Hoàng cung Sở Quốc vừa rộng lớn xa hoa lộng lẫy người ngoài nhìn vào thì cứ nghĩ đầy ấp vinh hoa, phú quý. Từ xưa đến nay nữ tử có thể vào được hậu cung của hoàng đế thì cả dòng họ như được nhờ, còn đối với Tiêu Ân nàng thì nó không khác gì một chiếc lồng được chế tác tinh xảo bằng vàng bên trên còn khảm vào vài viên bảo thạch.
Nàng vào cung mang theo lệnh bài của Liễu Khiêm nên rất nhanh đã thông qua được lính gác. Mấy lần trước vào cung không phải thiết triều thì cũng cấp báo không khá hơn được là mấy.
Tiêu Ân đảo mắt nhìn sang mấy hàng cung nữ thị vệ đi đi, lại lại trước mặt nàng chưa tới một khắc nàng đã thấy họ đi tuần khu vực này hai lần đúng là hoàng cung canh phòng cẩn mật.
Nếu tính theo những lịch sử nàng học được từ kiếp trước đến giờ thì Từ Đức Uy là một vị hoàng đế hiếm có ông rất nhân từ, được lòng dân và đặc biệt ông không lập hậu cung. Nếu về thời phong kiến thì phu quân như trời nữ tử thời nay phải thờ chồng để vẹn đạo “tam tòng tứ đức” và các quy tắc cổ hủ áp đặt, nhưng theo nàng thấy tính cách thoải mái của hoàng hậu và việc lấy lại phượng ấn để bà có thể tùy ý ra chiến trường giết giặc thì cũng thấy ông là người rất chiều hai bà vợ của mình.
Nàng đi theo thị vệ hết quẹo đông lại quẹo tây, hết đi thẳng lại đi vòng cung qua mấy lần như vậy nàng lại đến một nơi gọi là Ngự Hoa Viên. Trước giờ nàng chỉ xem qua trên phim ảnh nhưng bây giờ lại được tận mắt nhìn thấy khiến Tiêu Ân không khỏi mở mang tầm mắt cả một vườn hoa sặc sỡ đầy màu sắc được cung nữ chăm sóc kỹ lưỡng lâu lâu còn có vài con chim nhỏ sà xuống bắt sâu, bên cạnh còn có một hồ nước lớn thị vệ còn bảo nàng vào dịch đình ngồi nghỉ hắn sẽ lập tức đi báo cho Tấn Vương.
Thời gian chưa đến một nén nhang thì nàng lại thấy có một mỹ phụ ăn mặc giản dị, nhưng lại có phần dịu dàng, dung mạo rất hiền từ phía sau bà có vài cung nữ đến trong dịch đình chỗ nàng đang nghỉ ngơi ngồi xuống. Nàng còn tưởng ma ma trong cung nên cũng không chào lười biếng mà tựa lưng vào cột đá nghỉ ngơi. Cung nữ phía sau nhìn bộ dạng nàng nhịn không được còn chỉ tay vào nàng la lớn
- Hỗn xược, gặp nươ–
- Tùy nhi. Không được vô lễ.
Lời nói chưa ra khỏi miệng đã bị mỹ phụ cắt lời, Tiêu Ân mở mắt nhìn lại tiểu cung nữ, nàng cũng theo lẽ “kính già yêu trẻ” mà rót cho bà ấy một tách trà nóng đã được thị vệ ban nãy sai người chuẩn bị. Dù sao đây là hoàng cung lắm quy tắc cẩn thận vẫn hơn
- Bà bà, con rót cho người một ly, con không biết người tên gì nhưng về tuổi tác chắc người không kém gì mẫu thân. Phụ mẫu có dạy kính trên nhường dưới.
Nàng hai tay cung kính mà dâng trà. Mùi trà thoang thoảng trước mũi nàng sao mùi này có chút quen thuộc vậy nhỉ, Tiêu Ân không nghĩ nhiều đẩy ấm trà trên mặt bàn xuống đất ấm sứ vỡ tan tành. Cung nữ bên cạnh thấy không ổn liền đứng trước người mỹ phụ bảo vệ bà.
- Trà này có độc.
Tiêu Ân rút chiếc trâm bạc trên đầu nàng xuống để vào ly trà nàng đang cầm ban nãy, rất nhanh đầu trâm bạc đã chuyển sang màu đen. Đám cung nữ lúc này càng hoảng hốt lớn tiếng la lên.
- Người đâu, có thích khách
Tiếng hét của cung nữ là kinh động tới thị vệ xung quanh rất nhanh rất nhiều đao kiếm cùng hướng về phía nàng. Tiêu Ân vội đưa hai tay lên làm ra bộ dạng đầu hàng nhanh chóng nói.
- Không phải ta, ta là Tiêu Ân bổ khoái Lục Phiến Môn vào cung gặp Tấn Vương.
- Hỗn xược, ngươi nhiều lần dĩ hạ phạm thượng quý phi nương nương. Còn âm mưu hạ độc người khác. Tấn Vương gia sao lại ở hậu cung ngươi không nên chối tội.
- Tùy nhi, không nên thất lễ bổn cung nghĩ là lần này chắc có hiểu lầm. Ngươi nghĩ ai lại đi hạ độc công khai như vậy, ai lại có thể đi lạc đến thẳng hậu cung như vậy nhất định phải có người dẫn đường nàng ta mới đi được.
Viên Dung khi nghe nàng tên Tiêu Ân cũng gợi lên chút hứng thú Kim tỷ tỷ có nói với bà, nàng ấy là người Tuyên nhi để mắt tới. Tiêu Ân vừa nghe đến quý phi nương nương chân nàng cũng trở nên cứng đờ như khi gặp hoàng hậu. Hai vị đại boss ở hậu cung lần nào nàng gặp đều là tình trạng chật vật như vậy. Tiêu Ân cũng vội quỳ xuống tay chân luống cuống hành lễ.
- Vi thần tham kiến nương nương.
- Đứng dậy đi, các ngươi cũng lui xuống đi.
- Nương nương nhưng mà …
Đội trưởng Cấm vệ quân còn nhìn nàng đầy nghi nhờ, Tiêu Ân mang ra lệnh bài Liễu Khiêm đưa cho nàng đưa cho bọn họ xem.
- Nếu các người muốn tìm ta thì đến phủ thừa tướng là được. Bắt tên thị vệ ban nãy dẫn ta vào đây là được, hắn là người chuẩn bị trà là người dẫn ta vào hậu cung
Bọn họ lúc này nhìn qua lệnh bài mới cho người rời đi. Nhìn binh lính giải tán hết nàng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vào cung mang theo lệnh bài của Liễu Khiêm nên rất nhanh đã thông qua được lính gác. Mấy lần trước vào cung không phải thiết triều thì cũng cấp báo không khá hơn được là mấy.
Tiêu Ân đảo mắt nhìn sang mấy hàng cung nữ thị vệ đi đi, lại lại trước mặt nàng chưa tới một khắc nàng đã thấy họ đi tuần khu vực này hai lần đúng là hoàng cung canh phòng cẩn mật.
Nếu tính theo những lịch sử nàng học được từ kiếp trước đến giờ thì Từ Đức Uy là một vị hoàng đế hiếm có ông rất nhân từ, được lòng dân và đặc biệt ông không lập hậu cung. Nếu về thời phong kiến thì phu quân như trời nữ tử thời nay phải thờ chồng để vẹn đạo “tam tòng tứ đức” và các quy tắc cổ hủ áp đặt, nhưng theo nàng thấy tính cách thoải mái của hoàng hậu và việc lấy lại phượng ấn để bà có thể tùy ý ra chiến trường giết giặc thì cũng thấy ông là người rất chiều hai bà vợ của mình.
Nàng đi theo thị vệ hết quẹo đông lại quẹo tây, hết đi thẳng lại đi vòng cung qua mấy lần như vậy nàng lại đến một nơi gọi là Ngự Hoa Viên. Trước giờ nàng chỉ xem qua trên phim ảnh nhưng bây giờ lại được tận mắt nhìn thấy khiến Tiêu Ân không khỏi mở mang tầm mắt cả một vườn hoa sặc sỡ đầy màu sắc được cung nữ chăm sóc kỹ lưỡng lâu lâu còn có vài con chim nhỏ sà xuống bắt sâu, bên cạnh còn có một hồ nước lớn thị vệ còn bảo nàng vào dịch đình ngồi nghỉ hắn sẽ lập tức đi báo cho Tấn Vương.
Thời gian chưa đến một nén nhang thì nàng lại thấy có một mỹ phụ ăn mặc giản dị, nhưng lại có phần dịu dàng, dung mạo rất hiền từ phía sau bà có vài cung nữ đến trong dịch đình chỗ nàng đang nghỉ ngơi ngồi xuống. Nàng còn tưởng ma ma trong cung nên cũng không chào lười biếng mà tựa lưng vào cột đá nghỉ ngơi. Cung nữ phía sau nhìn bộ dạng nàng nhịn không được còn chỉ tay vào nàng la lớn
- Hỗn xược, gặp nươ–
- Tùy nhi. Không được vô lễ.
Lời nói chưa ra khỏi miệng đã bị mỹ phụ cắt lời, Tiêu Ân mở mắt nhìn lại tiểu cung nữ, nàng cũng theo lẽ “kính già yêu trẻ” mà rót cho bà ấy một tách trà nóng đã được thị vệ ban nãy sai người chuẩn bị. Dù sao đây là hoàng cung lắm quy tắc cẩn thận vẫn hơn
- Bà bà, con rót cho người một ly, con không biết người tên gì nhưng về tuổi tác chắc người không kém gì mẫu thân. Phụ mẫu có dạy kính trên nhường dưới.
Nàng hai tay cung kính mà dâng trà. Mùi trà thoang thoảng trước mũi nàng sao mùi này có chút quen thuộc vậy nhỉ, Tiêu Ân không nghĩ nhiều đẩy ấm trà trên mặt bàn xuống đất ấm sứ vỡ tan tành. Cung nữ bên cạnh thấy không ổn liền đứng trước người mỹ phụ bảo vệ bà.
- Trà này có độc.
Tiêu Ân rút chiếc trâm bạc trên đầu nàng xuống để vào ly trà nàng đang cầm ban nãy, rất nhanh đầu trâm bạc đã chuyển sang màu đen. Đám cung nữ lúc này càng hoảng hốt lớn tiếng la lên.
- Người đâu, có thích khách
Tiếng hét của cung nữ là kinh động tới thị vệ xung quanh rất nhanh rất nhiều đao kiếm cùng hướng về phía nàng. Tiêu Ân vội đưa hai tay lên làm ra bộ dạng đầu hàng nhanh chóng nói.
- Không phải ta, ta là Tiêu Ân bổ khoái Lục Phiến Môn vào cung gặp Tấn Vương.
- Hỗn xược, ngươi nhiều lần dĩ hạ phạm thượng quý phi nương nương. Còn âm mưu hạ độc người khác. Tấn Vương gia sao lại ở hậu cung ngươi không nên chối tội.
- Tùy nhi, không nên thất lễ bổn cung nghĩ là lần này chắc có hiểu lầm. Ngươi nghĩ ai lại đi hạ độc công khai như vậy, ai lại có thể đi lạc đến thẳng hậu cung như vậy nhất định phải có người dẫn đường nàng ta mới đi được.
Viên Dung khi nghe nàng tên Tiêu Ân cũng gợi lên chút hứng thú Kim tỷ tỷ có nói với bà, nàng ấy là người Tuyên nhi để mắt tới. Tiêu Ân vừa nghe đến quý phi nương nương chân nàng cũng trở nên cứng đờ như khi gặp hoàng hậu. Hai vị đại boss ở hậu cung lần nào nàng gặp đều là tình trạng chật vật như vậy. Tiêu Ân cũng vội quỳ xuống tay chân luống cuống hành lễ.
- Vi thần tham kiến nương nương.
- Đứng dậy đi, các ngươi cũng lui xuống đi.
- Nương nương nhưng mà …
Đội trưởng Cấm vệ quân còn nhìn nàng đầy nghi nhờ, Tiêu Ân mang ra lệnh bài Liễu Khiêm đưa cho nàng đưa cho bọn họ xem.
- Nếu các người muốn tìm ta thì đến phủ thừa tướng là được. Bắt tên thị vệ ban nãy dẫn ta vào đây là được, hắn là người chuẩn bị trà là người dẫn ta vào hậu cung
Bọn họ lúc này nhìn qua lệnh bài mới cho người rời đi. Nhìn binh lính giải tán hết nàng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.