Lần thứ hai trở lại Thanh Nguyệt lâu, nàng và Từ Khải Tuyên đều mặc trang phục hắc y nhân. Cả hai thần không biết quỷ không hay lẻn vào hậu viện của Thanh Nguyệt lâu, ánh mắt hắn đánh giá xung quanh. Một thanh lâu nhỏ mà lại có nhiều gia đinh canh gác, ánh đèn sáng rực.
Tiêu Ân nhìn sang Từ Khải Tuyên nhỏ giọng.
- Vương gia, phủ của ngài có canh phòng cẩn mật như thế không?
Từ Khải Tuyên liếc nhìn nàng hơi giật mình, khẽ cong môi cười nhẹ, lắc đầu
- Có canh phòng cẩn mật hay không còn đợi Tiêu bổ khoái đến kiểm tra.
Hắn dùng viên đá nhỏ ném vào gian nhà chính đang sáng đèn. Ánh đèn ở trong phòng bị hắn làm cho tắt, xung quanh lập tức vang lên tiếng ồn ào
- Người đâu, bảo vệ đại nhân.
Tiếng đại nhân vang lên, Tiêu Ân liền quay sang Từ Khải Tuyên.
- Kia là Tùy Đức.
Đều ngạc nhiên hơn là sau khi Tùy Đức đi ra thì sau lưng hắn là một nam tử trung niên thân hình béo ú, râu mọc trắng cả cằm.
- Có cả lão thái sư Tạ Thành.
Tiêu Ân nhanh chóng bị Từ Khải Tuyên kéo nằm rạp người xuống chẳng khác nào hai con thạch sùng đang bám nóc nhà. Tiêu Ân hơi nhích người vô thức mà lại gần Từ Khải Tuyên quay sang nhìn hắn hai mắt mở to. Hắn vẻ mặt nghiêm túc quan sát.
Bên dưới Tùy Đức và Tạ Thành giận dữ quát tháo đám hạ nhân.
- Các ngươi mau trở về canh giữ.
Đám hạ nhân lập tức trở về vị trí ban đầu. Từ Khải Tuyên nhân lúc bên dưới còn hỗn loạn lôi Tiêu Ân bám theo đám hạ nhân đấy. Trong lúc nguy hiểm mà bọn chúng còn lo canh giữ chứng tỏ nơi đấy là nơi trọng yếu. Có thể có chứng cứ quan trọng, hai người đi theo một đoạn rất nhanh đã thấy bọn chúng tập trung lại trước cửa một gian phòng khác ở trạch viện nằm khuất sâu vào trong. Ở đây còn một đám gia đinh khác nhìn từ cách đứng hay di chuyển rất nhanh đã có thể đoán ra được bọn chúng xuất thân từ binh lính.
Tiêu Ân thò cái đầu nhỏ của nàng ra nhìn đấy là một phòng kho lớn. Tiêu Ân hơi khinh bỉ vào trí khôn của bọn chúng đám người cổ đại này đầu óc không thể nào khôn hơn được à. Bị ám sát tới nơi mà còn đòi bảo vệ khố phòng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Từ Khải Tuyên đột nhiên hỏi nàng làm Tiêu Ân thả hồn đi suy nghĩ lung tung bị kéo lại.
- Cô có đem theo mê dược hay mê hương không?
Tiêu Ân còn đang suy nghĩ lung tung thì bên tai vang lên tiếng hỏi nhỏ của Từ Khải Tuyên, kông tránh khỏi giật mình mà quay đầu sang. Đôi môi nhỏ hồng của Tiêu Ân cứ thế hữu danh vô thực mà hôn lên môi của Từ Khải Tuyên.
Thôi xong lần này nàng xong đời rồi, hắn là Tấn vương gia đấy, nàng thế lại cưỡng hôn vương gia. Một lệnh ban ra vì một nụ hôn Tiêu gia không còn Tiêu Ân. Chưa kể dung mạo hắn lại tuấn mỹ như thế hiện tại so với nàng là không có khoảng cách, Tiêu Ân nhất thời trở nên luống cuống gương mặt trở nên đỏ ửng. Vội nàng né mặt đi nụ hôn đầu của nàng ở thời cổ đại này cứ thế mà bị mất. Tiêu Ân nhanh chóng lấy mê dược trong áo ra đưa cho hắn.
- Đều ở đây.
