"Chẳng lẽ mình nghe nhầm."
Từ Á Ngôn lẩm bẩm một tiếng rồi lại tiếp tục cởi áo, từng lớp y phục bị ném loạn xạ trên nền đất để lộ ra bờ vai trắng như ngọc. Trời đang gần đến đông, Từ Á Ngôn bị hơi lạnh phả vào lập tức nhảy vào trong dục đũng, làn nước ấm áp làm y cảm thấy thoải mái dựa đầu vào miệng thùng khẽ nhắm hờ hai mắt lại.
Bên này Từ Á Ngôn ung dung bao nhiêu thì Từ Ngạo và Từ Hiên sốt sắng bấy nhiêu, ai bảo thường ngày gã chính là kẻ đầu têu ăn hiếp Từ Á Ngôn, vài lần còn làm y suýt chút nữa mất mạng, mặc dù đại phu nhân không cho phép hành động bừa bãi nhưng gã cũng không ngu đến mức ngồi yên chờ chết nha.
Chỉ sợ Từ Á Ngôn vừa bước vào vương phủ người đầu tiên y quay lại trả thù chính là gã!
Từ Ngạo vẫn còn tức tối vì bị ngựa đá giờ mới rời khỏi giường, thân thể có chút bất tiện, gã không dám khua chiêng đánh trống quá lớn chỉ dám dắt theo một mình Từ Hiên. Từ Hiên còn trẻ nên cái gan cũng nhỏ hơn, cứ lúc lúc lại kéo tay áo Từ Ngạo hỏi nhỏ: "Đại ca, làm như vậy có ổn không? Đến vương phủ kiểu gì Tần vương cũng phát hiện ta là giả mạo, đến khi đó ta chết chắc."
"Nếu để Từ Á Ngôn thuận lợi vào trong đó chúng ta mới là chết chắc!" Như sợ kế hoạch chưa đủ thuyết phục, gã lại dỗ ngọt Từ Hiên thêm vài câu, "Đệ yên tâm, mẹ nói với ta Từ Á Ngôn và Tần vương chưa từng gặp qua, động phòng xong rồi Tần vương có phát hiện cũng đâu thể làm gì hơn, nếu hắn cố tình muốn làm lớn thì không chỉ chúng ta mà ngay cả vương phủ cũng mất mặt."
Từ Ngạo vỗ nhẹ lên vai Từ Hiên tiếp thêm động lực, nhẹ giọng nói: "Chúng ta là huynh đệ ruột thịt, chẳng lẽ ta lại hại đệ hay sao? Ngày mai là chính là ngày thành thân rồi, chúng ta phải nhanh lên!"
Từ Hiên vẫn còn do dự nhưng Từ Ngạo hết dụ dỗ đến đe doạ, cuối cùng Từ Hiên cũng bị thuyết phục mím môi gật nhẹ đầu.
Hai người cầm một cuộn dây thừng lớn một trước một sau hết sức cẩn thận đi vào, phòng của Từ Á Ngôn không nhỏ cũng không lớn nhưng rất gọn gàng ngăn nắp, Từ Ngạo lại tiến lên phía trước vài bước, gã căng thẳng nuốt khan một ngụm, trên giường chăn gối vẫn được xếp gọn gàng chứng tỏ Từ Á Ngôn vẫn chưa hề đi ngủ. Từ Á Ngôn không hề phát giác trong phòng có hai vị khách không mời mà đến, bóng của y ẩn hiện mờ mờ sau tấm bình phong, tiếng nước róc rách rơi xuống thỉnh thoảng vang lên tiếng hát khe khẽ.
Từ Ngạo đưa mắt ra hiệu cho Từ Hiên rồi gật đầu một cái, gã siết chặt dây thừng trong tay, cả hai không hẹn cùng lúc xông vào.
*
Trời vừa sáng, trên dưới Từ phủ đã tấp nập hơn bao giờ hết, trên dưới đều giăng kín vải đỏ, Từ Nghiêm bận tối tăm mặt mũi hết sai người bày cái này rồi thu xếp cái kia, đại phu nhân ngày hôm nay như gặp phải chuyện gì đó mà suốt nửa ngày thẫn thờ làm gì cũng không tập trung, Từ Nghiêm thấy vậy liền lớn tiếng thúc giục: "Phu nhân, nàng làm cái gì vậy? Giờ lành sắp đến rồi mau mau vào trong chuẩn bị đi!"
Đại phu nhân gật gật đầu một cái đang định rời đi thì Từ Nghiêm lại gọi giật lại hỏi: "Sao từ sáng đến giờ ta không thấy Từ Ngạo và Từ Hiên đâu, mau mau bảo chúng ra giúp một tay."
"À." Đại phu nhân cười gượng nói: "Từ Ngạo kêu thân thể không tốt nên về phòng ngủ rồi, còn Từ Hiên... A, thiếp vừa thấy nó ở đây mà."
Quản gia chạy lại bẩm báo với Từ Nghiêm gì đó nên ông cũng không nghe rõ lời của đại phu nhân lắm phất phất tay ý bảo bà rời đi, đại phu nhân khẽ thở nhẹ một hơi, ánh mắt lạnh đi hỏi ma ma bên cạnh: "Đã tìm thấy hai đứa nó chưa?"
"Vẫn chưa," Ma ma đáp: "Đại phu nhân yên tâm, chắc là hai vị thiếu gia chỉ đi đâu đó giải khuây thôi."
"Chúng đừng có gây phiền phức thêm là được." Đại phu nhân lại hỏi thêm: "Bên Từ Á Ngôn đã chuẩn bị xong chưa?"
Ma ma nghĩ một lúc rồi đáp: "Người từ trong cung đến đã được một lúc lâu chắc giờ cũng sắp xong rồi."
Trang phục của hoàng thất rất cầu kỳ, hoàng thượng cẩn thận sợ nha hoàn trong phủ vụng về làm trễ giờ lành nên đặc biệt sai mấy thị nữ cùng tổng quản trong cung đến giúp Từ Á Ngôn thay y phục. Ban đầu Từ Á Ngôn còn nghĩ hoàng thượng chu đáo quá, một bộ y phục thôi mặc có mất bao nhiêu thời gian mà phải bao nhiêu người đến hầu hạ, hơn nữa y là nam nhân trang điểm cũng không thể cầu kỳ mà.
Đến khi mặc trọn vẹn bộ hỉ phục lên người Từ Á Ngôn mới hiểu được nỗi lo của hoàng thượng, y thử nhấc cánh tay nặng ***** lên thầm mắng.
Má nó! Cái này có khác gì khoác cả cái chăn lên người chứ y phục gì nữa!
Cũng may nặng thì nặng nhưng nhìn tổng thể thì nó cũng không xấu một chút nào, một phần cũng là do trên đó thêu quá nhiều chỉ vàng, mỗi một động tác y nhấc lên đều tỏa ra hàng ngàn hào quang lấp lánh. Ngay cả cung nữ không nhịn được cũng phải khen một câu: "Bộ đồ này thật sự rất hợp với vương phi."
Từ Á Ngôn nghe không quen xưng hô này cho lắm nên chỉ cười nhẹ một tiếng, cũng may cung nữ vừa mở miệng đã biết mình thất thố, quãng thời gian sau cũng không dám nói thêm câu nào nữa.
Ba bốn người vây xoay xung quanh Từ Á Ngôn giúp y đội kim quan bằng vàng lên đầu, và dĩ nhiên thứ này cũng rất nặng, Từ Á Ngôn ngồi lâu đau lưng mỏi eo, y muốn động đậy một chút nhưng lại không có cách. Căn phòng im lặng đến mức nghe rõ từng hơi thở, đột nhiên dưới gầm giường phát ra tiếng gõ cộc cộc rất nhỏ.
Tròng mắt Từ Á Ngôn khẽ đảo nhìn qua gương, cũng may không một ai phát giác.
Nhưng thứ âm thanh đó không ngừng lại càng có phần mạnh hơn, đột nhiên 'rầm' một tiếng, cung nữ giật mình hoảng hốt nhìn ra phía sau. Từ Á Ngôn cười gượng, đôi mắt ngấn nước tủi thân nói: "Các vị tỷ tỷ đừng để ý... phòng này của ta hơi nhiều, nhiều, chuột một chút, ngày nào chúng cũng đánh nhau ầm ầm như vậy á, ta cũng quen rồi."
Từ Á Ngôn trang điểm xong nhìn rất đẹp, là cái kiểu đẹp mềm mềm đáng yêu mà ai cũng muốn ôm vào trong lòng bảo vệ, hơn nữa giờ y còn nói ra những lời như vậy bảo sao người ta không thương cho được!
Cung nữ lại nhớ đến y chỉ là một thứ tử, mẹ mất sớm, chắc chắn sống trong phủ cũng không dễ dàng gì cho cam, nhìn còn gầy như vậy chắc chắn là quãng thời gian qua bị ức hiếp không ít!
Nhưng phủ doãn này cũng độc ác quá rồi, sao có thể để một thiếu niên đáng yêu như vậy sống với chuột cơ chứ, không được, về phải nói với hoàng thượng mới được!
Từ Á Ngôn nào biết trong lòng cung nữ kia thương xót cho y đến mức độ nào, y thấy không ai để ý đến tiếng động kia nữa mới khẽ thở phào một hơi.
Suýt nữa thì bị phát hiện.