Mục lục
Ly Hôn Vợ Cũ: Kiếp Này Anh Nợ Em! - Đỗ Khánh Huyền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe em gái hét lên như vậy thì trong tâm của Lương Mục Phàm có chút giật mình, từ trước đến giờ anh vẫn luôn yêu thương và quan tâm cô em gái, nhưng từ khi anh biết được sự thật về máu mủ và huyết thống thì anh chẳng thể nào tiếp tục được nữa... Anh sợ... Anh sợ rằng bản thân sẽ chẳng thể nào nhịn được mà nói ra hết sự thật.

Lúc Lương Thoại Di vừa mở cửa xông ra ngoài thì đã bị một nhóm đàn ông bao vây rồi bắt lấy, cô ta cố gắng hét lớn đề cầu cứu sự giúp đỡ của anh hai, nhưng khi Lương Mục Phàm ra khỏi cửa thì em gái đã bị bọn côn đồ kia bắt lên xe, lúc này anh mới nhận thức rằng mọi chuyện đã vượt qua tầm kiểm soát của anh rồi.

Chẳng thể nào ngồi yên nữa, anh lập tức lên xe rồi chạy theo. Hoàng Tân Tuệ thấy chồng mình gấp gáp vậy cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ còn cách cầu cứu sự giúp đỡ của cha mình. Nhưng khi Hoàng Hiệu nghe đến ba chữ Lương Thoại Di thì đã lập tức nổi điên, quát tháo:

- Con nhỏ đó có chết cũng đáng lắm. Chẳng biểu đầu óc nó suy nghĩ cái gì lại ăn cắp dữ liệu công ty bán ra bên ngoài phục vụ nhu cầu hút chích, bây giờ thì hay rồi! Lương thị khó khăn, Hoàng Thị cũng không tránh khỏi tổn thất lớn.

Hoàng Tân Tuệ nghe không hiểu những gì mà cha mình đang nói, cái gì mà ăn cắp? Cái gì mà hút chích? Chẳng lẽ Thoại Di cần nhiều tiền là vì cô ấy rơi vào con đường nghiện ngập sao? Vậy... Vậy Mục Phàm đuổi theo thì anh ấy có sao không?

Không thể nào nghĩ đến kết cục của anh và Thoại Di, Hoàng Tân Tuệ liền cầu xin cha mình cứu giuo hai anh em họ một lần nữa. Nhưng lần nảy Hoàng Hiệu nhất quyết từ chối, nuôi ong tay áo mà.


Nhưng Tân Tuệ thì hiểu rõ, cho dù Thoại Di là em gái cùng mẹ khác cha với anh thì sao chứ, cô ấy cũng lớn lên từ bé với anh, làm sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn em gái đi vào con đường chết được. Hoàng Tân Tuệ cũng không thể trơ mắt nhìn chồng mình rơi vào nguy hiểm. Cô liền mặc kệ nhưng lời của Hoàng Hiệu nói mà tự mình chạy theo định vị trên điện thoại của Lương Mục Phàm.

Chẳng thể nào nói nổi đứa con gái này, Hoàng Hiệu lập tức thỏa hiệp, bảo cô về nhà trước đi, còn mọi chuyện ở đây đã có cha lo. Hoàng Tân Tuệ cũng gật đầu đồng ý... Nhưng cô hoàn toàn không yên tâm nên đã lén đi theo.

Huỳnh Lý thấy vậy cũng chủ động đưa Hoàng Tân Tuệ đi, dù sao anh cũng là đàn ông, nếu có chuyện gì thì cũng có thể bảo vệ được cô ấy. Hơn nữa... Lâu ngày gặp gỡ rồi tiếp xúc, Huỳnh Lý cũng đang bối rối... Rốt cuộc tình cảm mà anh dành cho Hoàng Tân Tuệ là gì... Là mến mộ, là tình cảm giữa chủ và tớ hay là... Hay là yêu. Nhưng bây giờ không phải thời gian nói đến chuyện yêu đương, anh cần phải tập trung vào vấn đề nhạy cảm trước mắt.

