Ngừng lại một lúc Từ Á Ngôn chậm rãi đáp: "Chuyện nạp thiếp vẫn phải chờ vương gia về rồi nói sau, trước kia vương gia từng nói không thích trong phủ quá nhiều người, nhi thần cũng không thể tùy ý làm trái lệnh của hắn."
"Một mình Tử Lan tùy hứng sao ngươi cũng có thể nghe nó!" Thái phi đập mạnh tay xuống bàn quát lên: "Uổng công bao ngày nay bản cung mất công mời người về dạy cho ngươi biết thế nào là lễ nghĩa, phận làm thê đầu tiên phải nghĩ đến phu quân, Tử Lan là người làm chuyện lớn chẳng lẽ mấy việc cỏn con này ngươi không giúp được gì thì thôi còn muốn làm phiền hắn?"
"Không phải là làm phiền." Từ Á Ngôn bình tĩnh nói: "Nhi thần chỉ cảm thấy sau này đều chung sống cùng nhau, hắn lại là người trong cuộc chẳng lẽ một chút cũng không biết?"
Chát!
Tiếng bạt tai chát chúa vang lên, thái phi gần như dùng hết sức lực, một bên mặt của Từ Á Ngôn lập tức để lại năm dấu tay đỏ chót.
"Nương nương bớt giận." Cố ma ma vội vàng đỡ thái phi ngồi xuống, nhanh tay rót một tách trà đưa đến, thái phi nghiến răng nghiến lợi, trần đời này bà ta chưa từng gặp ai ngang ngược như vậy.
"Thật là hỗn xược!" Bị Từ Á Ngôn chọc tức, ngực thái phi cũng phập phồng thở dốc, tay run run chỉ vào mặt Từ Á Ngôn: "Từ trước đến nay bản cung chưa từng gặp người nào to gan, năm lần bảy lượt dám làm trái ý trưởng bối như ngươi!"
"Không phải lời nào của bề trên cũng là đúng." Từ Á Ngôn cúi đầu xuống nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, giọng nói đều đều không một chút sợ hãi như cái tát trước đó chưa từng tồn tại. "Tại sao thái phi hết lần này đến lần khác muốn vương gia nạp thiếp? Trước nay trong phủ hắn cũng không có thê thiếp gì không phải cũng rất ổn hay sao? Một hai lần còn có thể nói là người lo lắng cho hắn, nhưng ép buộc như vậy lại thành..."
Ngừng một lúc khóe môi y hơi cong lên nhìn thẳng vào mắt thái phi nói: "Như là người có ý muốn khác."
"Ngươi lại dám nghi ngờ bản cung?!" Không biết Từ Á Ngôn ăn nhầm thứ gì mà nói ra những lời bất kính như vậy, thái phi lại giơ tay lên giáng xuống một bạt tai thật mạnh.
"Đúng là không được dạy dỗ, không biết Tử Lan ăn nhầm thứ gì lại lấy phải một thứ không biết phép tắc như ngươi!"
Cái tát lần này còn mạnh hơn lần trước vài phần, vốn dĩ trong người đã không khỏe vẫn luôn cắn răng chịu đựng, lần này Từ Á Ngôn chỉ cảm thấy hai bên má đau rát, móng tay xẹt qua dường như còn để lại vết cào rỉ máu, ngã hẳn xuống đất.
Trong lúc mơ màng Từ Á Ngôn vẫn nghe thấy tiếng mắng chửi của thái phi, không hiểu sau y cảm thấy rất buồn cười, y cảm thấy bản thân thật sự cũng rất có năng lực đó chứ.
Trước kia ở Từ gia, đại phu nhân lúc nào cũng giữ vẻ mặt thanh cao điềm tĩnh, nhưng mỗi lần bị y chọc tức không phải cũng nổi điên hay sao? Nay lại đến lượt thái phi, nhìn mà xem bộ dạng này của bà ta, để người ngoài bắt gặp còn gì là hiền lương thục đức.
Nhưng mà không hiểu sao Từ Á Ngôn lại cảm thấy, tuy thái phi rất đáng ghét nhưng lời bà ta nói cũng có phần có lý vậy?
Đúng vậy, Tần Thời rốt cuộc đã ăn nhầm thứ gì mà lại đi chọn y?
Trên con đường hắn trở về bắt gặp nhiều người tại sao lại cứ phải là y? Tại sao lại nhớ tên y? Tại sao không thích y lại còn đối xử tốt với y như vậy? Ban đầu khi mới bước chân vào phủ, y cũng không có một chút ý định nào với hắn mà, tại sao hắn còn hôn y, rồi thân mật với y, tại sao...?
Hàng ngàn câu hỏi đột nhiên hiện lên như thủy triều làm Từ Á Ngôn cảm thấy choáng váng, có nhiều lời như thế lại không biết hỏi ai, không một ai đáp lại.
Từ Á Ngôn mơ màng, khóe mắt nặng trĩu từ từ khép lại.
*
"Ngươi tỉnh rồi!"
Tiếng nói quen thuộc làm Từ Á Ngôn phải bất động, đến khi Tần Thời lên tiếng một lần nữa mới xác nhận được mình không nghe nhầm. Từ Á Ngôn vội vàng nhìn thật rõ khuôn mặt bao lâu nay không gặp kia, nhìn thấy Từ Á Ngôn đã tỉnh Tần Thời lập tức nắm chặt lấy bàn tay y, trong lòng mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Vương gia về rồi..." Giọng nói của y khàn khàn vừa muốn ngồi dậy đã bị Tần Thời giữ lại.
"Ngươi nằm im một chút đi."
Tần Thời cẩn thận sờ lên trán y, lại sờ thử lên trán mình, so sánh một lúc thấy không còn sốt nữa như trút hết sức lực gục xuống vai Từ Á Ngôn nhỏ giọng nói: "Xin lỗi Niệm nhi, là do ta về muộn, khiến ngươi chịu khổ rồi."
Bao nhiêu ngày ở trong cung có bị làm khó thế nào, có nghe những lời khó nghe như thế nào đi chăng nữa Từ Á Ngôn vẫn cố gắng chịu được, không hiểu sao chỉ nghe một câu này thôi đã làm sống mũi y cay lên, Từ Á Ngôn quay mặt sang một bên tủi thân nói: "Ngươi về muộn thêm một lúc nữa chỉ sợ ngay cả mặt ta cũng không gặp được."
"Đừng nói linh tinh." Tần Thời thực sự rất mệt, vẫn liên tục gục trên vai Từ Á Ngôn, người bị bệnh là y nhưng giọng của hắn còn khàn hơn, "Ta không cho phép ngươi nói những lời này, mỗi lần nhìn thấy ngươi bị bệnh... ta cũng rất đau lòng... Niệm nhi à..."
Trái tim lần nữa đập lên một cách không kiểm soát, ngay cả hô hấp bình thường cũng thật khó khăn, giọng nói của hắn ngày càng nhỏ đi.
"Niệm nhi, ngươi làm ta lo chết đi được."
Từ Á Ngôn cũng không biết nên đáp lại như thế nào, im lặng một hồi lâu vậy mà Tần Thời vẫn luôn gục trên vai của y không thấy cử động, Từ Á Ngôn thử sờ lên đầu hắn gọi: "Vương gia?"
Tần Thời khẽ hừm một tiếng đáp lại nhưng không chịu ngồi dậy, hơi thở đều đều.
Hắn ngủ mất rồi.
Chỉ vài tháng không gặp mặt mà gương mặt của Tần Thời gầy đi rất nhiều, ngay cả khóe mắt cũng để lại vết thâm quầng, Từ Á Ngôn nhớ nhung sờ lên gương mặt hắn, sau đó mới cẩn thận đỡ người dậy.
Vóc dáng của Tần Thời to lớn hơn, Từ Á Ngôn mới tỉnh nên mất khá nhiều sức, vật lộn một hồi mới lôi được hắn lên giường.
Tần Thời ngủ say như chết, bị Từ Á Ngôn xoay đi xoay lại cũng không một chút phản ứng, Từ Á Ngôn khẽ cười gục xuống ôm hắn vào lòng.
"Ngươi đi lâu như vậy, ta cũng nhớ ngươi chết đi được."