Còn Lương Mục Phàm và Huỳnh Lý thì ở dưới nhà bàn về công việc sắp tới ở nước ngoài, lần này anh quyết định chỉ đi một mình mà thôi, anh để Huỳnh Lý ở lại điều hành công ty, cũng là chăm sóc tốt cho Tân Tuệ. Dù sao lần này anh đi cũng không biết khi nào mới về, anh không muốn Tân Tuệ ở nhà lo lắng.
Huỳnh Lý nhìn lên cầu thang, sau đó lại nhìn Lương Mục Phàm, nói:
- Lương tổng, anh không định đưa Hoàng tiểu thư đi theo sao? Hai người chỉ mới ở bên nhau không lâu... Đột nhiên anh rời đi như vậy, cô ấy sẽ buồn đấy.
Lương Mục Phàm cười nhạt, nửa đùa nửa thật đáp:
- Tôi còn tưởng cậu đang mong như vậy.
Huỳnh Lý giật mình, nhưng anh lại cười lớn rồi nói mình chỉ đùa thôi. Thật ra lần này đi anh phải tâm trung hoàn toàn tinh thần cho công việc, nếu đưa theo Tân Tuệ thì cũng bỏ cô ở khách sạn một mình, ở nước người ta, lạ nước lạ cái mà còn phải ở một mình thì chắc chắn Hoàng Tân Tuệ sẽ thấy bất an hơn. Nên cách tốt nhất là để cô ấy ở nhà vẫn hơn.
Huỳnh Lý nghe vậy cũng chỉ gật đầu rồi phụng mệnh hành sự, cậu ấy cũng không dám cãi lời. Đột nhiên Lương Mục Phàm lại vỗ vỗ vai của Huỳnh Lý, nói lấp lửng.
- Cậu yên tâm đi, sớm thôi cô ấy sẽ không còn thuộc về tôi nữa.
Lời nói này của Lương Mục Phàm giống như là anh đã tiên đoán ra cái gì đó, nhưng lại không muốn cãi mệnh nên đã chấp nhận đi vào cửa tử. Đột nhiên Huỳnh Lý bị anh làm cho phân tâm, cậu ta nói:
- Lương tổng, anh đừng bi quan như vậy. Chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó mà.
Nhưng Lương Mục Phàm chỉ cười nhạt rồi đi lên phòng, nhìn thấy hành lý vợ mình đã chuẩn bị xong liền hài lòng mỉm cười, Hoàng Tân Tuệ có chút không nỡ nhưng vẫn phả nở một nụ cười trấn an anh, Lương Mục Phàm dịu dàng vuốt ve gương mặt của vợ mình, nói:
- Em có tin anh không?
- Em tin anh.
Chẳng cần biết tương lai ra sao, nhưng ít nhất hiện tại Hoàng Tân Tuệ chắc chắn rằng mình tin tưởng người đàn ông này một trăm phần trăm.
Lương Mục Phàm dịu dàng đặt lên môi của cô một nụ hôn, Hoàng Tân Tuệ không tin vào mắt mình liền nhắm chặt hai mắt, nụ hôn của anh rất dịu dàng, không hấp tấp hay vội vã, cũng không ngang tàng, bá đạo... Dường như anh đang... Nâng niu? Đúng vậy, anh đang nâng niu cánh môi nhỏ nhắn ngọt ngào của cô.
Sau một hồi triền miên hôn nhau thì Lương Mục Phàm cũng buông tha cho cánh môi anh đào kia, Hoàng Tân Tuệ nhìn anh, rồi sao đó lại tựa người vào lồng ngực của anh, nói:
- Có thể... Mang em theo không?
Lương Mục Phàm cũng choàng tay ôm lấy vợ mình, nhắm chặt hai mắt, nói:
- Xin lỗi Tân Tuệ, lần này e rằng em phải ở lại với Huỳnh Lý... Cậu ấy sẽ thay anh chăm sóc tốt cho em sau này.
Nghe đến đây toàn thân của Hoàng Tân Tuệ rung lên, chồng cô đang muốn nói cái gì? Hay anh đang ám chỉ cái gì? "Sau này"? Tại sao lại là "Sau này?"
- Ý anh là gì?
- Không có, ý anh là khi đi công tác thì Huỳnh Lý sẽ chăm sóc em thay anh. Em nghĩ nhiều rồi.
Tuy không quá tin vào những lời anh nói, nhưng Hoàng Tân Tuệ cũng không hỏi thêm. Đột nhiên cô nhìn anh, nói:
- Mục Phàm... Em có chuyện muốn bàn với anh.
- Em nói đi.
- Em... Em... Em...
Nhìn thấy Hoàng Tân Tuệ ấp úng, anh cũng tò mò chuyện mà cô ấy muốn nói là gì, hai mắt của cô nhắm chặt, giống như là không dám đối diện với sự thật trước mắt, cô nói:
- Em muốn sinh con cho anh.
Hai mắt của Lương Mục Phàm căng ra, anh hoàn toàn bị lời nói bá đạo của Hoàng Tân Tuệ làm cho giật mình, anh nhìn cô ngạc nhiên, hỏi:
- Em chắc chứ?
- Em chắc chắn!
Nhưng anh không phản đối cũng không rũ bỏ, anh chỉ dịu dàng hôn lên đỉnh đầu của cô, nói:
- Con cái là duyên trời cho. Anh và em không phải muốn là được, nó còn phải tùy duyên nợ nữa.
- Nhưng anh có thả cho em hay không?
Đột nhiên Lương Mục Phàm không biết nên nói gì, sao vợ anh hôm nay lại nói ra những lời này vậy... Hôm nay có ai nhập vào vợ anh sao? Bình thường khi nói chuyện nam nữ cô ấy đều ngại ngùng đến đỏ mặt tía tai, ấy vậy mà bây giờ lại chủ động muốn sinh con cho anh. Kiểu này là có ai đó đã dạy hư vợ anh rồi.
Không được, chuyện này không được!
- Ai đã dạy hư em rồi?
- Không có ai dạy em cả, là bản thân em muốn sinh con cho anh.
Lúc này, Hoàng Tân Tuệ hoàn toàn nghiêm túc nhìn anh, ánh mắt của cô rất quyết tâm với điều này, từ chối không được mà chấp nhận cũng không xong, anh liền ôm lấy vợ mình, nói:
- Cho em, cho em, cái gì cũng cho em hết. Được chưa? Bây giờ thì có thể đi ăn trưa với anh chưa? Đã muộn rồi đấy.