Mục lục
Ly Hôn Vợ Cũ: Kiếp Này Anh Nợ Em! - Đỗ Khánh Huyền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ăn sáng xong thì Hoàng Tân Tuệ vẫn chưa hết bàng hoàng, cả đời cô cũng không dám tin rằng sẽ có ngày này.

Lương Mục Phàm không còn lạnh nhạt nữa, cũng không còn thái độ gắt gỏng với mình. Thay vào đó là một anh chồng lý tưởng, đúng kiểu mẫu người đàn ông của gia đình, đảm việc nước lại giỏi việc nhà, người đàn ông như vậy ai lại không yêu chứ.

Thấy Tân Tuệ nhìn mình lâu như thế, cá nhân của Lương Mục Phàm cũng có thấy có chút không thoải mái, anh liền đặt điện thoại xuống bàn, nhìn cô, nói:

- Em nhìn anh như vậy làm gì? Mặc anh dính gì sao?


- Không... Không... Không có, em chỉ thấy hôm nay anh rất lạ... Không giống với ngày thường.

Lương Mục Phàm lúc đầu có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó lại nở một nụ cười nhạt, có lẽ thời gian qua anh đã đối xử rất tệ với cô, nên khi anh thay đổi thái độ như thế này thì cô ấy không quen lắm. Nhưng dù sao chuyện tình cảm là chuyện lâu dài, anh cũng không phải robot mà ngày một, ngày hai có thể thay đổi hoàn toàn, nó cũng cần thời gian thích nghi.

Trước kia anh nghĩ Hoàng Tân Tuệ tiếp cận anh chỉ là muốn danh phận, nhưng phụ nữ mà... Ai cũng cần yêu thương.

- Ý em là không thích anh của hiện tại?

Hoàng Tân Tuệ liền lắc đầu, sau đó lại khẩn trương đứng dậy, đáp:

- Không có, không có... Em chỉ là hơi ngạc nhiên chút thôi.

Không biết vì lý do gì, nhưng biểu hiện này của Hoàng Tân Tuệ trong mắt anh lại rất đáng yêu, anh chỉ nhìn cô cười một cái, sau đó cầm điện thoại và tiếp tục đọc báo. Hoàng Tân Tuệ cúi mặt, có chút ngượng ngùng, hai má cũng dừng đỏ lên, sau đó hai người nói thêm vài câu rồi cô cũng xin phép lên phòng.

Lương Mục Phàm nhìn theo bóng dáng của Hoàng Tân Tuệ rời khỏi, anh cũng chỉ lắc đầu. Có lẽ hiện tại những thứ anh dành cho cô chỉ là những lời hỏi thăm đơn giản này, anh cũng không thể nào thân mật hơn... Có lẽ anh chưa sẵn sàng đón nhận cô, nhưng chắc chắn rằng anh sẽ cố gắng gạt bỏ hình bóng cũ và chào đón cô vào cuộc sống của anh.

Tương lai trước mắt, chỉ có anh và cô... Hai người là vợ chồng, là gia đình, là nơi nương tựa duy nhất của nhau.

Còn Hoàng Tân Tuệ sau khi đi lên phòng cũng khóa trái cửa, rồi ngồi vào bàn trang điểm nhìn gương mặt đỏ ửng của mình trong gương đầy ngại ngùng, cô dùng tay vỗ vỗ mặt của mình. Anh chỉ mới ngọt ngào như vậy mà cô đã không kiềm được sự hạnh phúc cũng như vui sướng của mình, nếu như... Nếu như cô tham lam tình yêu của anh thì chắc cô sẽ nhảy cẫng lên mất thôi.

Lúc này, Hoàng Tân Tuệ lên mạng, cô nhìn thấy những tấm ảnh mà Đỗ Khánh Huyền cùng Andrey đi hẹn hò, cô cảm thấy rất ganh tị, dù sao cô cũng là phụ nữ mà... Bản tính ganh ghét chắc chắn vẫn còn.

Trong lúc cô đang đọc những dòng trạng thái mùi mẫn của Khánh Huyền và Andrey thì Lương Mục Phàm đã đi lên phòng và gõ cửa, anh nói:

- Em chuẩn bị chút đi, anh đưa em đi mua chút thức ăn rồi đến trại giam thăm mẹ.

Hoàng Tân Tuệ giật mình sau đó cũng nói vọng ra một từ "Dạ".

Chuẩn bị xong mọi thứ thì Hoàng Tân Tuệ được anh đưa đến trung tâm thương mại, anh định sẽ dạo một vòng siêu thị để mua thực phẩm, một phần là dành cho Lộ Sa ở trong trại giam, một phần là để ở nhà ăn dần. Dù không có người làm nhưng anh vẫn muốn ăn cơm nhà hơn là ăn ngoài.

Nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đứng ở sạp rau củ chọn thực phẩm, Hoàng Tân Tuệ không thể chịu được liền cầm điện thoại lên muốn chụp anh một tấm làm kỉ niệm, nhưng lúc này Lương Mục Phàm lại quay người lại nhìn, thấy cô đang chụp ảnh mình anh cũng không khó chịu, liền nói:

- Nhớ chỉnh ảnh rồi mới đăng lên nhé, anh không muốn gương mặt tiều tụy của mình bị bóc phốt đâu.

Hoàng Tân Tuệ đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, sau đó cũng gật đầu. Cô đi đến bên cạnh anh, nhìn vào số rau củ, thịt, cá anh mua mà hoa cả mắt. Có một chị gái ở bên cạnh cũng cảm thán.

- Thời buổi này ít có người đàn ông thành đạt nào đi vào đây mua rau, mua cá về nấu cho vợ con lắm. Em may mắn thật đấy.

Hoàng Tân Tuệ nhìn chị gái kia, chị ấy đang mang thai, bụng cũng to vượt mặt nhưng vẫn phải đi siêu thị một mình, bên cạnh chẳng có ai đi cùng, cô thấy cũng có chút an ủi.

Nhìn hình ảnh người phụ nữ mang thai, bất giác Lương Mục Phàm lại nhớ đến Đỗ Khánh Huyền... Liệu lúc trước khi cô mang thai, có khó khăn như vậy không? Hay còn khó khăn hơn... Lắc đầu một cái, anh đã hứa sẽ không nhớ đến Khánh Huyền nữa... Trước mắt anh, tương lai của anh sẽ là Tân Tuệ.

Sau khi chị gái kia rời đi, thì Lương Mục Phàm nắm lấy tay của Hoàng Tân Tuệ, dịu dàng nói:

- Đừng tự buồn nữa, anh nghĩ kĩ lắm rồi... Tân Tuệ, em có đồng ý đi cùng anh đến tương lai hay không?


Hoàng Tân Tuệ ngạc nhiên trợn mắt, cái này có được xem là tỏ tình không nhỉ? Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của chồng mình, Tân Tuệ liền mỉm cười rồi gật đầu đáp.


- Em đồng ý... Mục Phàm, anh làm em rất ngạc nhiên.


Lương Mục Phàm siết lấy tay của vợ mình, nói:


- Vẫn còn nhiều chuyện khiến em bất ngờ, nó đủ để làm cho em ngạc nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK