
Trông thấy Thẩm Nhiễm thật sự xuất hiện trong sân viện ở phủ đệ của hắn.
Hạt mưa rơi xuống dù, hạt mưa rơi xuống thềm đá, phát ra từng thanh âm khác biệt.
Chu Thuật An ngơ ngẩn nói: “Mau vào đi.”
Cửa “két” một tiếng đóng lại, Chu Thuật An nhìn Thẩm Nhiễm, nhẹ giọng hỏi: “Sao nàng lại tới đây?”
Thẩm Nhiễm nói: “Ta có chuyện muốn nói.”
Chu Thuật An nhận thấy ánh mắt như đã thông suốt của nàng.
Tuy hắn có vô số biện pháp khiến nàng phải gả cho hắn, cũng không ngại thử vài lần, nhưng khi nghe nàng chính miệng cự tuyệt vẫn sinh ra vài phần thất bại.
Chu Thuật An thanh giọng: “Nói đi.”
“Chu đại nhân muốn cưới ta rốt cuộc là vì cao hứng nhất thời hay là mưu đồ đã lâu?”
Ánh mắt Chu Thuật An tĩnh lặng, lập tức trả lời nàng: “Mưu đồ đã lâu.”
Thấy hắn không quanh co lòng vòng, cảm xúc hờn dỗi trong lòng Thẩm Nhiễm cũng nguôi ngoai không ít, nói tiếp: “Chu đại nhân đã qua 30 mà không có thê nhi, ta có thể biết nguyên do không?”
Chu Thuật An nói: “Xuất thân của ta không hiển hách, tổ tông không ấm(*), ta được một mình ngoại tổ nuôi nấng lớn khôn. Luật pháp triều ta quy định không có quan tước thì là bình dân, nhất định phải phục dịch lao động hoặc làm binh sĩ, ngoại tổ phụ không muốn ta quơ đao múa kiếm nên luôn nói với ta phải học hành cho tốt rồi đi thi khoa cử. Thân không quan chức không thể thành gia, gắng mà khổ học khổ đọc mười năm.”
(*) 'Ấm' ý là tổ tiên không có xuất thân hiển hách, không phải nhà cao cửa rộng nên không thể trải đường cho con cháu đời sau.
Thẩm Nhiễm lại hỏi: “Chu đại nhân chính là Trạng Nguyên lang thánh nhân khâm điểm, nhập sĩ không lâu đã ngồi lên vị trí chính tam phẩm Đại Lý Tự Khánh, như vậy vẫn chưa đủ để thành gia sao?”
“Người đọc sách, mỗi người đều muốn nắm trong tay tử thụ kim ấn y(1) muốn thê hưởng phước, muốn nhi tập ấm(2), vinh tông diệu tổ(3).” Chu Thuật An lại nói: “Chuyện thành gia lập nghiệp không phải ta không nghĩ tới. Nhưng mà đây là Trường An, tuỳ tiện kéo một người qua đường cũng có thể vớ phải con cháu nhà cao cửa rộng. Vì thế ta phải thời thời khắc khắc nhớ rõ vị trí kia tại sao lại tới lượt ta ngồi.”
(1) 'Tử thụ kim ấn y' con dấu vàng và ruy băng tím – vật liền thân của hoàng thân quốc thích xưa
(2) 'Tập ấm' ý là nam nhi trong nhà sẽ được thừa kế chức quan của cha.
(3) Làm rạng danh tổ tông.
“Năm ấy khi ta vừa được bổ nhiệm chức Đại Lý Tự Khanh đã bị ám sát tổng cộng bảy lần. Trừ điều này ra có người cướp ngục, người vượt ngục, hơi không ổn lại có người chạy tới trước mặt bệ hạ dâng quyển sổ con.”
Thẩm Nhiễm khẽ giật mình.
Nàng hiểu rõ rằng để có thể đi đến được một ngày hôm nay Chu Thuật An cũng không dễ dàng như lời người đời hay nói.
Lòng nàng khẽ run lên rồi lại nhanh chóng phục.
Tóm lại, nàng bắt được mấy chữ mà mình muốn nghe — Thê hưởng phước, nhi tập ấm.
“Đa tạ Chu đại nhân chân thành giải đáp.”
Chu Thuật An nhướng mày trông nàng.
“Quyền thế trong tay Chu đại nhân đã sớm xưa không bằng nay, cũng nên thành gia lập thất.” Thẩm Nhiễm hơi ngừng, ngước mắt nói: “Chỉ là ta không có phúc phận làm phu nhân của ngài.”
“Vì sao?”
Thẩm Nhiễm nói từng chữ: “Tình phu thê giữa ta và Lý Đệ tuy sớm cạn kiệt nhưng cũng từng mặn nồng ân ái, cầm sắt hoà minh(*) ta vẫn luôn muốn có một hài tử nhưng lại chưa từng hoài thai.”
(*) Ý là quan hệ phu thế hoà hợp như hai cây đàn Sắt và Cầm hoà tấu.
Thẩm Nhiễm thừa nhận tám chữ 'mặn nồng ân ái, cầm sắt hoà minh' cùng với câu muốn có hài tử kia nàng đều từng tận lực mà làm.
Đây là nhân sinh của nàng, mà nhân sinh thì chẳng thể thay đổi.
Nàng cho rằng những lời nói hôm nay cũng đủ làm Chu Thuật An hết hy vọng.
Nhưng không nghĩ rằng thân hình thẳng tắp, cao lớn kia lại tiến về phía nàng một bước.
Hắn dùng lồng ngực rộng lớn bao lấy nàng, ôn nhu nói: “Không sao.”
Ngoài ra chẳng chịu nói thêm gì khác.