Ngày 25, canh ba giờ Mùi, chỉ thấy một chiếc xe ngựa dừng ở trước đại môn Thẩm phủ, một nữ tử đầu chải búi tóc đuôi sam, thân mặc trang phục bó eo, chân đi ủng da nhỏ khom lưng xuống xe ngựa.
Môi đỏ rực rỡ, răng trắng như bóc, đôi mắt sáng rõ xinh đẹp. Nàng chính là Nhị cô nương của Thẩm gia, Thẩm Dao.
Tỳ nữ đứng bên phủ thêm áo khoác ngoài cho nàng.
Thẩm Dao ngước mắt nhìn nam nhân vẫn đang ngồi trên lưng ngựa, nói: “Đa tạ đại nhân cố ý đưa ta trở về.”
Vị đại nhân này là người phụ trách an toàn cho sứ thần chư quốc tới triều bái, Kinh Triệu Doãn - Lục đại nhân.
Lục Yến xoay người xuống ngựa, “Điện hạ không cần khách khí, đây là việc thuộc bổn phận của thần.”
Bởi vì ngày xưa Lục gia và Thẩm gia không lui tới cho nên Thẩm Dao đối với vị thế tử phủ Trấn Quốc công này cũng không tính là quen thuộc. Chỉ vì người nào đó và hắn là bằng hữu tâm giao nên mới gặp qua vài lần. Nàng mơ hồ nhớ rõ...... tính tình hắn hình như có chút kiêu căng lạnh nhạt.
Hôm nay nhìn lại hình như tính tình cũng không lớn như vậy?
Một đường này hồi kinh, Thẩm Dao tuy biết mẫu gia xảy ra biến cố, phủ Vân Dương hầu không còn nhưng không biết đường tới Thẩm phủ ở phường Bảo Ninh đi như thế nào. Rốt cuộc, năm ấy nàng rời khỏi Trường An chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nữ nhi được dưỡng trong khuê phòng.
Thẩm Dao đang suy nghĩ nên đi tìm ai đó chỉ đường, Lục Yến đã tiến tới hỏi: “Điện hạ muốn hồi biệt uyển dành cho khách hay muốn hồi Thẩm phủ?”
Nàng đáp: “Ta muốn về Thẩm phủ.”
Lục Yến nói: “Để thần đưa điện hạ trở về.”
Thẩm Dao do dự nói: “Chư quốc tới triều bái là thời điểm phủ Kinh Triệu bận rộn, nếu Lục đại nhân vội thì không cần để ý đến ta, ta tìm một xa phu tới là được rồi.”
Lục Yến nói thẳng: “Điện hạ cùng đi đi, thần cũng là tiện đường.”
Thịnh tình không thể chối từ, Thẩm Dao đành phải gật đầu.
Lúc này, Thẩm Dao còn không biết câu tiện đường ngoài miệng này của hắn đến tột cùng là có ý gì.
Thẩm Dao xoay người gõ cửa, Lục Yến chậm chạp không rời đi chọc đến nàng hồ nghi nhíu mi.
Lát sau, cửa phủ chậm rãi mở ra, Thẩm Nhiễm bất ngờ giơ tay bưng kín miệng.
Thẩm Dao cho rằng bốn năm qua đi, những ngày tháng gian nan nhất nàng cũng đều đã trải nghiệm, bản thân hẳn sớm đã thoát thai hoán cốt(*), nhưng khi nhìn thấy người thân bốn năm không gặp, nước mắt vẫn không kìm chế được tràn mi.
(*) Mang nghĩa tích cực với hàm ý cởi bỏ, thoát khỏi cái cũ, trở thành cái tốt đẹp hơn, kiểu thoát thai hoán cốt thành tiên (脫胎換骨成仙 - 탈태환골성선) vậy.
Chỉ có Trường An mới là nhà của nàng.
Thẩm Dao nhào tới, mãi lâu sau mới nghẹn ngào nói một câu, Đại tỷ.
Thẩm Nhiễm cũng rơi lệ, gọi một tiếng “Dao Dao.”
Sinh thời còn có thể tái kiến. Thật tốt.
Đúng lúc này, Thẩm Chân từ nơi không xa nhấc váy chạy tới, tuy nàng đã chuẩn bị tâm lí rằng Nhị tỷ sẽ trở về, nhưng mà tới lúc mặt đối mặt với nhau, trái tim nàng vẫn không nhịn được lên men.
Nước mắt cứ tự nhiên trào dâng rồi rơi xuống.
Thẩm Dao nghiêng đầu nhìn Thẩm Chân khóc đến đáng thương, nín khóc mà cười: “Chân Nhi lại đây để Nhị tỷ ngắm muội xem nào.”
Thẩm Chân đi qua, cũng ôm lấy Thẩm Dao.
“Muội cao lên rồi nha!” Thẩm Dao sờ đầu nàng, “Đã thành đại cô nương rồi.”
Lúc này nước mắt Thẩm Chân dường như không thể ngừng lại.
Đồng thời sắc mặt nam nhân đứng trước đại môn Thẩm gia hiển nhiên cũng không được tốt lắm. Hắn xoa lồng ngực, ho nhẹ một tiếng, mở miệng gọi: “Thẩm Chân.”
Tiếng nói vừa dứt, Thẩm Dao là người thứ nhất quay đầu lại.
Đây là...... chuyện gì thế? Hắn gọi Thẩm Chân làm gì?
Thẩm Chân lúc này mới phát hiện bên cạnh còn có một người, nàng tiến lên một bước, hồng mắt nói: “Đại nhân có chuyện gì sao?” . Truyện Hài Hước
Lục Yến thở dài một hơi, lấy ra hai quyển tranh chữ, “Sở Tuần có việc vào kinh, nhờ ta tặng cho Thẩm Hoằng hai quyển tranh chữ.”
Thẩm Chân nhận lấy, sụt sịt cái mũi nói: “Đại nhân thay ta gửi lời cảm tạ tới Sở tiên sinh.”
Lục Yến gật đầu, tay tùy ý vươn ra lau đi nước mắt ở đáy mắt nàng: “Đôi mắt đều đỏ lên rồi, khóc ít thôi nhé.”
Thẩm Chân nghe lời đáp một tiếng “Ừm”.
Bộ dáng này, ngữ khí này thật là muốn ngoan bao nhiêu thì ngoan bấy nhiêu.
Thấy một màn này, mắt hạnh của Thẩm Dao trừng lớn gấp đôi, không khác gì thấy quỷ, nàng quay đầu thấp giọng hỏi: “Đại tỷ, chuyện gì...... đang xảy ra thế này?” Ý ngoài lời chính là hai người bọn họ, sao lại có dáng vẻ thân mật như thế hả????
Ban ngày ban mặt mà dám sờ mặt?!
Chẳng lẽ gần đây dân phong Đại Tấn càng mở rộng thêm rồi hả?
Thẩm Nhiễm thấp giọng trả lời: “Việc này nói ra thì rất dài.”
Nói ra thì rất dài, chung quy lại là vẫn phải nói. Buổi tối ăn cơm xong, ba vị cô nương Thẩm gia trấn an tốt Thẩm thượng thư khóc không thành tiếng, lại đuổi đi tiểu công tử Thẩm Hoằng lải nhải không ngừng.
Rốt cuộc cũng cùng nhau ngồi xuống giường, giống như rất nhiều năm trước.
Khởi đầu mọi chuyện tự nhiên là do Thẩm Nhiễm nói, còn chưa nói xong, Thẩm Dao đã nhịn không được nổi đoá: “Cái tên Lý Đệ đó lại dám đối xử với tỷ như thế?! Hòa li đúng lắm!”
Ba người ngồi cùng nhau đều không nhịn được thở dài một hơi.
