Lúc này, Andrey cũng đã đuổi kịp, nhìn thấy Lương Mục Phàm trong bộ hỉ phục anh cũng chỉ nhíu mày. Nhưng có lẽ sức chịu đựng của Đỗ Khánh Huyền đã đạt đến giới hạn rồi, cô liên tục nhào đến đánh Lương Mục Phàm... Nhưng cũng may có Andrey kéo ra và ôm vào lòng, nhưng cô cũng không còn cách nào kiềm chế những giọt nước mắt của mình, quát:
- Nếu Irina xảy ra chuyện gì tôi sẽ giết chết anh. Anh nghe rõ chưa Lương Mục Phàm! Tại anh... Tại anh mà con bé mới bị Lương Lực Cường bắt đi... Tất cả là tại anh!
Andrey đau lòng ôm lấy bạn gái, Lương Mục Phàm cũng muốn an ủi cô nhưng có lẽ những gì anh nói bây giờ đều không còn giá trị nữa, cô nằm trong lòng của Andrey hoàn toàn không còn chút sức lực, trượt dài. Có thể Lương Lực Cường vẫn chưa biết Irina là cháu gái của ông ta nên mới liều lĩnh như vậy, bây giờ nói ra sự thật cho ông ta liệu có cứu vãn được tình thế hay không? Cả Andrey và Lương Mục Phàm cũng không biết nữa... Lão già này đã bị hư vinh che mờ lý trí rồi.
Lúc này, cảnh sát cũng đã đến. Lương Lực Cường ở trong nhà cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ, bên trái là Irina, bên phải là Lương Thoại Di.
Khi bị cha mình tấn công, Lương Thoại Di cũng bất ngờ... Ngàn vạn lần cô ta không dám nghĩ, chỉ vì muốn tự do mà ông ấy còn bắt cô làm con tin, hoàn toàn không tin vào mắt mình nữa.
Lúc này, Lương Lực Cường kéo hai người đến bên bờ vực, nhìn bờ biển sâu thẳm ông ta cũng sợ hãi, nhưng đã bị dồn vào đường cùng rồi. Cảnh sát hai tay giơ súng lên, nhưng Lương Lực Cường không sợ... Trong tay ông ta đang có hai con tin, ông ta không nghĩ cảnh sát dám ra tay với mình.
- Bỏ súng xuống! Tụi bây bỏ súng xuống hết! Mở cửa xe cho tao, nếu tao không an toàn rời khỏi đây thì tụi mày chuẩn bị xuống biển nhặt xác ba tụi tao nha.
Lương Lực Cường cười lớn, ông ta thật sự mất trí rồi. Lúc này, Lương Mục Phàm mới nói:
- Cha, cha bình tĩnh! Thoại Di là con gái ruột của cha đó.
Lương Lực Cường nghe vậy lại cười cợt nhả, ghì con dao vào cổ của Lương Thoại Di, nói:
- Con tao? Haha... Đứa nghiệt chủng này không phải con gái ruột của tao! Nó là con của tình nhân của mẹ mày. Năm đó bà ta mang thai con nhỏ này, nhưng tình nhân sợ hãi bỏ trốn, lúc đó bà ta lại bắt tao đổ vỏ. Đáng chết con mụ Lộ Sa!
Lương Mục Phàm và Lương Thoại Di giật mình, hóa ra cô ấy không phải là con gái ruột của Lương Lực Cường nên ông ta mới có thể hạ thủ không chút lưu tình, nhưng... Nhưng cho dù như vậy thì ông ta cũng nuôi dạy Thoại Di hơn hai mươi năm, dù không có tình thì cũng có nghĩa mà... Sao ông ta vẫn có thể ác độc mà ra tay như vậy.
- Cha... Cha nói cái gì vậy... Thoại Di... Con bé...
- Đúng rồi đó, nó không phải con tao, nó là em gái của mày nhưng nó không phải con tao. Nhìn nó tao chỉ thấy ngứa mắt thôi!
Lương Mục Phàm bị sự thật này đánh một cú cho điên đầu, đầu anh choáng váng và bắt đầu ong ong ù cả tai... Cuối cùng chuyện gì đang xảy ra trong nhà anh vậy? Rốt cuộc suốt bao nhiêu năm nay cha và mẹ anh chỉ là đang diễn kịch gia đình hạnh phúc thôi sao?
Bên ngoài thì đầm ấm, trọn vẹn và viên mãn, nhưng sự thật ở bên trong nó đã mục nát hết cả rồi.
Lúc này, Lương Lực Cường lại nhìn sang Đỗ Khánh Huyền, nói:
- Mày... Gia đình của mày, anh hai của mày, chị dâu của mày khiến cho tao thân bại danh liệt, thì bây giờ tao bắt con gái mày bồi táng theo tao! Haha... Đau lòng không? À đúng rồi... Chuyện mà mày ngủ với con trai tao, là do tao âm thầm ngờ người ở trong nhà giam tiết lộ đó... Ngạc nhiên chưa... Haha...
Dừng một chút, Lương Lực Cường lại cười chế giễu nói lớn:
- Đỗ gia mày nghĩ có thể vứt bỏ chuyện đó xuống biển sâu rồi sao? Không đời nào! Ngày nào Lương Lực Cường còn sống thì ngày đó Đỗ gia và Trình gia đừng mong yên ổn.
Sợi dây trên cổ của Irina từ từ bị siết chặt, Đỗ Khánh Huyền quỳ xuống đất, liên tục vái lạy, nước mắt đã sớm ướt nhòe gương mặt thanh tú của cô, khó khăn nói:
- Chú đừng... Đừng làm hại Irina... Con bé... Con bé là...
- Là gì?
- Con bé là...
Đỗ Khánh Huyền ấp úng, sự kiên nhẫn của Lương Lực Cường càng lúc càng khó kiểm soát, ông ta lại siết chặt sợi dây, bây giờ gương mặt của Irina đã tái nhợt, hô hấp bắt đầu khó khăn. Mọi biểu hiện của con gái đều như một vết dao mạnh mẽ găm vào trái tim của người làm mẹ, Đỗ Khánh Huyền nhắm mắt nói:
- Irina là con gái ruột của Lương Mục Phàm!
Lương Lực Cường giật mình, theo quán tính liền buông lỏng sợi dây. Lúc này cảnh sát thấy có cơ hội hiếm có liền rút súng ra...
Một tiếng *Đoàng* lớn, không gian như dừng lại, Irina thấy sợi dây ở cổ rơi xuống liền chạy đến chỗ mẹ mình.
Lương Lực Cường nhìn vào ngực trái... Hóa ra... Hóa ra cảnh sát đã đề phòng sẵn, nhưng cũng may... Cũng may là ông ấy chưa làm hại cháu gái của mình. Lúc này, Lương Lực Cường nhìn vào con trai và cháu gái, nhẹ nhàng mỉm cười rồi ngã xuống...
Một vực sâu chỉ thấy đá và biển, sóng biển cuồn cuộn như mang theo tất cả sự tức giận của mẹ thiên nhiên đánh chìm cả Lương Lực Cường, ông ta chìm sâu vào đáy biển, nhưng có lẽ đây là kết thúc thanh thản nhất cho ông ta... Nhắm chặt hai mắt, chẳng ai thấy được giọt nước mắt bị hòa vào dòng nước biển mặn chát kia.
Lương Lực Cường nhắm mắt... Cha xin lỗi vì đã để con gánh hết mọi trách nhiệm về mình... Ông xin lỗi gì đã làm đau cháu... Xin lỗi, Lục Hầu... Tôi xin lỗi.