Vừa nghĩ đến cảm giác vừa rồi, phân thân mới dịu xuống của y lại có xu hướng muốn ngóc đầu dậy, Từ Á Ngôn ho khan không dám nghĩ đến nữa.
Xe ngựa vẫn lạch cạch chậm chạp đi trên đường, hai người làm loạn thành như vậy không biết phu xe có nghe thấy tiếng gì không.
Từ Á Ngôn lần đầu tiên trong đời cảm thấy không biết giấu mặt vào đâu, nghĩ đến thủ phạm còn đang ngồi bên cạnh, y nhào đến cắn hắn một cái. Vết cắn không đau không ngứa này của Từ Á Ngôn làm Tần Thời bật cười kéo y vào lòng hỏi:
"Ở trong cung hoàng hậu dẫn ngươi đi đâu vậy?"
Nghĩ đến chuyện khi đó Từ Á Ngôn cũng cảm thấy hơi kỳ lạ thành thật nói: "Hoàng hậu dẫn ta đi làm quen với rất nhiều phu nhân của văn võ bá quan."
"Có quan hệ rộng cũng tốt." Tần Thời hỏi: "Ngươi cảm thấy hoàng hậu như thế nào?"
"Tốt, trong số những người trong cung thì hoàng hậu tốt với ta nhất, nhưng tốt quá mới khiến người khác cảm thấy kỳ lạ."
"Ồ." Tần Thời mỉm cười hỏi: "Kỳ lạ như thế nào?"
"Thứ nhất, ta và hoàng hậu vốn dĩ không có thân thích tại sao lại muốn giúp ta như vậy?"
"Thứ hai, từ lời đồn lần trước xảy ra ngươi và hoàng thượng rất ít gặp mặt, nếu ta là hoàng hậu muốn hoàng thượng tin tưởng nhất định sẽ tìm mọi cách tránh xa ta mới đúng chứ không phải cố ý tiếp cận."
"Thứ ba, hoàng hậu là chủ lục cung, nếu thật sự lương thiện như vậy chắc chắn không thể đứng vững ở ngôi vị này lâu, hơn nữa theo kinh nghiệm nhiều năm đọc thoại bản không dưng mà tốt nhất định có điều mờ ám."
Tần Thời hài lòng vò loạn tóc Từ Á Ngôn lên. "Ngươi càng ngày càng biết nhìn người hơn rồi."
"Quá khen, quá khen đều là học từ vương gia cả."
Tần Thời bật cười nhéo má y một cái, bỗng Từ Á Ngôn nghĩ đến câu nói của Tần Thời ở trong cung, ánh mắt hơi rũ xuống hỏi: "Tử Lan, có phải vì ta mà ngươi điều binh khắp kinh thành làm hoàng thượng tức giận rồi không? Nếu như có thể ta sẽ đi..."
"Ngươi đi nhận tội với hoàng huynh? Như vậy thì được gì?" Tần Thời thở dài: "Không có chuyện này sẽ có chuyện khác, nếu đã nhằm vào ta thì cho dù nói gì đi chăng nữa cũng vậy thôi."
Từ Á Ngôn đang muốn nói gì đó nhưng bị Tần Thời cắt ngang: "Niệm nhi, ngươi tin ta không?"
Ngay cả một khắc do dự cũng không có, Từ Á Ngôn lập tức gật gật đầu.
"Cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, hoàng huynh cũng sẽ không làm hại ta đâu." Tần Thời nhỏ giọng thì thầm: "Huynh ấy là hoàng huynh của ta cơ mà."
Từ Á Ngôn muốn khuyên hắn nên cẩn thận một chút nhưng phát hiện một lời cũng không thể nói ra, xưa nay y không thiết với huynh đệ trong nhà nhưng Tần Thời thì khác, trên thế gian này chỉ còn mỗi Tần Sở là huynh đệ ruột thịt thật sự của hắn, tại sao lại cứ phải làm hắn khổ sở thêm.
Cảm nhận được vòng tay ôm lấy mình càng chặt, Tần Thời nhắc nhở: "Về sau ngươi nên tránh xa hoàng hậu một chút."
"Tại sao?" Từ Á Ngôn hỏi.
"Thật ra..." Tần Thời lảng tránh ánh mắt của Từ Á Ngôn ho khan một tiếng nói: "Trước kia hoàng hậu thầm thích ta."
Từ Á Ngôn: "..." Lại bắt đầu rồi.
"Ta nói thật đó." Nhận được ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, Tần Thời cảm thấy đau lòng không thôi vội vàng chứng minh: "Trước kia khi còn chưa xuất giá, hoàng hậu liên tục đưa khăn tay cho ta, mỗi lần ta từ chiến trường về cũng đưa rất nhiều quà cáp đến, còn nói với người trong nhà là chỉ muốn gả cho ta thôi."
Từ Á ngôn giật giật khóe môi: "Vậy tại sao hoàng hậu lại gả cho hoàng thượng?"
"Khi đó hoàng huynh mới lên ngôi thế lực chưa được vững, Lã tể tướng là một trong những người nắm nhiều binh quyền nhất lúc bấy giờ, nếu được sự ủng hộ của tể tướng còn sợ gì những người khác. Muốn được tể tướng ra sức giúp đỡ dĩ nhiên phải có lợi ích, cho trưởng nữ của tể tướng lên ngôi vị hoàng hậu đôi bên cùng có lợi sao có thể từ chối?"
Nghe cũng có lý, nhưng Từ Á Ngôn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: "Hoàng thượng biết hoàng hậu có tình cảm với ngươi mà vẫn chấp nhận?"
"Dĩ nhiên rồi, đó là tình cảm từ một phía, lúc còn trẻ suy nghĩ chưa chín chắn lâu ngày rồi cũng sẽ quên." Tần Thời thở dài: "Ai ngờ hoàng hậu lại nặng tình như vậy, có khi đến bây giờ vẫn chưa quên được ta."
Từ Á Ngôn bĩu môi: "Ngươi có tự tin quá rồi không? Hoàng thượng là vua một nước, hoàng hậu có bị điên đâu mà tự hủy hoại tiền đồ của mình."
"Hoàng hậu không muốn hủy hoại tiền đồ của mình nhưng muốn hủy hoại ta, ngươi đã từng nghe câu không ăn được thì đạp đổ chưa?"
"Lúc nãy ngươi còn nói hoàng hậu đến bây giờ vẫn không quên được ngươi."
Tần Thời bật cười: "Hận thù không phải là một loại tình cảm khắc cố ghi tâm hay sao? Có khi còn khó quên hơn nhớ thương bình thường."
Từ Á Ngôn bất mãn nói: "Ngươi còn cười được? Nhớ nhưng kiểu này cũng vinh hạnh quá?"
"Dĩ nhiên rồi, vậy mới chứng tỏ vương gia của ngươi có sức hút như thế nào." Tần Thời dụi dụi vào mặt Từ Á Ngôn nhăn nhở nói: "Vậy nên Niệm nhi phải giữ ta thật tốt, cẩn thận ta bị người khác cướp mất đấy."
"Vậy thì cứ để người khác cướp đi." Từ Á Ngôn lạnh lùng đẩy Tần Thời ra, đúng lúc xen ngựa vừa dừng đến trước cổng lớn vương phủ, Từ Á Ngôn nhanh nhẹn nhảy xuống bỏ lại Tần Thời.
Tần Thời bật cười đuổi theo, "Thật nhẫn tâm mà."