Thẩm Dao nói với Thẩm Nhiễm: “Vậy...... tỷ có ý định tái giá không?”
Thẩm Nhiễm cười nói: “Không đâu, hiện tại là thời điểm ta thấy nhẹ nhàng nhất.”
Thẩm Dao nắm lấy tay Thẩm Nhiễm an ủi: “Có thể tùy theo tâm ý là tốt nhất.”
Thẩm Nhiễm nói: “Đúng vậy.”
Thẩm Dao bỗng nhiên nheo mắt, nhìn thẳng vào Thẩm Chân đang cuộn người ở góc giường, nói: “Đến lượt muội, nói đi, chuyện của muội và Tam Lang Lục gia là thế nào hả?”
Tóc mai hai bên thái dương Thẩm Chân dựng đứng lên, nàng bất an nói: “Không phải nên đến lượt Nhị tỷ sao? Sao lại hỏi đến muội chứ?”
Thẩm Dao nhìn Thẩm Nhiễm nói: “Bằng không tỷ trực tiếp nói cho muội đi, muội thật sự rất tò mò chuyện hai người này là như thế nào.”
Thẩm Nhiễm nói thẳng: “Năm trước hầu phủ xảy ra chuyện......”
Còn chưa nói xong, Thẩm Chân đã “Bộp” một tiếng che kín miệng Thẩm Nhiễm, “Để muội nói, Nhị tỷ, muội và Lục đại nhân là được thánh nhân tứ hôn.”
Thẩm Dao thở dài, xoa đầu Thẩm Chân: “Thôi, muội không muốn nói ta cũng không ép muội nữa...... khi còn nhỏ muội dính ta thế nào, chắc bây giờ đều đã quên hết rồi.”
Thẩm Chân cắn môi.
Biết rõ Nhị tỷ cố ý, nhưng nàng lại thật sự không chịu nổi cái ngữ khí này, cuối cùng đành nắm chặt tay Thẩm Dao, nói: “Muội nói là được mà.”
Cặp mắt xinh đẹp của Thẩm Dao nháy mắt nhiễm ý cười.
Âm lượng Thẩm Chân nói chuyện đại để chỉ có thể dùng tiếng con ong tới hình dung. Một số chuyện không hay lắm nàng cũng đều lược bỏ, chỉ nói đại khái.
Nhưng mà chính cái đại khái này lại làm tâm Thẩm Dao lạnh một nửa.
Nếu so Lý Đệ với hố lửa, tối thiểu Thẩm Nhiễm cũng xem như nhảy được ra ngoài, còn Lục Yến này thì sao, mặc kệ Thẩm Chân điểm tô cho hắn đẹp thế nào, nói đến nói đi, chung quy vẫn là ngoại thất.
Nhưng Thẩm Dao còn có thể nói gì?
Trải qua nhiều mới biết, một người đối tốt với một người, từ trước tới nay đều không phải bổn phận.
Thẩm Dao nghiêm túc nhìn Thẩm Chân nói: “Hiện tại thì sao? Muội cam tâm tình nguyện gả cho hắn?”
Thẩm Chân gật đầu, “Đúng vậy.”
Thẩm Dao nói: “Vậy thì tốt, hắn có thể vì muội làm đến mức này, trong lòng nhất định cũng có muội, chẳng qua......”
Thẩm Chân ngẩng đầu, “Chẳng qua cái gì?”
Thẩm Dao cười, đưa tay nhỏ véo lỗ tai của Thẩm Chân, nói thầm một hồi lâu, hai mắt Thẩm Chân trợn tròn, “Nhị tỷ! Tỷ này......”
Thẩm Nhiễm thì không nhịn được trực tiếp cười thành tiếng, “Chân Nhi, muội nên theo nhị tỷ của muội học tập một chút đi!”
Trong phòng ánh nến lập loè, lụa mỏng lay động, Thẩm Nhiễm nhìn trang phục trên người Thẩm Dao, mở miệng hỏi: “Dao Dao, Ô Lợi đối xử với muội có tốt không?”
Ô Lợi, nhi tử thứ hai của Khả Hãn(*) thuộc dân tộc Hồi Hột, cũng là chiến binh kiêu dũng thiện chiến, phong lưu nhất của dân tộc bọn họ.
(*) Người thống trị tối cao của các dân tộc Trung Hoa cổ đại.
Thẩm Dao lộ ra một nụ cười thật lòng, “Tốt, chàng đối xử với muội rất tốt.”
Thẩm Chân hỏi: “Nhị tỷ, tỷ không hiểu tiếng của dân tộc Hồi Hột thì phải nói chuyện với Nhị vương tử thế nào, chẳng lẽ lúc nào cũng có thông dịch kè kè ở bên sao?”
Nghe xong lời này, Thẩm Dao không khỏi nhớ tới dáng vẻ vụng về của Ô Lợi kia, nhịn không được thấp giọng cười nói: “Chàng vì ta mà học không ít tiếng Hán, bất quá cũng ăn không ít đau khổ.” Ngay từ đầu Thẩm Dao không muốn thân cận với hắn, Ô Lợi lấy công chúa Trung Nguyên trắng nõn kiều nộn về nhưng lại không có cách nào giao lưu được với nàng, đành phải nghĩ ra một biện pháp —— đó là để Thẩm Dao tới dạy hắn tiếng Hán.
Nhưng Nhị cô nương Thẩm gia vẫn luôn cảm thấy bất an, Ô Lợi muốn cùng nàng tình nùng ý mật, tăng tiến cảm tình, Thẩm Dao lại cố tình dạy hắn sai một đống, sau lại bị thông dịch đương trường chỉ ra, Ô Lợi cũng chỉ là giận cắn tai nàng chứ không nhẫn tâm phạt nặng.
Một lúc lâu sau, Thẩm Nhiễm nói: “Nghe nói Ô Lợi có rất nhiều cơ thiếp, muội và các nàng ở chung thế nào?”
Thẩm Dao lắc đầu, “Mới đầu các nàng đều tôn kính muội vì muội là công chúa triều Tấn, nhưng tới sau này Ô Lợi chỉ độc sủng mình muội, một tháng không đi chỗ người khác một lần, rốt cuộc là không thể hòa thuận ở chung.”
Thẩm Nhiễm hiểu rõ gật đầu, điểm này tương đồng với hậu cung và hậu trạch triều ta.
Thẩm Nhiễm trở tay véo tay nàng, phát hiện lòng bàn tay có rất nhiều vết chai, kinh ngạc nói: “Muội luyện bắn tên sao?”
“Phải. Đại tỷ, hiện tại công phu cưỡi ngựa bắn cung của muội đều rất tốt, là Ô Lợi tự mình dạy.” Thẩm Dao nhìn Thẩm Chân nói: “Ngày khác Nhị tỷ dạy lại cho muội nhé?”
Thẩm Chân xấu hổ cười, “Nhị tỷ nhọc lòng.” Cưỡi ngựa gì đó, từ trước đến nàng không có thiên phú.
Ánh trăng yếu ớt, cả nửa buổi tối Thẩm Dao đều nói về phong thổ dân tình Hồi Hột.
Nói nam nhân của bộ lạc hào phóng cỡ nào, nói cô nương của bô lạc nhiệt tình ra sao.
Nói trời cao, mây lớn, nói đặc sản, rượu ngon...... Duy nhất không nói, nàng từng phải chịu những ủy khuất gì.
******
Giờ Sửu đã qua, ánh nến đã tắt, Thẩm Dao nằm trên giường cười thoả mãn.
Cuộc đời này có thể về nhà, có thể dẫm lên lãnh thổ cố hương một lần nữa, nàng đã thấy đủ rồi.
Tham niệm toàn uổng công, nàng sẽ luôn nhìn về phía trước, tiến về phía trước, vĩnh viễn không quay đầu lại.