• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Ân ngồi ở mép bàn nhàn nhã uống trà ăn vài đũa mỳ trường thọ, bên cạnh còn có soái ca hầu chuyện như vậy thì còn gì bằng. Nàng đang suy nghĩ thời gian hoàn thành giải dược cho hắn. Từ lúc nàng về Thanh sơn nàng đã hiểu, thảo dược trên núi sớm đã không còn, chỉ còn cách tự thân vận động mà tìm lại từng loại.

Nàng tuy rằng đang tức giận Từ Khải Tuyên nhưng không có nghĩa là nàng sẽ nhắm mắt làm ngơ khi hắn gặp nạn. Vấn đề nguyên tắc đó vẫn ở trong lòng nàng, vô luận như thế nào vẫn là một bác sỹ đầy trách nhiệm và y đức của thế kỉ 21, không thể làm lơ khi có thể cứu chữa bệnh nhân tức giận kia cũng chỉ là ân oán cá nhân giữa nàng cùng hắn mà thôi. Hơn nữa thật lòng mà nói nàng thương hắn như vậy sao nỡ bỏ rơi hắn chứ.

- Nếu như là giải độc thì từ sáng mai ngươi phải tuân thủ các nguyên tắc ta lập ra nếu không thì tự ngươi mà đi chầu ông bà. Ngươi sáng mai vận động một tí nhưng không được dùng nội lực ta xuống núi tìm một số dược liệu còn thiếu.

Từ Khải Tuyên cũng gật đầu đồng ý, hắn không dám cợt nhả với nàng trong mấy vấn đề trị độc. Kì thực khi bắt mạch hắn là trúng độc ngũ liên hoa thì nàng lại lo sợ vô cùng nên biết độc này cực kì khó giải nếu không phải người quen nàng tuyệt không lưu tình.

Lúc này Tiêu Ân mới để ý đến lớp dịch dung của hắn nàng nhìn thật kỹ, nói thật, đây là lần đầu tiên nàng thấy lớp dịch dung công phu như này, không thể phủ nhận, tới cử động nơi khóe mắt cũng được làm một cách tinh xảo, nhất là trên hai má mỗi lần hắn cười hay cử động khuôn miệng điều như ẩn như hiện vài dấu vết di chuyển, đừng nói đến nàng, e là nam nhân cũng có khi nhịn không được mà muốn nhìn nhiều hơn vài lần, nói thật là, đối mặt mỹ nam như thế, không ngại thì đều là giả. Có điều dung mạo này của hắn so với dung mạo thật cũng tương đương sư phụ nàng thật khéo vẽ đường cho người khác chơi nàng.

Từ Khải Tuyên hơi mất tự nhiên hắn chột dạ cười lớn.

- Tiêu Ân, mặt ta dính gì sao?

- Không có, chỉ là đôi lúc ta thấy mặt ngươi rất giả.

- Sao có thể được chứ, mau ăn mỳ thôi, không thì nguội mất.

Hắn vội lảng tránh câu nói của nàng mà đánh trống lảng sang chuyện khác. Tiêu Ân lắc đầu mà tặc lưỡi

- Chậc, ngươi nha, dung mạo này nha nếu là thật thì nên bảo quản cho tốt, không nên đi lừa người còn nếu là giả thì nên cất kĩ kẻo người khác trộm để đi làm việc xấu thì lại mang tiếng.

Tiêu Ân nhịn không được tùy tiện duỗi người một cái lưng nàng đứng cũng khá lâu rồi cũng nên giãn gân cốt. Sắc mặt Từ Khải Tuyên trong nháy mắt trắng bệch, nàng là phát hiện ra rồi sao.

- Được rồi, mau ăn đi để nguội lại mất ngon.

Tiêu Ân hướng hắn khoát tay mấy cái. Từ Khải Tuyên đang căng như dây đàn nghe nàng nói vậy cũng vội vã ăn lấy. Nàng nhìn hắn bỏ mặc hoàng cung mà chạy theo nàng như thế cũng có chút không nỡ nàng khẽ thở dài thật sự nàng bây giờ không biết phải làm sao cho tốt. Nếu bây giờ chấp nhận tình cảm của hắn nhưng tương lai có ngày nàng thật sự trở về thời đại của nàng thì hắn ở đây phải làm sao. Lòng nàng lại vừa rối vừa loạn không biết làm sao mới phải.

Cả hai dùng xong bữa tối thì cũng nhanh chóng về phòng, sáng sớm hôm sau nàng còn phải xuống núi tìm một vài thứ. Nàng vừa nằm xuống giường đã có cảm giác không đúng, lúc nàng rời khỏi đây trên giường nàng đã không còn gì xót lại và tuyệt nhiên Lục Ngọc sẽ không cho người ngoài vào phòng nàng vậy tại sao lại có gì đó mềm mềm dưới chân nàng.

Tiêu Ân vội tỉnh dậy nhìn xuống dưới chân, là một con rắn độc thân hình nó toát lên màu sắc vô cùng rực rỡ. Ánh mắt nó hung dữ nhìn nàng, trong đầu Tiêu Ân vội nhảy số toang rồi đây là rắn chúa, nó xuất hiện ở đây vậy thì phòng của Từ Khải Tuyên e là cả bầy. Nàng vội tìm một giỏ trúc bắt nó lại rồi vội vội vàng vàng lao như tên bắn ra ngoài trên người chỉ mặc mỗi trung y, cũng quên không mang giày. Nàng chỉ kịp cầm lấy cây chày giã thuốc bộ dạng của nàng vô cùng buồn cười.

Nàng không đợi hắn mở của hay có bất kì hành động nào gọi là sẽ kêu hắn ra mở cửa cứ thế mà trực tiếp xông vào. Từ Khải Tuyên thấy nàng như vậy cũng hoảng loạn kéo chăn lên ngờ đâu nàng bộ dạng hùng hổ nắm lấy chăn của hắn kéo qua một luồng gió lạnh truyền tới làm dây thần kinh lí trí cuối cùng trên đầu hắn cứ thế bị đứt.

- Tiêu… Tiêu Ân, mặc dù ta nói lấy thân báo đáp nhưng cũng là đợi sau khi giải độc xong đã. Cô như vậy có phải vội vàng quá không.

- Phòng ngươi không có rắn?

- Ta… ta có rắc một ít bột hùng hoàng nên không có rắn, ta tưởng cô biết.

- Ta đã lâu rồi không về đây cũng không ngờ bọn chúng làm ổ phòng ta.

- Cô không sao chứ?

- Ta không sao, ngươi không sao thì tốt rồi, ta về đây.

- Đợi đã phòng cô bây giờ cũng đầy rắn không thể nào ngủ lại được đâu hay là… tối nay ngủ cùng ta đi.

Tiêu Ân suy nghĩ hồi lâu cũng đành gật đầu đồng ý.

- Nhưng ngươi tuyệt đối không được mò qua bên chỗ ta nữa đâu đấy.

- Được, chỉ có điều là cô nên mặc y phục chỉnh tề và mang giày vào.

Từ Khải Tuyên vừa nói ánh mắt hắn liền quay sang một bên né tránh ánh mắt nàng. Tiêu Ân lúc này mới để ý trên người nàng chỉ có một lớp trung y Nếu xét theo người cổ đại thì đây không khác nào là lớp nội y. Mặt nàng lúc này đỏ như quả dâu, ngồi bịch xuống đất bất động. Từ Khải Tuyên ném áo của hắn và chăn còn dư qua cho nàng, còn mình thì lánh mặt sang một bên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK