Lần này cô không tắt máy mà nhận máy, cứ ngỡ người yêu đã xong việc rồi nên mới nhận máy, anh còn chưa kịp vui mừng thì ở đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói của một tên đàn ông khốn kiếp, Daniil bị đả kích tâm lý cực mạnh, không nghĩ ngợi nhiều mà lập tức mắng cái tên đàn ông kia... Nhưng chuyện xui rủi chính là... Tên đàn ông anh mắng chính là Trưởng khoa của Thiên Ái.
Sau khi biết chuyện thì Vũ Thiên Ái đã mắng anh một trận, còn cắt đứt liên lạc với anh, không chỉ vậy mà cô ấy còn muốn chia tay anh, không kết hôn, sinh con gì nữa. Mặc dù Daniil đã xuống nước năn nỉ rất nhiều nhưng mà Vũ Thiên Ái vẫn rất tức giận.
Nghe xong mọi chuyện Đỗ Khánh Huyền không biết khóc hay cười, cô cũng không hiểu hai cái người này bị làm sao nữa... Sao có thể vì một chuyện cỏn con ấy mà đòi hủy hôn chứ?
- Vậy anh nói sao?
- Anh xin lỗi cô ấy rất nhiều, nhưng cô ấy không muốn nhìn thấy mặt anh... Hơn nữa... Hơn nữa cô ấy còn nói anh là...
Đột nhiên Daniil đứng dậy, chỉ tay vào mặt của Đỗ Khánh Huyền, tường tận kể lại nguyên văn của Thiên Ái.
- Nếu anh thấy không tin tưởng được tôi thì chúng ta không cần kết hôn nữa. Váy cưới đó anh tự đi mà mặc, không cưới hỏi gì cả, cho dù Vũ Thiên Ái tôi có ế chết cũng không gả cho anh!
Khóe môi Đỗ Khánh Huyền giật giật, cái tình huống trẻ con này sao lại nhìn cứ quen quen ấy nhỉ... À, chính là ở trong mấy bộ truyện ngôn tình tổng tài bá đạo đây chứ đâu. Nhưng thay vì là trà xanh làm cho hiểu lầm, thì ở đây do chính tay nam chính lấy đá đập vào chân mình, khiến cho chị Thiên Ái tức giận, nhưng Đỗ Khánh Huyền đồng cảm sâu sắc với Vũ Thiên Ái. Cô nói:
- Em thấy chị Ái nói đúng mà... Nếu anh thấy không tin tưởng được chị ấy thì nên chia tay sớm bớt đau khổ.
Daniil nghe vậy lại càng khóc thét hơn, liên tục mắng cô sao lại có thể độc ác như vậy chứ. Rõ ràng cô biết rõ anh là người hay ghen, chỉ cần cách xa bạn gái một chút thôi đã thấy trong lòng nơm nớp lo sợ rồi, huống hồ gì lần này còn là nghe thấy tiếng nói của người đàn ông khác, cho dù là ai cũng nảy sinh lòng nghi ngờ mà thôi.
- Đồ phụ nữ vô lương tâm nhà em, anh và chị em xảy ra chuyện cãi vã, em không giúp hàn gắn thì thôi đi. Còn ở đây hùa theo, em muốn anh mất vợ à?
Đỗ Khánh Huyền thấy đau đau đầu rồi đấy, vốn dĩ cô không nên xen vào chuyện này mới đúng. Nhưng thật ra thì những lời của Daniil nói rất đúng, nếu đổi lại là cô mà nghe thấy trong điện thoại của bạn trai có tiếng của người phụ nữ khác thì cũng sẽ không chấp nhận được. Nhưng cái thái độ của Daniil quá là ô dề, nên chắc chị Thiên Ái vẫn còn rất giận.
Đỗ Khánh Huyền vỗ vỗ vai của Daniil, nói:
- Em sẽ giúp anh khuyên chị Ái, nhưng mà em nói trước là quyền quyết định vẫn ở chị ấy. Sau khi em khuyên mà chị ấy vẫn nhất quyết không kết hôn thì em cũng đành bó tay chịu thua thôi.
Daniil cũng gật đầu nhanh như sóc, anh biết Thiên Ái thương Khánh Huyền rất nhiều, chỉ cần cô ra mặt chắc chắn Thiên Ái sẽ tha thứ cho anh.
