Nhưng đáp lại cô chỉ là một khoảng im lặng vô định, Đỗ Khánh Huyền cũng không biết nên nói gì nữa, trước mắt của cô đang là một mớ hỗn độn. Nếu thật sự Lương Mục Phàm ở trên chuyến bay bạc mệnh đó thì chắc Tân Tuệ sẽ không thể nào sống được mất, hi vọng... Hi vọng rằng Lương Mục Phàm vẫn bình an vô sự.
Sau một hồi lâu thì bên sở cảnh sát có gọi điện đến cho Đỗ Khánh Huyền, họ bảo thông tin chuyến bay đã được làm rõ, hành khách Lương Mục Phàm có tên và cũng có lên máy bay, nhưng kì lạ là khi tìm kiếm thi thể thì họ không tìm thấy.
Có người thì nói có lẽ Lương Mục Phàm đã bị sóng biển đẩy trôi đi rồi, cũng có người thì thầm to nhỏ rằng anh ta đã bị cá mập ăn mất xác rồi. Nghe đến đây thì Đỗ Khánh Huyền khóc không thành tiếng, cô đang cố gắng kìm nén bản thân lại, nhìn về phía của Hoàng Tân Tuệ đang trông chờ thông tin của chồng mình. Bây giờ nếu cô nói thật thì liệu chị ấy có ngất ra đây luôn không? Liệu chị ấy có chịu nổi cú sốc này không?
- Sao rồi? Bên cảnh sát nói thế nào? Mục Phàm... Mục Phàm không sao đúng không?
- Khánh Huyền? Trả lời chị đi! Mục Phàm không sao đúng không? Anh ấy không bỏ rơi chị đâu đúng không?
Thấy chị ấy không thể giữ được bình tĩnh cô cũng ôm chặt lấy Hoàng Tân Tuệ, có chút chua xót, tại sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ?
- Huyền... Hãy nói với chị rằng anh ấy không sao đi... Cầu xin em, hãy nói anh ấy vẫn bình an đi... Cầu xin em đó Huyền...
Nhưng Đỗ Khánh Huyền vẫn không nói gì cả, cô và Tân Tuệ ôm lấy nhau, trong miệng của cô chỉ có ba từ "Em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi". Т𝗋ải 𝗻ghiệ𝗆 đọc t𝗋u𝙮ệ𝗻 số 1 tại _ Т 𝗋 U 𝗆 t 𝗋 u 𝙮 ệ 𝗻﹒v𝗻 _
Những từ này cũng đủ để hiểu đã có chuyện gì rồi, Hoàng Tân Tuệ hoàn toàn suy sụp, cơ thể của cô hoàn toàn không còn sức lực nữa, một chút cũng không. Đỗ Khánh Huyền đỡ lấy chị ấy, sau đó cũng nói tường tận lại mọi chuyện. Lúc này Hoàng Tân Tuệ giống như vẫn còn một chút hi vọng, có thể anh ấy vẫn chưa chết mà bám víu ở đâu đó chẳng hạn.
Tia hi vọng nhỏ nhoi dù không thiết thực lắm nhưng ít nhất nó là nguồn sống hiện tại, là lý do để Hoàng Tân Tuệ tiếp tục tồn tại trên cái cõi đời này.
Andrey nhìn thấy Đỗ Khánh Huyền từ trên phòng bước xuống, gương mặt đờ đẫn, hốc mắt thì đỏ ngầu, có lẽ cô đã muốn khóc, nhưng vì giữ bình tĩnh cho Hoàng Tân Tuệ nên cô ấy đã cố kìm nén bản thân không được khóc.
Nhìn thấy Andrey, mọi sự kiềm chế của cô đều được giải tỏa, cô ôm lấy Andrey mà khóc lớn.
Tiếng khóc nức nở như trút hết mọi nỗi buồn, anh cũng đau lòng ôm lấy bạn gái. Nhưng cũng không nói gì, anh hiểu ở cái tình thế như vậy thì có nói gì cũng vô dụng. Không gian đột nhiên trùng xuống, lệch đi một nhịp, không những vậy mà nó còn vô cùng kinh dị và ám ảnh.
Một lúc lâu sau, bên đội điều tra cũng nhắn lại cho cô rằng bên họ sẽ không tiếp tục tìm kiếm nữa, vì số người trên chuyến bay đó, kể cả hành khách và tiếp viên cũng như phi công là năm mới hai, trừ bảy tên khủng bố thì số hành khách còn lại là bốn mươi lăm, họ đã tìm được thi thể của bốn mươi bốn người. Riêng Lương Mục Phàm thì vẫn chưa thấy, họ nghi ngờ có thể anh vẫn chưa chết mà đang ở đâu đó chưa tỉnh.
Vì khi chiếc máy bay phát nổ là gần một hòn đảo cách biển không xa, họ sẽ cho người ra đảo để khám xét hiện trường, nhưng hi vọng sống sót không cao. Nên hi vọng gia đình đừng quá đau thương.
Andrey đọc xong dòng tin nhắn này cũng thấy không thoải mái lắm, dù nói thế nào thì sau khi Lương Mục Phàm đồng ý gác lại tình cảm của mình đối với Khánh Huyền thì anh cũng sớm xem cậu ấy là bạn, bây giờ bạn mình bị như vậy thì Andrey cũng có chút sốc và buồn.
Về Đỗ gia, nhìn nét mặt tái xanh của Đỗ Khánh Huyền thì Đỗ Hoành Dương và Trình Mộc Cát cũng hiểu hết sự thật rồi. Nhưng mà chuyện gì qua rồi cũng phải qua, đời người thì Sinh - Lão - Bệnh - Tử là chuyện không tránh khỏi. Sống nay chết mai là chuyện hết sức hiển nhiên.
Nhưng họ cũng khó có thể chấp nhận được sự thật này, một thành viên trong gia đình đang khỏe mạnh đột nhiên lại mất tích, ăn không ngon, ngủ cũng không yên.
Cả ngày hôm đó, không khí hai nhà Lương - Đỗ hoàn toàn không còn vui vẻ như trước nữa, thay vào đó là sự trầm lắng đến mức khó thở. Irina cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, cả nhà chỉ vừa mới xem một bản tin thời sự, sau đó mẹ khóc, bà ngoại thì bị sốc đến ngất xỉu.
Sau khi trấn an tinh thần của bà thì cha và mẹ lại đi đâu đó đến tận chiều mới về đến nhà. Bà ngoại từ khi tỉnh dậy cho đến bây giờ vẫn còn khóc không ngừng. Chẳng lẽ trong nhà đã xảy ra chuyện gì mà cô bé không biết sao? Hay chỉ đơn giản người lớn buồn thì khóc thôi?
Andrey đưa cô lên phòng, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt của cô, nhẹ nhàng nói:
- Đừng lo, anh nghĩ cậu ta không sao đâu. Em đừng quá lo lắng nhé...
- Nhưng mà... Linh cảm của em từ trước đến nay chưa bao giờ sai, hôm nay em đã có cảm giác... Cái cảm giác rất quái gở.
Andrey cũng không biết phải nói gì nữa, anh chỉ ngồi ở đó ra sức dỗ dành bạn gái, bàn tay của cô nắm chặt lấy tay anh.
Hi vọng Lương Mục Phàm bình an...