Vụ án của Tùy Đức kết thúc được vài ngày, trong mấy ngày này kinh thành vang lên không ít lời đồn về Tiêu Ân.
Nàng cứ thế được mệnh danh "Độc nhất nữ nhi thừa tướng." Khắp Lục Phiến Môn mấy ngày này cũng vang lên không ít tiếng kêu thảm thiết từ lao ngục.
Tiêu Ân một thân quan phục bổ khoái tiến vào trong ngục tối của tử tội. Nàng lại chiếc ghế gỗ chậm rãi ngồi xuống nhìn tên nam tử trung niên đầu tóc rũ rượi, y phục nhuồm không ít máu. Hắn vừa nhìn thấy nàng tựa như nhìn thấy quỷ sai đoạt mạng.
- Thứ sử đại nhân, hôm nay ngài đã cầu nguyện với bổ tát chưa. Nếu ngài quên cần thận 108 ***** ** trên người bị người ta cắt đứt đấy, à có khi các cây xương sườn của ngài bị thuộc hạ lỡ tay làm gãy đấy. Ngài tưởng là có
Thái Sư làm chỗ dựa thì sẽ không sao à.
- Á ác phụ như ngươi đời này không yên.
- Ta quên nói cho ngài biết, ta đây là đời thứ hai rồi. Ngài nên cầu nguyện cho Từ Khải Tuyên hắn sớm xuất hiện nếu chậm một ngày ta sẽ chăm sóc ngày kỹ lưỡng ngày đó.
Tiêu Ân vừa định đứng lên rời đi, Tùy Đức còn tưởng hôm nay hắn được tha mạng thì đã bị một đường kiếm sắc nhọn chém tới cắt đứt gân tay của hẳn. Tiếng hét của Tùy Đức lần nữa lại vang khắp ngục của Lục Phiến Môn.
Nha sai bên ngoài chỉ đành lắc đầu rời đi. Tiêu Ân mới chầm chậm nói trong ngục tối.
- Vô Anh đại nhân, ngài đã tới thì cứ việc ra đi.
- Ngươi không nên kích động. Vẫn đang tìm kiếm tung tích của Tấn VươngTiêu Ân đưa cho Vô Ảnh một hũ thuốc nhỏ.- Nếu ngài rảnh thì mỗi ngày cho hẳn một viên. Dù sao lệnh truyền ban ra là tru di riêng hắn được tận 1 tháng ngài cứ tự nhiên.
Vô Ánh cầm lấy hũ thuốc, hân biết chắc đây không phải loại tốt lành gì. Tiêu Ân cũng nhanh chóng rời đi. Nàng mấy ngày này còn bận tìm kiếm Từ Khải Tuyên bên dưới vách núi. Nên cũng không quan tâm mấy đến lời đồn trong kinh thành về nàng. Đã mấy ngày nàng không kịp nghỉ ngơi nên có phần hơi đuối sức. Tiêu Diệp nhìn nàng như vậy cũng có phần hơi xót cho nữ nhi của hắn.
- Nha đầu, con về nghỉ ngơi đi. Ở đây có phụ thân tìm rồi.
- Không sao đâu phụ thân ngày nào chưa tìm được Từ Khải Tuyên, con sẽ cho bọn chúng biết cảm giác sống không bằng chết.
Tiêu Diệp nhìn nữ nhi của hắn không khỏi thở dài, nàng rõ ràng là một người lanh lợi hoạt bát hay giở trò nhưng bây giờ trong mắt tràn ngập hận ý.
Về phía Từ Khải Tuyên hẳn sau khi rơi xuống vực đã bị dòng nước cuốn đi trôi dạt vào hạ lưu núi Thanh Sơn. Lục Ngọc sau khi xuống chân núi tìm thảo dược điều chế loại thuốc mới đã nhìn thấy hắn bị dòng nước đầy vào bờ.
Lục Ngọc sau khi nhìn thấy hắn mới biết y là tên ở Ô Nhai trấn lần đấy. Y ở đây vậy đồ đệ bảo bối của hắn đâu.
Hắn đưa tay lên kiểm tra mạch tượng của Từ Khải Tuyên, nhanh chóng lay thử y nhưng đều không có phản ứng.
- Tiếu tử, ngươi nhất định không được chết, không thôi nha đầu đó sẽ rất đau lòng.
Lục Ngọc bỏ giỏ trúc trên lưng hắn xuống, dễ dàng cõng Từ Khải Tuyên về cái ổ nhỏ trên núi của hắn.
Mất hết mấy ngày điều trị Từ Khải Tuyên cuối cùng cũng mở mắt ra nhưng câu đầu tiên khiến Lục Ngọc không khỏi cả kinh. Hẫn tự chỉ vào người và hỏi
- Ta là ai?
Bát thuốc trên tay Lục Ngọc vô thức rơi xuống đất, hẳn lạnh run người, sống lưng vô thức như bị ai đó chém ngang. Không phải là chữa từ trâu què thành trâu phế luôn chứ. Lục Ngọc nhanh chóng đến bên giường đưa tay lên bắt mạch cho y
- Ngươi nhớ ngươi tên gì không?
- Ta có tên sao?
"phực" Âm thanh như tiếng của sợi dây thần kinh lí trí cuối cùng của hắn bị đứt. Toang rồi, toang rồi nha đầu đó lần này sẽ lột da hẳn mất.
- Ngươi nhớ ai tên Tiêu Ân không?
-Không? Nhưng ta nhớ có người tên Vô Ảnh, Trương Khải, Từ Đức Uy, Tiêu Diệp và Tiêu Khương bọn họ là ai vậy?- Nếu ngài rảnh thì mỗi ngày cho hẳn một viên. Dù sao lệnh truyền ban ra là tru di riêng hắn được tận 1 tháng ngài cứ tự nhiên.
Vô Ánh cầm lấy hũ thuốc, hân biết chắc đây không phải loại tốt lành gì. Tiêu Ân cũng nhanh chóng rời đi. Nàng mấy ngày này còn bận tìm kiếm Từ Khải Tuyên bên dưới vách núi. Nên cũng không quan tâm mấy đến lời đồn trong kinh thành về nàng. Đã mấy ngày nàng không kịp nghỉ ngơi nên có phần hơi đuối sức. Tiêu Diệp nhìn nàng như vậy cũng có phần hơi xót cho nữ nhi của hắn.
- Nha đầu, con về nghỉ ngơi đi. Ở đây có phụ thân tìm rồi.
- Không sao đâu phụ thân ngày nào chưa tìm được Từ Khải Tuyên, con sẽ cho bọn chúng biết cảm giác sống không bằng chết.
Tiêu Diệp nhìn nữ nhi của hắn không khỏi thở dài, nàng rõ ràng là một người lanh lợi hoạt bát hay giở trò nhưng bây giờ trong mắt tràn ngập hận ý.
Về phía Từ Khải Tuyên hẳn sau khi rơi xuống vực đã bị dòng nước cuốn đi trôi dạt vào hạ lưu núi Thanh Sơn. Lục Ngọc sau khi xuống chân núi tìm thảo dược điều chế loại thuốc mới đã nhìn thấy hắn bị dòng nước đầy vào bờ.
Lục Ngọc sau khi nhìn thấy hắn mới biết y là tên ở Ô Nhai trấn lần đấy. Y ở đây vậy đồ đệ bảo bối của hắn đâu.
Hắn đưa tay lên kiểm tra mạch tượng của Từ Khải Tuyên, nhanh chóng lay thử y nhưng đều không có phản ứng.
- Tiếu tử, ngươi nhất định không được chết, không thôi nha đầu đó sẽ rất đau lòng.
Lục Ngọc bỏ giỏ trúc trên lưng hắn xuống, dễ dàng cõng Từ Khải Tuyên về cái ổ nhỏ trên núi của hắn.
Mất hết mấy ngày điều trị Từ Khải Tuyên cuối cùng cũng mở mắt ra nhưng câu đầu tiên khiến Lục Ngọc không khỏi cả kinh. Hẫn tự chỉ vào người và hỏi
- Ta là ai?
Bát thuốc trên tay Lục Ngọc vô thức rơi xuống đất, hẳn lạnh run người, sống lưng vô thức như bị ai đó chém ngang. Không phải là chữa từ trâu què thành trâu phế luôn chứ. Lục Ngọc nhanh chóng đến bên giường đưa tay lên bắt mạch cho y
- Ngươi nhớ ngươi tên gì không?
- Ta có tên sao?
"phực" Âm thanh như tiếng của sợi dây thần kinh lí trí cuối cùng của hắn bị đứt. Toang rồi, toang rồi nha đầu đó lần này sẽ lột da hẳn mất.
- Ngươi nhớ ai tên Tiêu Ân không?
-Không? Nhưng ta nhớ có người tên Vô Ảnh, Trương Khải, Từ Đức Uy, Tiêu Diệp và Tiêu Khương bọn họ là ai vậy?