Sau khi nói chuyện với Daniil xong thì cô cũng rời khỏi Studio, nhiều bà ở đây cũng hóng chuyện. Họ không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi Đỗ Khánh Huyền bước ra thì có vài bà cũng tò mò đến hỏi nhưng đã bị cô mắng yêu mấy câu, bảo họ tập trung làm việc đi.
Đến nhà của Vũ Thiên Ái, nhìn thấy hai đứa bé vô cùng đáng yêu đang ngồi ở xích đu, nếu như cô đoán không nhầm thì chắc đây là con trai và con gái của cô nhỏ. Con của cực phẩm đúng là có khác, cũng cực phẩm không kém cha mẹ là bao.
Đứa bé trai nhìn thấy cô đang đứng ở ngoài cổng liền đi đến, nghiêng đầu hỏi:
- Chị tìm ai vậy ạ?
- A, cho chị hỏi đây là nhà của chị Thiên Ái đúng không?
- À, chị Thiên Ái và mẹ em đang lập bàn nhậu ở trong, chị là bạn của chị Ái ạ?
Đỗ Khánh Huyền gật đầu, đứa bé đó liền mở cửa cổng của cô, nhưng lại bị đứa bé gái bên cạnh ngăn lại. Cô bé lém lỉnh và cảnh giác, nói:
- Anh hai, không được tự ý mở cửa cho người lạ, nhỡ chị ấy là người xấu thì sao?
Khóe môi của Đỗ Khánh Huyền triệt để cứng đờ, ông trời ơi, nhìn cô rất giống người xấu sao? Đúng lúc hai anh em đang tranh cãi kịch liệt thì một người đàn ông tầm hơn năm mươi bước ra, nhìn cái thần thái này thì chắc đây là chồng của cô nhỏ, cha của hai đứa nhỏ này.
- Dĩ Văn, Tuyết U, hai đứa cãi nhau cái gì ở ngoài này vậy?
Cô bé Tuyết U liền lém lỉnh chạy đến bên cạnh cha mình, chỉ điểm, nói:
- Cha, có cái chị kia nói là bạn của chị Ái đến tìm chị Ái, nhưng anh hai vẫn chưa biết thật giả đã muốn mở cửa cho người ta, con đang ngăn cản thôi.
Đường Phục Sinh nhìn thấy Đỗ Khánh Huyền liền nhận ra đây là con gái nhỏ của Đỗ gia, từng vài lần hợp tác với Vũ Thị nên cũng có gặp qua mấy lần. Thấy cô đến, cậu ấy liền mở cửa, nói:
- Đây là chị Huyền, là bạn của Thiên Ái, hai đứa chào chị đi.
Hai đứa nhỏ lúc này mới nghiêm mình cúi đầu chào một tiếng. Đỗ Khánh Huyền cũng theo phép cúi đầu chào Đường Phục Sinh một tiếng.
- Chào chú ạ.
- Tiểu Ái và Uyển Uyển đang ở sau vườn, cháu ra đó tìm họ sẽ thấy.
Đỗ Khánh Huyền gật đầu, ôi mẹ ơi đây là lần đầu tiên cô gặp được người nổi tiếng, nếu không phải là không biết thì có ai nghĩ Đường Phục Sinh đã ngoài năm mươi chứ, nhìn vẫn lịch lãm, phong độ thế cơ mà.
Đi theo lời của Ảnh Đế Đường, đi ra sau vườn đã nhìn thấy hình ảnh mà cô không muốn thấy nhất, đó là cảnh tượng mà Vũ Thiên Ái cùng cô nhỏ đang xập xình, xập xình nghe nhạc rồi uống bia, đầy tâm trạng. Vũ Thiên Ái nhìn thấy Đỗ Khánh Huyền thì liền kéo cô vào bàn nhậu, nói:
- Cô nhỏ, đây là Khánh Huyền, là em gái của con.
Vũ Dạ Uyển nghe vậy cũng gật gật đầu, rồi chào cô.
Đỗ Khánh Huyền nhìn thấy mớ vỏ chai đang nằm lăn lóc trên nền đất thì chỉ thở dài, bây giờ cô có nói gì cũng bằng thừa, chị ấy nghe rồi cũng chẳng động lại bao nhiêu.
Sau hơn nửa giờ đồng hồ thì Vũ Thiên Ái và Vũ Dạ Uyển đã gục ngã.
Đường Phục Sinh nhận nhiệm vụ chăm sóc vợ, còn Vũ Thiên Ái thì giao lại cho cô, nhìn thấy chị ấy như vậy Khánh Huyền cũng lo lắng và đồng cảm... Trước kia, mỗi lần nhớ đến Lương Mục Phàm thì cô cũng như vậy, mượn rượu giải sầu, sầu thì chẳng thấy giải mà chỉ nhận lại toàn những hồi ức đau buồn. Nhẹ nhàng lau người cho chị ấy, cô nói:
- Chị có cần phải hành hạ nhau như vậy không? Rõ ràng chỉ là chuyện cỏn con, cuối cùng lại cãi nhau đến mức muốn hủy hôn. Rõ ràng chị và Daniil đã rất yêu nhau, yêu đến chết đi sống lại, vậy mà tại vì chuyện nhỏ thế lại muốn dừng lại. Em thật sự không hiểu nổi hai người.
Lúc này, Vũ Thiên Ái mới cười lớn, Đỗ Khánh Huyền nghĩ chắc chị ấy đã uống nhiều quá nên ngu người rồi. Nhưng ngay sau đó Vũ Thiên Ái lại nói:
- Không phải chỉ vì như vậy mà muốn hủy hôn... Là chị không xứng đáng... Không xứng đáng với Daniil... Huhu... Là chị không còn xứng đáng với anh ấy... Cơ thể chị... Cơ thể chị bị vấy bẩn... Hắn ta... Hắn ta là chồng của bệnh nhân... Hắn ta... Hắn ta đã...
Nói đến đây, Vũ Thiên Ái kích động đến mức muốn hét lớn lên, nghe những gì mà chị ấy nói thì cô cũng ngầm hiểu vấn đề rồi. Nhẹ nhàng trấn an chị ấy, nói:
- Không sao... Không sao rồi, có em đây, đã có em ở đây. Mọi chuyện không sao rồi.
Vũ Thiên Ái giống như tìm được điểm tựa vững chắc, nắm lấy tay của Đỗ Khánh Huyền, nói:
- Daniil chắc sẽ giận chị lắm... Chị... Chị cũng không muốn vậy đâu... Không muốn đâu... Nhưng mà... Nhưng mà...
- Được rồi, được rồi, em hiểu rồi. Chị đừng nói nữa, ngoann.. Chị Thiên Ái ngoan nhé.
Vũ Thiên Ái xoay người ôm lấy gối, nhưng trong miệng vẫn không ngừng lầm bầm ba chữ "Em xin lỗi"... Những giọt nước mắt cũng không thể ngừng rơi. Đỗ Khánh Huyền đau lòng nhìn chị ấy, đây là lần đầu tiên cô thấy Vũ Thiên Ái yếu đuối như vậy... Chắc hẳn chuyện tổn thương kia quá lớn... Dù là người mạnh mẽ như thế nào cũng không thể nói vượt qua là vượt qua được.
Lúc Vũ Thiên Ái đã ngủ rồi thì cô đi xuống nhà, Đường Phục Sinh đang ở trong bếp nấu canh giải rượu cho vợ và cháu gái, nhìn thấy cô liền hỏi:
- Tiểu Ái ngủ rồi à?
- Vâng ạ, chị ấy ngủ rồi nên cháu cũng xin phép về trước. Ngày mai cháu lại đến.
Đường Phục Sinh gật đầu, Đỗ Khánh Huyền cũng cúi đầu chào tạm biệt rồi rời đi. Bước chân lên xe thì cô đã gọi cho Andrey kể lại toàn bộ sự việc hôm nay.
Andrey lo lắng nói cô đừng lo, anh sẽ về trong ngày mai... Hiện tại cô đừng nói gì cho Daniil, ngày mai anh về sẽ bàn cách giải thích với Daniil sau.
- [Em đừng lo, Daniil là người hiểu lý lẽ, cậu ta cũng không nhỏ mọn vậy đâu]
- Vâng, ngày mai anh về đây ạ?
- [Ừm, mai anh về. Đừng lo nhé, ngoan.]