Tần Thời theo thói quen trèo lên giường muốn ngủ chung lại bị Từ Á Ngôn đuổi sang phòng khác.
Dụ dỗ hay dọa nạt thế nào Từ Á Ngôn cũng kiên quyết không chịu, Tần Thời hết cách chỉ có thể sai người đặt thêm một cái giường ở góc phòng.
Đêm nay lại là một đêm khó ngủ, trước kia Tần Thời đã quen ôm vương phi của mình vào trong lòng, tự dưng bị hắt hủi như vậy hắn cảm thấy vừa ngứa ngáy chân tay vừa rất cô đơn.
Hắn ai oán nhìn về phía Từ Á Ngôn, mặc dù chỉ để lại một ngọn nến cháy yếu ớt nhưng vẫn đủ để trông thấy khuôn mặt cách đó không xa, y cũng đang nhìn về phía này. Tần Thời đưa tay lên với lấy hư không như chỉ cần làm vậy có thể chạm đến gương mặt của y, hắn mỉm cười nói:
"Ngày mai là hết thời hạn sáu ngày rồi, ngươi không bị làm sao thì không được đuổi ta đi nữa, không ôm ngươi khó ngủ quá."
Từ Á Ngôn cũng mỉm cười nói theo: "Ta được vương gia ôm cũng quen rồi, giờ ngủ một mình thật là lạnh lẽo."
"...Đừng nói nữa." Tần Thời liếm nhẹ môi dưới có một chút khó khăn nói: "Ngươi mà nói thêm một câu nữa là ta mặc kệ tất cả chạy đến ôm ngươi đấy."
Từ Á Ngôn sợ hắn nói được làm được đành im lặng, nhưng ánh mắt trong đêm lại thoáng hiện lên vẻ u uất, không biết qua bao lâu Từ Á Ngôn mới cất tiếng dặn dò: "Dạo gần đây lạnh lắm, ngày mai vương gia đi sớm nhớ mặc quần áo dày một chút."
"Ta biết rồi." Tần Thời đùa: "Vương phi của ta càng ngày càng giống cô vợ nhỏ chăm phu quân."
"Vợ gì chứ."
Từ Á Ngôn có chút giận dỗi quay mặt sang một bên không thèm nhìn hắn nữa nhắm mắt lại ngủ. Tần Thời biết y bắt đầu ngại nên cố tình trêu thêm, hắn dùng giọng ngả ngớn gọi nào là 'vợ ơi' 'nương tử à' hoặc là 'bảo bối' gọi đến mức Từ Á Ngôn ném một cái gối đến Tần Thời mới chịu ngậm miệng lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Thời đang chuẩn bị đồ ra ngoài lỡ tay phát ra tiếng động hơi lớn làm Từ Á Ngôn giật mình tỉnh giấc, hắn hốt hoảng nói: "Ta làm ồn ngươi à? Còn sớm ngủ thêm một lát nữa đi."
Từ Á Ngôn dụi dụi mắt bỗng y khựng lại một chút rồi lại kéo chăn lên cao, nhìn thấy Tần Thời sắp ra khỏi cửa bỗng vội vàng cất tiếng gọi: "Tử Lan..."
"Sao vậy?" Tần Thời ngược nắng quay người lại, ánh sáng yếu ớt chiếu lên gò má của hắn làm Từ Á Ngôn nhìn có chút ngơ ngẩn.
"Đi cẩn thận."
"Chờ tối ta lại về."
Tần Thời mỉm cười dỗ dành vài câu rồi mới rời đi, hắn vừa đi khuất Từ Á Ngôn như người mất hồn ngồi dậy, y ngơ ngác đưa tay ra trước mặt, bàn tay vốn dĩ trắng nõn vậy mà bắt đầu xuất hiện những mụn đỏ li ti. Từ Á Ngôn khẽ nhắm mắt lại qua hồi lâu mới bình tĩnh ra lệnh: "Gọi Cao sư phụ đến nói ta bị nhiễm bệnh rồi, dặn người trong nha môn hạn chế đến gần đây."
Ngừng lại một lúc y lại truyền xuống: "Đừng đi báo với vương gia, hắn có quay lại cũng không giúp được gì đâu, bên đó cũng bận lắm."