Lương Mục Phàm đuổi theo chiếc xe kia, thì thấy tụi nó đem em gái của mình vào một căn nhà hoang lớn ở ngoại ô, nơi nay xung quanh chỉ toàn là rừng rú, đến cả khách du lịch cũng không có chứ đừng nói là người qua đường. Nếu bọn nó giết Thoại Di rồi chôn giấu xác thì khó mà tìm được.

Khi này, Lương Mục Phàm nhìn thấy Lương Thoại Di bị bọn nó trùm kín đầu, lôi lôi kéo kéo, đẩy vào trong, nếu anh nhìn không nhầm thì bên trong là lão đại bang Bạch Hổ, dọa cho anh một phen kinh hãi đến tột cùng... Tại sao Thoại Di lại có liên quan đến bọn côn đồ giết người không gớm tay này chứ?

Lương Thoại Di bị đẩy dưới chân của một ông già, lão ta chính là bang chủ bang Bạch Hổ. Nhìn thấy thân hình mảnh mai, rất thèm thuồng nhưng lại phải nén đi, vì Lương Thoại Di là một con nghiện, lão ta không muốn bị vấy bẩn. Những vẫn tặc lưỡi tiếc nuối, nói:

- Lương tiểu thư... Không biết khi nào cô mới trả nợ cho tôi nhỉ? Cô nợ cũng dai lắm đấy, như cha cô vậy... À mà... Cha nuôi mới đúng, chứ ngay cả cha ruột của mình là ai, cô còn không biết nữa mà.

Tiếng cười cợt nhả của bọn nó làm sao Thoại Di tức giận, Lương Mục Phàm đang đứng bên ngoài nghe lén cũng tức giận không kém, bây giờ anh chỉ muốn xông vào đó và đánh chết cái lão già ó đâm kia mà thôi. Nhưng bây giờ anh thân cô thế cô, một mình anh xông vào chỉ như là một con mèo bệnh xông vào hang hổ.

Tuy nhiên thì Lương Thoại Di cũng không phải ngu ngốc gì, cô ta có nhan sắc và đầu óc khá thông mình, liền đứng dậy, phủi phủi quần áo. Bọn côn đồ kia liền nhíu mày cảnh giác, sau đó cô ta lại nói.

- Lão đại à, chẳng phải tôi đã bán đủ thông tin rồi sao? Ông cũng hứa là xóa nợ cho tôi còn gì?

- Hết nợ? Lương tiểu thư à, cô đang chọc cười tôi sao? Tiền của tôi là tiền đẻ tiền đấy! Tiền gốc có thể xóa... Nhưng tiền lãi thì không!

Lương Thoại Di trợn mắt, thật sự muốn giết chết cái lão gia tráo trở này, nhưng phải nhịn. Cô không được manh động.

Cuối cùng Lương Mục Phàm cũng bàng hoàng, anh giật mình khi nghe những lời thú tội của em gái... Hóa ra, những gì anh làm đều là tốn công vô ích, anh còn tưởng trong công ty có nội gián... Hóa ra... Hóa ra nội gián chính là em gái ruột của anh, nực cười... Chuyện này thật sự quá nực cười.

Lương Mục Phàm suy sụp lùi lại một bước, không may rằng anh đã đạp trúng một nhánh cây khô. Âm thanh "Rắc" vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người đang có mặt ở đây, bang chủ Bạch Hổ liền cho đàn em xem sao, lúc này Lương Mục Phàm đã được trợ lý của Hoàng Hiệu kéo sang một bên.

Đàn em đi đến nói:

- Chắc là có chuột chạy qua thôi.

Nhưng để đi tới cái chức vị bang chủ thì lão già kia cũng không phải dạng vừa, đoán bừa thì cũng có thể là người thân của người phụ nữ này. Lương gia bây giờ còn ai khác ngoài Lương Mục Phàm sao?

- Lương Thoại Di, nếu cô không nhanh kiếm tiền trả nợ cho tôi thì tôi xin phép... Xin nhẹ cái mạng của cô.

Lương Thoại Di nuốt một ngụm khí lạnh, dù sao cô cũng là nữ nhân, nghe đến chuyện này cũng sợ hãi không kém gì. Cô ta liền nhanh chóng gật đầu, sau đó lại nói bản thân có thể giúp cho bang của họ vận chuyển ma túy bằng cơ thể của mình.