Từ Khải Tuyên sau khi bị người khác cưỡng hôn như vậy hắn cũng khá bất ngờ, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc. Hai tai bất đầu trở nên phiếm hồng, nhìn vẻ luống cuống, hốt hoảng của Tiêu Ân. Hắn khẽ cười, nàng vừa lấy mê dược ra Từ Khải Tuyên đã vội vàng cầm lấy thoáng cái đã không còn bóng dáng. Hắn vừa rời đi không lâu, trong khố phòng đã vang lên tiếng ngã rạp.
Tiêu Ân lúc này mới ngẩng đầu dậy một mình Từ Khải Tuyên đứng giữa đám gia đinh không một lời ồn ào, hắn cứ thế xử lý đám gia đinh. Tiên Ân khẽ rùng mình, không ổn không ổn vạn lần không ổn. Sau đêm nay nàng mà trở về e là lành ít dữ nhiều. Từ Khải Tuyên ra hiệu cho Tiêu Ân vào trong khố phòng. Nàng vội vàng phi thân xuống đất chạy theo sau lưng hắn, y như trẻ nhỏ sợ trách phạt.
Khố phòng lúc này tối đen, hai người nhờ vào ánh sáng bên ngoài mới nhìn rõ xung quanh. Xung quanh toàn rương gỗ, giữa phòng còn có một bàn gỗ lớn bên trên còn có khâ nhiều sổ sách. Tiêu Ân vừa mở một rương bên trong ra đập vào mắt nàng là vàng khối nguyên chất bên dưới còn có kí hiệu phủ thái sư.
Từ Khải Tuyên bên này dựa vào sổ sách biết được người bọn chúng giao dịch là Quân Kim. Số ngân lượng này dùng để mua vũ khí.
Tiêu Ân nhìn xung quanh đánh giá tình hình theo mấy tình tiết ở phim truyền hình mấy căn phòng kiểu này rất dễ có mật thất. Mà cửa vào mật thất thường nằm ở mấy vị trí như bình ngọc, ấn, bình hoa, binh phù các kiểu. Tiêu Ân vội tìm kiếm khắp cả phòng nhưng đều không có kết quả đến khi nàng để tay lên một giá gỗ thì bất ngờ nó lại di chuyển bên cạnh còn mở ra một thông đạo lớn. Đúng là kinh nghiệm xem phim của nàng đã phát huy tác dụng. Vội vàng gọi Từ Khải Tuyên.
- Vương gia, tìm thấy rồi.
Từ Khải Tuyên nhanh chóng đến bên cạnh nàng nhìn một lượt bên trong mới nhanh chóng vào trong.
Tiêu Ân nhìn sang Từ Khải Tuyên nhỏ giọng.
- Vương gia, phủ của ngài có canh phòng cẩn mật như thế không?
Từ Khải Tuyên liếc nhìn nàng hơi giật mình, khẽ cong môi cười nhẹ, lắc đầu
- Có canh phòng cẩn mật hay không còn đợi Tiêu bổ khoái đến kiểm tra.
Hắn dùng viên đá nhỏ ném vào gian nhà chính đang sáng đèn. Ánh đèn ở trong phòng bị hắn làm cho tắt, xung quanh lập tức vang lên tiếng ồn ào
- Người đâu, bảo vệ đại nhân.
Tiếng đại nhân vang lên, Tiêu Ân liền quay sang Từ Khải Tuyên.
- Kia là Tùy Đức.
Đều ngạc nhiên hơn là sau khi Tùy Đức đi ra thì sau lưng hắn là một nam tử trung niên thân hình béo ú, râu mọc trắng cả cằm.
- Có cả lão thái sư Tạ Thành.
Tiêu Ân nhanh chóng bị Từ Khải Tuyên kéo nằm rạp người xuống chẳng khác nào hai con thạch sùng đang bám nóc nhà. Tiêu Ân hơi nhích người vô thức mà lại gần Từ Khải Tuyên quay sang nhìn hắn hai mắt mở to. Hắn vẻ mặt nghiêm túc quan sát.
Bên dưới Tùy Đức và Tạ Thành giận dữ quát tháo đám hạ nhân.
- Các ngươi mau trở về canh giữ.
Đám hạ nhân lập tức trở về vị trí ban đầu. Từ Khải Tuyên nhân lúc bên dưới còn hỗn loạn lôi Tiêu Ân bám theo đám hạ nhân đấy. Trong lúc nguy hiểm mà bọn chúng còn lo canh giữ chứng tỏ nơi đấy là nơi trọng yếu. Có thể có chứng cứ quan trọng, hai người đi theo một đoạn rất nhanh đã thấy bọn chúng tập trung lại trước cửa một gian phòng khác ở trạch viện nằm khuất sâu vào trong. Ở đây còn một đám gia đinh khác nhìn từ cách đứng hay di chuyển rất nhanh đã có thể đoán ra được bọn chúng xuất thân từ binh lính.
Tiêu Ân thò cái đầu nhỏ của nàng ra nhìn đấy là một phòng kho lớn. Tiêu Ân hơi khinh bỉ vào trí khôn của bọn chúng đám người cổ đại này đầu óc không thể nào khôn hơn được à. Bị ám sát tới nơi mà còn đòi bảo vệ khố phòng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Từ Khải Tuyên đột nhiên hỏi nàng làm Tiêu Ân thả hồn đi suy nghĩ lung tung bị kéo lại.
- Cô có đem theo mê dược hay mê hương không?
Tiêu Ân còn đang suy nghĩ lung tung thì bên tai vang lên tiếng hỏi nhỏ của Từ Khải Tuyên, kông tránh khỏi giật mình mà quay đầu sang. Đôi môi nhỏ hồng của Tiêu Ân cứ thế hữu danh vô thực mà hôn lên môi của Từ Khải Tuyên.
Thôi xong lần này nàng xong đời rồi, hắn là Tấn vương gia đấy, nàng thế lại cưỡng hôn vương gia. Một lệnh ban ra vì một nụ hôn Tiêu gia không còn Tiêu Ân. Chưa kể dung mạo hắn lại tuấn mỹ như thế hiện tại so với nàng là không có khoảng cách, Tiêu Ân nhất thời trở nên luống cuống gương mặt trở nên đỏ ửng. Vội nàng né mặt đi nụ hôn đầu của nàng ở thời cổ đại này cứ thế mà bị mất. Tiêu Ân nhanh chóng lấy mê dược trong áo ra đưa cho hắn.
- Đều ở đây.
Từ Khải Tuyên sau khi bị người khác cưỡng hôn như vậy hắn cũng khá bất ngờ, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc. Hai tai bất đầu trở nên phiếm hồng, nhìn vẻ luống cuống, hốt hoảng của Tiêu Ân. Hắn khẽ cười, nàng vừa lấy mê dược ra Từ Khải Tuyên đã vội vàng cầm lấy thoáng cái đã không còn bóng dáng. Hắn vừa rời đi không lâu, trong khố phòng đã vang lên tiếng ngã rạp.
Tiêu Ân lúc này mới ngẩng đầu dậy một mình Từ Khải Tuyên đứng giữa đám gia đinh không một lời ồn ào, hắn cứ thế xử lý đám gia đinh. Tiên Ân khẽ rùng mình, không ổn không ổn vạn lần không ổn. Sau đêm nay nàng mà trở về e là lành ít dữ nhiều. Từ Khải Tuyên ra hiệu cho Tiêu Ân vào trong khố phòng. Nàng vội vàng phi thân xuống đất chạy theo sau lưng hắn, y như trẻ nhỏ sợ trách phạt.
Khố phòng lúc này tối đen, hai người nhờ vào ánh sáng bên ngoài mới nhìn rõ xung quanh. Xung quanh toàn rương gỗ, giữa phòng còn có một bàn gỗ lớn bên trên còn có khâ nhiều sổ sách. Tiêu Ân vừa mở một rương bên trong ra đập vào mắt nàng là vàng khối nguyên chất bên dưới còn có kí hiệu phủ thái sư.
Từ Khải Tuyên bên này dựa vào sổ sách biết được người bọn chúng giao dịch là Quân Kim. Số ngân lượng này dùng để mua vũ khí.
Tiêu Ân nhìn xung quanh đánh giá tình hình theo mấy tình tiết ở phim truyền hình mấy căn phòng kiểu này rất dễ có mật thất. Mà cửa vào mật thất thường nằm ở mấy vị trí như bình ngọc, ấn, bình hoa, binh phù các kiểu. Tiêu Ân vội tìm kiếm khắp cả phòng nhưng đều không có kết quả đến khi nàng để tay lên một giá gỗ thì bất ngờ nó lại di chuyển bên cạnh còn mở ra một thông đạo lớn. Đúng là kinh nghiệm xem phim của nàng đã phát huy tác dụng. Vội vàng gọi Từ Khải Tuyên.
- Vương gia, tìm thấy rồi.
Từ Khải Tuyên nhanh chóng đến bên cạnh nàng nhìn một lượt bên trong mới nhanh chóng vào trong.