Sa Quan cách kinh thành rất xa đi đi về về phải mất hơn một tháng, nghĩ đi nghĩ lại nếu không phải có chuyện khẩn cấp, Từ Á Ngôn cũng không rõ lý do vì sao Cố Minh Lăng lại đột nhiên trở về, nhưng cho dù vì vấn đề gì đi nữa, gặp mặt nhau trong nhà lao như thế này cũng có một chút ngượng ngùng.
Từ khi bước vào Cố Minh Lăng luôn im lặng quan sát Từ Á Ngôn, gã có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Đây là người gã ngày đêm tâm niệm, khi đó đã tự dặn lòng bỏ xuống nhưng đi rồi gã mới thấy việc này khó đến mức nào. Đã đặt người đó trong tim rất nhiều năm, đâu thể nói buông bỏ là buông bỏ, huống khi ấy gã vẫn chưa có đủ dũng khí, ngay cả một câu thổ lộ với y còn chưa từng nói thật sự không cam lòng.
Giữa hai người vô tình tạo ra không khí ngột ngạt khó tả, Từ Á Ngôn miễn cưỡng nở nụ cười bắt chuyện hỏi trước: "Cố ca ca... sao huynh lại đột nhiên quay trở về... Huynh làm cái gì vậy?"
Từ Á Ngôn còn chưa hỏi hết câu cánh tay đã bị Cố Minh Lăng giữ lấy, gã không một lời định kéo Từ Á Ngôn ra khỏi nhà lao. Ban đầu Từ Á Ngôn hốt hoảng không kịp chống cự, nhưng sau vài giây định thần y dứt khoát thu tay trở về lớn tiếng hỏi lại: "Huynh muốn làm gì?!"
"Ta đưa đệ ra khỏi đây."
Cứ nghĩ rằng Tần vương thân phận cao quý còn được hoàng thượng sủng ái, Từ Á Ngôn theo hắn ít nhiều cũng hưởng một đời an nhàn không phải lo nghĩ, ai ngờ mới chỉ hai năm thôi mà Tần vương đã rơi vào tình cảnh này, còn liên lụy đẩy Từ Á Ngôn vào cảnh ngục tù. Cố Minh Lăng không thể phủ nhận gã thật sự rất hối hận, năm xưa trong tay không có gì, ngay cả tư cách muốn bên cạnh người mình yêu cũng không có nhưng nay đã khác xưa, gã không thể để bản thân sai lầm một lần nữa, cho dù buông bỏ tất cả gã cũng muốn bảo vệ người này.
Cố Minh Lăng muốn giải thích nhưng không có nhiều thời gian chỉ có thể lên tiếng thúc giục: "Bên ngoài đều đã thay thế bằng người của ta, trước tiên đừng nói gì cả đệ theo ta ra ngoài trước."
Tần vương phạm phải đại tội như vậy ai mà biết hoàng thượng sẽ xử trí hắn như thế nào chứ, trốn đi vẫn là tốt nhất!
Phải mất một lúc Từ Á Ngôn mới hiểu được ý định của Cố Minh Lăng, không phải y không đoán ra mà y chỉ không tin Cố Minh Lăng có thể làm ra một chuyện như vậy. Từ Á Ngôn lần nữa gạt tay của gã ra mỉm cười nói:
"Ai nói ta muốn ra khỏi đây chứ? Cố ca ca... huynh đừng vì ta làm điều dại dột."
"Đệ mà ở lại đây chỉ có một con đường chết!" Cố Minh Lăng không nghĩ đến Từ Á Ngôn lại thẳng thừng từ chối như vậy có một chút tức giận: "Tần vương hiện tại đã không còn như xưa ai cũng muốn tránh khỏi hắn càng xa càng tốt, đệ ở lại cũng đâu giúp được gì, ít nhất giữ lấy mạng..."
Lời nói này không phải không có lý nhưng khi nghe xong vẫn khiến Từ Á Ngôn cảm thấy rất khó chịu, y nói: "Nếu không thể ở cùng vương gia ta giữ lại cái mạng này làm gì, sao có thể vì bản thân mà một mình bỏ trốn?"