Nàng cứ thế được mệnh danh "Độc nhất nữ nhi thừa tướng." Khắp Lục Phiến Môn mấy ngày này cũng vang lên không ít tiếng kêu thảm thiết từ lao ngục.
Tiêu Ân một thân quan phục bổ khoái tiến vào trong ngục tối của tử tội. Nàng lại chiếc ghế gỗ chậm rãi ngồi xuống nhìn tên nam tử trung niên đầu tóc rũ rượi, y phục nhuồm không ít máu. Hắn vừa nhìn thấy nàng tựa như nhìn thấy quỷ sai đoạt mạng.
- Thứ sử đại nhân, hôm nay ngài đã cầu nguyện với bổ tát chưa. Nếu ngài quên cần thận 108 ***** ** trên người bị người ta cắt đứt đấy, à có khi các cây xương sườn của ngài bị thuộc hạ lỡ tay làm gãy đấy. Ngài tưởng là có
Thái Sư làm chỗ dựa thì sẽ không sao à.
- Á ác phụ như ngươi đời này không yên.
- Ta quên nói cho ngài biết, ta đây là đời thứ hai rồi. Ngài nên cầu nguyện cho Từ Khải Tuyên hắn sớm xuất hiện nếu chậm một ngày ta sẽ chăm sóc ngày kỹ lưỡng ngày đó.
Tiêu Ân vừa định đứng lên rời đi, Tùy Đức còn tưởng hôm nay hắn được tha mạng thì đã bị một đường kiếm sắc nhọn chém tới cắt đứt gân tay của hẳn. Tiếng hét của Tùy Đức lần nữa lại vang khắp ngục của Lục Phiến Môn.
Nha sai bên ngoài chỉ đành lắc đầu rời đi. Tiêu Ân mới chầm chậm nói trong ngục tối.
- Vô Anh đại nhân, ngài đã tới thì cứ việc ra đi.
- Ngươi không nên kích động. Vẫn đang tìm kiếm tung tích của Tấn VươngTiêu Ân đưa cho Vô Ảnh một hũ thuốc nhỏ.- Nếu ngài rảnh thì mỗi ngày cho hẳn một viên. Dù sao lệnh truyền ban ra là tru di riêng hắn được tận 1 tháng ngài cứ tự nhiên.
Vô Ánh cầm lấy hũ thuốc, hân biết chắc đây không phải loại tốt lành gì. Tiêu Ân cũng nhanh chóng rời đi. Nàng mấy ngày này còn bận tìm kiếm Từ Khải Tuyên bên dưới vách núi. Nên cũng không quan tâm mấy đến lời đồn trong kinh thành về nàng. Đã mấy ngày nàng không kịp nghỉ ngơi nên có phần hơi đuối sức. Tiêu Diệp nhìn nàng như vậy cũng có phần hơi xót cho nữ nhi của hắn.
- Nha đầu, con về nghỉ ngơi đi. Ở đây có phụ thân tìm rồi.
- Không sao đâu phụ thân ngày nào chưa tìm được Từ Khải Tuyên, con sẽ cho bọn chúng biết cảm giác sống không bằng chết.
Tiêu Diệp nhìn nữ nhi của hắn không khỏi thở dài, nàng rõ ràng là một người lanh lợi hoạt bát hay giở trò nhưng bây giờ trong mắt tràn ngập hận ý.
Về phía Từ Khải Tuyên hẳn sau khi rơi xuống vực đã bị dòng nước cuốn đi trôi dạt vào hạ lưu núi Thanh Sơn. Lục Ngọc sau khi xuống chân núi tìm thảo dược điều chế loại thuốc mới đã nhìn thấy hắn bị dòng nước đầy vào bờ.
Lục Ngọc sau khi nhìn thấy hắn mới biết y là tên ở Ô Nhai trấn lần đấy. Y ở đây vậy đồ đệ bảo bối của hắn đâu.
Hắn đưa tay lên kiểm tra mạch tượng của Từ Khải Tuyên, nhanh chóng lay thử y nhưng đều không có phản ứng.
- Tiếu tử, ngươi nhất định không được chết, không thôi nha đầu đó sẽ rất đau lòng.
Lục Ngọc bỏ giỏ trúc trên lưng hắn xuống, dễ dàng cõng Từ Khải Tuyên về cái ổ nhỏ trên núi của hắn.