Đã một thời gian khá lâu trôi qua mà vẫn chưa điều chế ra thuốc, người bình tĩnh như Tần Thời cũng phải cảm thấy sốt ruột, hắn thì không sao nhưng Từ Á Ngôn ở đây hắn cũng muốn mọi chuyện giải quyết càng nhanh càng tốt. Hàng ngày đều nhìn không biết bao nhiêu người bị mang đi hỏa thiêu, xác chết nhiều không khác gì chiến trường, dịch bệnh như một lưỡi dao vô hình cướp đi sinh mạng hàng ngàn người, cũng may nhờ thuốc của Cao sư phụ nên người nhiễm bệnh đã giảm xuống đáng kể, giúp cho họ dễ tận dụng được thời gian phần nào.
Mặc dù đã cho thuộc hạ đi điều tra nguồn gốc dịch bệnh nhưng đều không có kết quả, Tần Thời không tin dịch bệnh ở Ngọc Quan là do vô cớ bùng phát, mọi năm cũng chưa từng gặp phải dịch bệnh nặng nề cỡ này. Tại sao lại cứ phải là Ngọc Quan?
Bên Thanh Quốc từ trước kia đã rục rịch muốn xâm chiếm, Ngọc Quan còn là thành trì giáp biên giới hai nước Thanh Quốc và Cấm Quốc, chiếm được Ngọc Quan sẽ tiến vào Lộ Xa tiếp đến là kinh thành Thường An, về tình về lý Ngọc Quan là nơi quan trọng nhất.
Tần Thời nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Bệnh tình phát tán nhanh như vậy chắc chắn có một thứ trung gian lây truyền, bách tính thường ngày không thể không dùng đến..."
Sở Lâm Vũ đáp: "Ban đầu thảo dân nghĩ là nguồn nước nhưng cho kiểm tra qua một lượt sông Lục không có gì bất thường."
"Sông Lục lớn như vậy dĩ nhiên là ngươi không phát hiện được gì rồi." Tần Thời nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: "Dịch bệnh đầu tiên xuất hiện ở đâu?"
Những điều này Sở Lâm Vũ đã cho người điều tra qua nên rất nhanh đã trả lời: "Người đầu tiên mắc bệnh được phát hiện ở chân núi Lục Sơn, nơi đó hẻo lánh, người dân lại cách xa trấn nên khi bệnh tình nặng rồi mới bắt đầu truyền tin ra ngoài."
"Lục Sơn cũng là dãy núi tiếp giáp Thanh Quốc." Tần Thời xoa nhẹ cằm ánh mắt hiện lên hàn ý: "Ngươi đi điều tra xem thử tri phủ và tuần phủ của Ngọc Quan sau khi chạy trốn tìm đến đâu đầu tiên, điều tra càng rõ càng tốt."
"Không lẽ vương gia nghĩ là..."
"Giết hại người dân dù là phòng dịch đi chăng nữa cũng không tránh khỏi tội chết, giấy không gói được lửa, sau khi truyền đến kinh thành chắc chắn sẽ bị xử tội, tuần phủ nhát gan sợ bị phạt mà còn dám làm chuyện đáng tru di cửu tộc này, chắc chắn là có nguyên do."
"Nếu quả thật là do người của Thanh Quốc và Cấm Quốc câu kết..."
"Vậy thì ta sẽ đánh cho chúng không ngóc đầu lên nổi." Ánh Tần Thời mắt hiện lên hàn ý, nhánh cây trong tay bị bẻ gãy làm đôi trơ trọi dưới đất tùy ý người dẫm đạp.
Sở Lâm Vũ thoáng giật mình nhìn bóng lưng vững trãi của Tần Thời thầm cảm thán, thảo nào người đời luôn tung hô hắn là đại tướng bất bại trăm trận trăm thắng, thì ra trong ánh mắt của nam nhân kia tỏa ra sự kiêu ngạo không thể nói thành lời, khiến người khác không kìm được mà đem lòng tin tưởng.
Vì hắn là Tần Thời là Tần vương của Nam Quốc, là Tam vương gia mà bách tính tin tưởng, hắn nói được là sẽ làm được.