"Đệ..." Cố Minh Lăng cảm thấy cổ họng hơi nghẹn lại, gã nhìn vào trong đôi mắt Từ Á Ngôn, thiếu niên khi xưa mà hắn quen biết hiện tại đã trưởng thành thêm một chút, thân hình cao lớn hơn, ngay cả ánh mắt cùng không còn ngưỡng mộ gã như xưa, xen vào đó đã dành phần ưu ái này cho người khác. Cố Minh Lăng nghe thấy giọng khàn khàn của mình cất lên:
"Đệ có biết mình đang nói gì không?"
Vì Tần vương ngay cả tính mạng của mình đệ cũng không cần?
Chẳng lẽ... đệ đã thích hắn rồi sao?
"Nếu hiện tại ta rời đi có khác gì là sợ tội bỏ trốn?"
Từ Á Ngôn quay người lại trở về nhà lao. "Hơn nữa còn cha của ta cũng sẽ bị liên lụy, vương gia không có ta ở bên cạnh cũng sẽ rất buồn chán. Đa tạ lòng tốt của huynh nhưng mà ta thật sự không thể đi, huynh cũng đừng phí công vô ích."
Ngừng lại một lúc Từ Á Ngôn rũ mắt xuống nói: "Để thượng thư đại nhân biết được đối với huynh cũng không phải chuyện tốt, cướp ngục nếu bị phát hiện ngay cả người nhà cũng có thể sẽ phải mang tội, tiền đồ của huynh đang rộng mở, sao có thể vì ta..."
Những lời phía sau Từ Á Ngôn không nói nhưng Cố Minh Lăng cũng biết y đang muốn nói gì.
Tuy Cố Minh Lăng đối xử với y rất tốt nhưng bao năm qua quan hệ giữa hai người họ cũng chỉ nằm trong một chữ 'tốt' mà thôi. Trên vai Cố Minh Lăng có rất nhiều thứ phải gánh vác không dám nói ra tâm tư của mình, mà Từ Á Ngôn cũng hiểu rõ điều đó nên cũng chưa từng có ý định vượt qua giới hạn.
Trước kia đã là vậy nói gì đến hiện tại trong lòng y đã trao hết cho một người khác.
Nghĩ đến Tần Thời trong lòng Từ Á Ngôn như mềm nhũn khóe môi khẽ cong lên.
Cố Minh Lăng nghe những lời này lại nghĩ y đang trách móc, năm xưa vào lúc Từ Á Ngôn mềm yếu nhất chính gã đã ở bên che chở cho y, một thiếu niên nhỏ tuổi luôn bám đuôi theo, trao cho gã ánh mắt hoàn toàn tin tưởng, gã không tin y hoàn toàn không có một chút tình cảm nào với gã.
"Niệm Sinh, ta..." Gã thật sự rất muốn giải thích, những năm qua ôm nỗi tiếc nuối ngay cả trong mơ cũng không thể yên giấc, sợ hãi bản thân không kìm lòng được đến mức ngay cả một phong thư cũng không dám gửi cho y. Giờ Tần vương sắp thân bại danh liệt, chính là ông trời cho gã một cơ hội chuộc lỗi sao có thể bỏ qua cơ hội hiếm có này. Cố Minh Lăng nắm lấy tay Từ Á Ngôn cố gắng khuyên nhủ:
"Niệm Sinh..."
Lời còn chưa kịp nói ra bỗng có một thanh âm lạnh lùng khác cắt ngang.
"Hai ngươi đang làm gì?!"
Không biết Tần Thời đã bị áp giải trở về từ lúc nào, tuy tay chân đều bị xiềng xích nhưng cũng không làm giảm khí chất trên người của hắn, chỉ khác lần này mang theo tức giận cùng phẫn nộ, ánh mắt Tần Thời đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cánh tay Từ Á Ngôn vẫn chưa kịp rút ra.
Tuy Từ Á Ngôn không làm chuyện thẹn với lòng nhưng bị bắt gặp vẫn không khỏi cảm thấy chột dạ, y hốt hoảng lùi về sau trong lòng chỉ kịp than thầm.
Thôi xong rồi.