Mất hết mấy ngày điều trị Từ Khải Tuyên cuối cùng cũng mở mắt ra nhưng câu đầu tiên khiến Lục Ngọc không khỏi cả kinh. Hẫn tự chỉ vào người và hỏi
- Ta là ai?
Bát thuốc trên tay Lục Ngọc vô thức rơi xuống đất, hẳn lạnh run người, sống lưng vô thức như bị ai đó chém ngang. Không phải là chữa từ trâu què thành trâu phế luôn chứ. Lục Ngọc nhanh chóng đến bên giường đưa tay lên bắt mạch cho y
- Ngươi nhớ ngươi tên gì không?
- Ta có tên sao?
"phực" Âm thanh như tiếng của sợi dây thần kinh lí trí cuối cùng của hắn bị đứt. Toang rồi, toang rồi nha đầu đó lần này sẽ lột da hẳn mất.
- Ngươi nhớ ai tên Tiêu Ân không?
-Không? Nhưng ta nhớ có người tên Vô Ảnh, Trương Khải, Từ Đức Uy, Tiêu Diệp và Tiêu Khương bọn họ là ai vậy?- Nếu ngài rảnh thì mỗi ngày cho hẳn một viên. Dù sao lệnh truyền ban ra là tru di riêng hắn được tận 1 tháng ngài cứ tự nhiên.
Vô Ánh cầm lấy hũ thuốc, hân biết chắc đây không phải loại tốt lành gì. Tiêu Ân cũng nhanh chóng rời đi. Nàng mấy ngày này còn bận tìm kiếm Từ Khải Tuyên bên dưới vách núi. Nên cũng không quan tâm mấy đến lời đồn trong kinh thành về nàng. Đã mấy ngày nàng không kịp nghỉ ngơi nên có phần hơi đuối sức. Tiêu Diệp nhìn nàng như vậy cũng có phần hơi xót cho nữ nhi của hắn.
- Nha đầu, con về nghỉ ngơi đi. Ở đây có phụ thân tìm rồi.
- Không sao đâu phụ thân ngày nào chưa tìm được Từ Khải Tuyên, con sẽ cho bọn chúng biết cảm giác sống không bằng chết.
Tiêu Diệp nhìn nữ nhi của hắn không khỏi thở dài, nàng rõ ràng là một người lanh lợi hoạt bát hay giở trò nhưng bây giờ trong mắt tràn ngập hận ý.
Về phía Từ Khải Tuyên hẳn sau khi rơi xuống vực đã bị dòng nước cuốn đi trôi dạt vào hạ lưu núi Thanh Sơn. Lục Ngọc sau khi xuống chân núi tìm thảo dược điều chế loại thuốc mới đã nhìn thấy hắn bị dòng nước đầy vào bờ.
Lục Ngọc sau khi nhìn thấy hắn mới biết y là tên ở Ô Nhai trấn lần đấy. Y ở đây vậy đồ đệ bảo bối của hắn đâu.
Hắn đưa tay lên kiểm tra mạch tượng của Từ Khải Tuyên, nhanh chóng lay thử y nhưng đều không có phản ứng.
- Tiếu tử, ngươi nhất định không được chết, không thôi nha đầu đó sẽ rất đau lòng.
Lục Ngọc bỏ giỏ trúc trên lưng hắn xuống, dễ dàng cõng Từ Khải Tuyên về cái ổ nhỏ trên núi của hắn.
Mất hết mấy ngày điều trị Từ Khải Tuyên cuối cùng cũng mở mắt ra nhưng câu đầu tiên khiến Lục Ngọc không khỏi cả kinh. Hẫn tự chỉ vào người và hỏi
- Ta là ai?
Bát thuốc trên tay Lục Ngọc vô thức rơi xuống đất, hẳn lạnh run người, sống lưng vô thức như bị ai đó chém ngang. Không phải là chữa từ trâu què thành trâu phế luôn chứ. Lục Ngọc nhanh chóng đến bên giường đưa tay lên bắt mạch cho y
- Ngươi nhớ ngươi tên gì không?
- Ta có tên sao?
"phực" Âm thanh như tiếng của sợi dây thần kinh lí trí cuối cùng của hắn bị đứt. Toang rồi, toang rồi nha đầu đó lần này sẽ lột da hẳn mất.
- Ngươi nhớ ai tên Tiêu Ân không?
-Không? Nhưng ta nhớ có người tên Vô Ảnh, Trương Khải, Từ Đức Uy, Tiêu Diệp và Tiêu Khương bọn họ là ai vậy?