Ban đầu còn nghĩ sẽ khó khăn, không ngờ Tần Sở lại đáp ứng dễ dàng như vậy, Từ Á Ngôn cũng biết rõ Tần Sở sở dĩ đáp ứng y là vì không nghĩ y có thể gom góp được bảy tấn lương thực trong vòng năm ngày ngắn ngủi.
Thật ra Từ Á Ngôn cũng hề nắm chắc phần thắng, nhưng y vẫn phải đặt ra con số cao ngất để Tần Sở cảm thấy có hứng thú, cũng may mọi chuyện không khác trong dự tính là bao.
Từ Á Ngôn ngồi trên kiệu khẽ đặt tay lên trên bụng thì thầm: "Thời gian này có lẽ sẽ hơi vất vả một chút, nhóc con cố gắng chịu đựng nhé."
Vừa đúng lúc đứa nhỏ đạp y một cái giống như đáp lời.
Sau khi về nhà y cũng không có thời gian nghỉ ngơi lập tức sai người đi gặp mấy thương buôn ngày trước để thu mua thêm lương thực, cũng may đã làm ăn qua một lần nên nói chuyện cũng dễ dàng hơn, cùng với số lượng lương thực có trong cửa hàng tính ra cũng phải được khoảng ba tấn.
Thế nhưng số này vẫn chưa là gì, Từ Á Ngôn nghĩ ngợi một lúc, hẳn là mọi cách thu mua Tần Sở đều đã thử qua rồi, cho dù y có vét lại lần nữa thì số lượng cũng chẳng có bao nhiêu nên y cũng sẽ không phí công đi làm điều vô ích.
Có thể bình thường một hai đấu gạo không là gì nhưng nhiều người tích góp lại là một chuyện khác, trước kia danh tiếng Tần Thời ở trong kinh thành tốt như vậy, hiện tại hắn xảy ra chuyện chẳng lẽ không ai muốn giúp?
Nghĩ đến đây, ngay ngày hôm sau Từ Á Ngôn cho người đi dán cáo thị khắp nơi, lại đích thân y đứng ra làm chủ. Ngày hôm đó toàn thân Từ Á Ngôn mặc một đồ màu trắng tươm tấp, chiếc áo khoác lông che kín nửa khuôn mặt, đứng trong trời tuyết lại càng khiến sắc mặt của y nhợt nhạt hơn, nhưng giọng nói vẫn rõng rạc dễ nghe.
"Các hương thân phụ lão, có lẽ dạo gần đây mọi người cũng đã nghe qua chuyện rồi, hiện tại ở biên ải đang thiếu lương thực, hôm nay Từ Á Ngôn ta đứng ở đây cũng chính là để xin sự giúp đỡ của mọi người, ơn nghĩa này Từ Á Ngôn ra sẽ nhớ mãi không quên."
Thường ngày dân chúng nhìn thấy y tặng đồ còn không ngớt nói gì chính miệng y đứng ra cầu xin, còn vì chuyện trước đó Tần Thời bị đổ oan nên trong lòng cảm thấy có lỗi, chẳng mấy chốc người người nhà nhà đều mang lương thực ra góp được phần nào hay phần nấy, người có nhiều góp nhiều người có ít góp ít, cho dù cho bao nhiêu Từ Á Ngôn đều cúi đầu xuống cảm ơn.
Biết những thứ này đều được mang ra biên cương cho binh sĩ, dĩ nhiên không ít người ở đây có người nhà trong đó, họ hết lương thực rồi lại mang thêm rất nhiều thức ăn, than sưởi ấm, áo bông, chẳng mấy chốc đồ chất lên như núi.
Đến khi Tần Sở nghe tin này từ miệng thái giám gã cũng chỉ biết lắc đầu cười.
Vương phi của đệ đệ hắn có khác, cũng rất thông minh.
Thế nhưng dân chúng cũng chỉ là thường dân bình thường lôi đâu ra nhiều lương thực như vậy? Nếu kéo dài thì may ra sẽ đủ đây chỉ có năm ngày, y có tích đủ được bảy tấn lương thực hay không?
Dĩ nhiên là không rồi.
Ngay cả văn võ bá quan ngày trước đắc tội với Tần Thời không đứng ra nói giúp hắn khi bị vu oan, hiện nay có cơ hội chuộc tội cũng lôi hết của cải trong nhà ra để mua lương thực cho y, cộng vào với số lương thực trước đó cũng chỉ mới được hơn hai tấn, tính ra còn thiếu gần hai tấn nữa mà thời gian chỉ còn có hai ngày, y biết lôi đâu ra?
Từ Á Ngôn đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng ngày đã sát đến gần, chẳng lẽ sắp thành công rồi y lại phải từ bỏ, không được! Y không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được.
Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi mà.
Vì đã bàn bạc trước đó nên Cao sư phụ giờ đã ở luôn trong vương phủ để tiện chăm sóc Từ Á Ngôn, nếu y có đến Tây An ông cũng sẽ đi theo để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cao sư phụ nói thai nhi gần bảy tháng cũng đã dần ổn định, đi đường xa thì có thể chỉ cần cẩn thận một chút là được, hơn nữa có Cao sư phụ tỉ mỉ quan sát, chuyện này cũng không cần phải quá lo lắng.
Nhưng còn chưa lên đường Từ Á Ngôn đã vì lương thực mà mệt mỏi đến mức độ này rồi, Cao sư phụ thật sự nhìn không được nữa nói: "Vương phi, hay là thôi đi... Bằng này lương thực cũng đủ để vương gia chống đỡ một thời gian rồi."
"Ta rất muốn đến đó..." Giọng nói của y không kiềm chế được có phần nghẹn ngào. Cái cảm giác khi nghe tin hắn xảy ra chuyện mà bản thân ở xa bất lực không thể làm gì này Từ Á Ngôn thật sự không muốn trải qua thêm một lần nào nữa, thà rằng là y cùng hắn vào sinh ra tử, ít ra còn thấy thoải mái hơn.
Cao sư phụ thở dài đang định nói tiếp thì Cẩm Tú chạy vào bẩm báo: "Bẩm vương phi, bên ngoài có nhị ca của người đến tìm."
Biết quan hệ giữa vương phi và huynh đệ trong nhà vốn không tốt nên Cẩm Tú đối với huynh đệ Từ gia cũng không có một chút thiện cảm, nhưng nàng cũng không dám tự ý đuổi người đi chỉ có thể vào bẩm báo với vương phi một câu.
Từ Á Ngôn xoa nhẹ đầu, hiện tại y thật sự không còn một chút sức lực nào để đối phó với Từ Hiên, muốn đuổi người đi nhưng không biết nghĩ gì lại cho vào.
Sau chuyện mất mặt lần trước Từ Hiên vẫn huênh hoang như xưa, vừa bước vào đã lớn tiếng mắng mỏ: "Này Từ Á Ngôn, nhị ca của ngươi đến thăm mà ngươi chậm chạp như vậy, ngay cả nô tài cũng mắt để trên đầu, đây là bộ dạng ngươi tiếp đãi đấy hả?"
Vì có đứa nhỏ trong bụng tâm tình Từ Á Ngôn rất dễ thay đổi, chỉ nói chuyện với Cao sư phụ một chút thôi mà khóe mắt đã đỏ lên, y vội quay mặt đi để không cho người kia nhìn thấy, nhưng giọng nói vẫn có một chút khàn đặc.
"Ngươi đến đây làm gì?"
Từ Hiên nghe giọng của y thì thoáng sửng sốt, bao lời cay độc muốn chế giễu đều không cánh mà bay. Thật ra sau khi biết được lần trước khi hắn xảy ra chuyện, ngay cả cha mẹ cũng bỏ mặc rồi mà Từ Á Ngôn lại là người ra tay cứu giúp hắn thực sự rất ngại, không phải là vì gì khác, chỉ cảm thấy y phiền phức chết đi được, ai thèm y nhúng tay vào cơ chứ!
Từ Hiên hất cằm lên ghét bỏ nói: "Ta chỉ nói có vài câu thôi ngươi không cần phải bày ra cái bộ dạng này..."
"Thật ra là mẹ bắt ta đến chứ ta cũng không muốn gặp ngươi đâu!" Từ Hiên lớn tiếng nói: "Không phải ngươi đang cần lương thực à, đúng lúc tổ mẫu của ta ở Vĩnh An có một ít, tuy không nhiều nhưng mà cũng không ít..."
Nghe đến đây Từ Á Ngôn thoáng lấy lại bình tĩnh ánh mắt cũng sáng rực cả lên, Từ Hiên không chịu nổi thái độ này của Từ Á Ngôn, ngúng nguẩy chỉ muốn nói nhanh nhanh cho xong: "Ta không muốn nhận ơn nghĩa của ngươi nên đừng nhìn ta với vẻ mặt như vậy! Lương thực đang vận chuyển tầm ngày mai là đến, không biết có vừa đủ số ngươi cần hay không..." Mà đủ hay không cũng đâu có liên quan gì đến hắn cơ chứ, trong lúc y gặp hoạn nạn ra tay cứu giúp là may lắm rồi!
Từ Hiên vẫn như cũ huênh hoang hất cằm lên: "Ta nói xong rồi đấy, đi đây!"
Đến lúc này Từ Á Ngôn mới lấy lại bình tĩnh, y vội vàng lên tiếng: "Nhị ca... đa tạ ngươi."
Từ Hiên hứ một tiếng không thèm quay đầu lại, như con khổng tước kiêu căng rời đi, nhưng trong lòng cảm thấy hết sức hả dạ.
Còn biết mở miệng ra cảm tạ, xem ra cũng không đáng ghét cho lắm!