Lương Mục Phàm nghe như vậy liền không thể nhịn được nữa mà xong ra, nói:

- Lương Thoại Di, em không thể làm như vậy!

Cô ta giật mình vì sự xuất hiện của anh hai, nhưng đám người của bang Bạch Hổ thì chẳng lấy làm ngạc nhiên, lão già kia liền cười nói:

- Hóa ra con chuột lúc nãy là Lương tổng.

- Bạch Hổ, thả Thoại Di ra!

- Thả ra? Tôi có trói cô ta à? Bây giờ chạm vào cô ta tôi còn thấy bẩn tay đấy.

Đột nhiên tên thủ lĩnh bang Bạch Hổ lại nảy ra một ý hay, dù sao hiện tại Lương Mục Phàm cũng đang là con rể của Hoàng gia, những năm nay Hoàng gia làm ăn cũng khấm khá vô cùng, hơn nữa con gái của tên lão gia Hoàng Hiệu cũng vô cùng yêu tên này... Nếu bây giờ ông ta bắt luôn Lương Mục Phàm, ép Hoàng Hiệu đưa tiền chuộc... Vậy thì lão ta chẳng phải lời to rồi sao?

Nghĩ đến đây cũng đủ khiến cho Bạch Hổ hưng phấn, đá mắt ra hiệu với tên đầu trọc bên cạnh. Thân hình to lớn với những hình xăm hổ báo cũng khiến cho Lương Mục Phàm có chút dè chừng, sau đó anh lại nói:

- Ông muốn bao nhiêu? Nói cái giá đi, tôi sẽ trả tiền cho ông.

Nhưng con hàng béo bở trong tay thì làm gì có chuyện Bạch Hổ buông tay, thay vì chút tiền lời cỏn con kia thì Lương Mục Phàm lại có một số tiền chuộc lớn. Hoàng Tân Tuệ yêu anh như vậy, cho dù lão ta quá đáng một chút cũng không sao đâu ha.

Lúc tên đầu trọc chuẩn bị bắt lấy Lương Mục Phàm thì Hoàng Hiệu đã ra lệnh cho vệ sĩ bên cạnh mình hỗ trợ anh. Thành công cứu thoát Lương Thoại Di, khiến cho bang Bạch Hổ hỗn loạn, nhưng trong lúc chạy loạn thì tên Bạch Hổ đã tức giận rút súng ra, hướng thẳng đến Lương Mục Phàm mà bắn.

Đúng lúc này Hoàng Tân Tuệ được Huỳnh Lý đưa đến, thấy chồng mình gặp nguy hiểm thì cô cũng không màn tính mạng mà chạy nhanh đến, đỡ cho anh một viên kẹo đồng. Tất cả như đứng lại, dòng máu từ ngực phải dần dần chảy ra, Hoàng Tân Tuệ không còn sức lực mà ngã xuống.

Hoàng Hiệu mở to mắt kinh ngạc, con gái của ông sao lại chạy ra đây... Chẳng phải ông ta đã dặn con bé phải ở nhà rồi sao? Nhưng người đứng chết trân lại chính là Lương Mục Phàm, tại sao vợ hờ của anh lại xuất hiện ở đây... Còn hứng giúp anh một viên đạn nữa.

Mọi thứ đang dần rơi vào trầm lắng thì tên đàn em của Bạch Hổ lại rút súng ra, chuẩn bị ngắm vào Lương Mục Phàm mà bắn, nhưng lúc này Huỳnh Lý dùng viên đá nhặt trên đường ném thẳng vào tay của tên đầu trọc kia.


Súng bị lạc đạn, viên kẹo đồng lại hạ cánh tại đầu của Lương Thoại Di.


Lương Thoại Di chết ngay lập tức...


Lương Mục Phàm hoàn toàn bị đả kích rồi. Em gái... Em gái của anh... Em gái của anh...


Nhưng bây giờ mọi thứ đã đi vào im lặng, sau đó thì Hoàng Tân Tuệ được đưa đến viện... Còn Lương Thoại Di thì không qua khỏi... Có lẽ sau bao nhiêu tội ác mà Lương Thoại Di gây ra, thì cái giá này cũng xem như quá nhẹ nhàng với cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK