Bản vương đã rõ, đa tạ thừa tướng có lòng nhắc nhở. Cũng không còn sớm nữa bổn vương có việc cần phải về chuẩn bị sáng mai còn nhập cung.Hắn hơi cúi người hành lễ với Tiêu Diệp và Trác Ngọc, dù sao cũng nên tôn trọng bậc tiền bối vả lại Tiêu gia cũng nhiều lần cứu mạng hắn xét thế nào cũng không nên qua loa.
- Lão thần cung tiễn vương gia.
Từ Khải Tuyên nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi.
…----------------…
Lúc này tại phủ thái sư, Tạ Thành tức giận ném hết đống bình quý giá trong phòng vào người đang quỳ giữa phòng hắn lớn tiếng mắng.
- Tên phế vật nhà ngươi ta nuôi ngươi làm được gì. Thuê sát thủ cũng không thành, ly gián hai nước cũng không xong giữa đường còn nhảy ra một nha đầu tên Tiêu Ân cản trở giờ thêm Sứ thần sang cầu hòa.
- Đại nhân, thuộc hạ biết sai rồi mong ngài thứ tội.
Tên hạ nhân kia không ai khác là Tạ quản gia - Tạ Ngọc, hắn quỳ mọp xuống đất vừa cầu xin mà vừa khóc lóc, Tạ Thành nhìn hắn đầy vẻ chán ghét, ông ta tiếp tục ra lệnh
- Trong vòng ba ngày, vào đêm yến tiệc tiếp đãi sứ thần ngươi cho người âm thầm bố trí binh lính xung quanh kinh thành. Giao dịch với đám sát thủ Vương Ngọc Lâu đêm đấy sẽ đột nhập hoàng cung trong lúc yến tiệc xảy ra hỗn loạn sẽ ám sát hoàng đế. Liên lạc với Hổ Uy tướng quân kêu hắn bí mật về kinh, chuẩn bị hành động.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
- Ta cược một trận lớn thắng làm vua, giang sơn này vốn không nên thuộc về nhà họ Từ nữa mà là của nhà họ Tạ ta. Nhẫn nhịn hắn đã lâu rồi, là khai quốc công thần nhưng lại chỉ là chức vụ thái sư nho nhỏ.
Trong phòng lại thêm vài tên thị vệ thân tín của ông ta tiến vào.
- Đại nhân, tin tức mật thám truyền ra Thượng Quan Thanh bị áp giải đến lao ngục của Cẩm Y Vệ hắn đã sợ tội tự sát trong ngục rồi.
- Được,… chết thì tốt ta đỡ phải tốn công.
- Đại nhân, vậy còn gia quyến của hắn?
- Chúng ta làm người tốt cho chúng đoàn tụ cùng nhau đi.
- Thuộc hạ đã rõ.
Bọn chúng nhanh chóng rời đi nhưng chúng không biết rằng khi bọn chúng vừa rời khỏi phủ Thái sư đã có vài bóng đen theo sau.
Chỉ thấy bọn chúng rẽ vào một con hẻm nhỏ gặp vài người, có già có trẻ, có nam có nữ mà đưa bọn họ mỗi người một túi bạc lớn ngon ngọt mà dụ dỗ.
- Thượng Quan Thanh đang đợi các ngươi ngoài thành đấy mau theo bọn ta.
- Được, được đúng là nhi tử tốt của lão.
Bọn họ men theo một con đường nhỏ mà ra khỏi thành, càng đi con đường phía trước càng trở nên hoang vu, vắng vẻ.
- Vị đại ca này việc này chắc có chút nhầm lẫn rồi chăng? Nơi này càng đi càng tối cơ bản không phải là nơi để hẹn gặp người.
- Đừng lo, tới trước là tới rồi.
Không lâu sau bọn chúng đã dẫn cả nhà Thượng Quan Thanh đến một bãi tha ma. Tên cầm đầu còn rút đao ra bộ dạng lăm le muốn lấy mạng bọn họ.
- Thượng Quan Thanh hắn đã bị bắt đến Cẩm Y Vệ rồi, vì sợ tội nên hắn đã tự sát bọn ta giúp các ngươi đoàn tụ với hắn mớ bạc đó xem như tiền phúng điếu gửi tặng các ngươi vậy. Nơi đây xem như là nơi an nghỉ cuối cùng của nhà họ Thượng Quan các ngươi.
- Không, không thể nào đại ca ta không thể chết dễ dàng như vậy, là các ngươi ép buộc hắn, các ngươi mới là kẻ đáng chết.
- Thanh nhi, mẫu thân liên lụy con rồi dù có chết mẫu thân cũng cho bọn chúng bồi táng với con.
- Bổn quan và Thanh nhi dù sao cũng là thái y trong triều, các ngươi giết mệnh quan triều đình như vậy chỉ có một con đường chết mà thôi. Với lại Thái sư các ngươi sớm muộn cũng sẽ bị người khác lật đổ mà thôi. Bọn ta có thành quỷ cũng không tha cho các ngươi.
- Nói nhiều với mấy tên sắp chết này làm gì, lên giết hết chúng cho ta.
Bọn họ vừa nghe tin tức về Thượng Quan Thanh không nhịn được đã bật khóc, có người còn lớn tiếng nguyền rủa bọn chúng.
Một tên thị vệ ra dáng vẻ là người cầm đầu, hắn vừa dứt lời đám thuộc hạ liền xông lên. Cả nhag Thượng Quan nhất thời rơi vào tuyệt vọng bọn họ nhắm nghiền mắt mà đợi Diêm Vương gọi tên. Lúc này âm thanh đáp trả của bọn chúng là những tiếng va chạm của binh khí và tiếng xé gió của những mũi tên thình lình xuất hiện ở những đám cây rậm rạp hai bên đường.
Gia chủ Thượng Quan gia lúc này mới dám mở mắt nhìn tình hình trước mắt. Xung quanh thế mà lại xuất hiện thêm một đám hắc y nhân cứu bọn họ. Thế cục rất nhanh đã được định đoạt đám thị vệ rất nhanh quỳ mọp xuống đất cầu xin tha mạng.
- đại hiệp, bọn ta là bị ép buộc xin ngài tha mạng.
- Là ai sai khiến các ngươi?
- Là …là…Thái sư đại nhân.
- Tốt.
Đám người hắc y nhân lần lượt kéo khăn mặt xuống ra là Liễu Khiêm, Trương Khải và đám người Cẩm Y Vệ còn có cả người của Lục Phiến Môn. Trương Khải lúc này mới lên tiếng.
- Các vị, Tấn Vương mời mọi người đến đại hình ty một chuyến. Thượng Quan gia các người đến Cẩm Y Vệ một chuyến nhận lại người quen.
- Liễu đại nhân. Đa tạ ngài cứu mạng, ý vị đây là…Thanh nhi còn sống ư?
- Đúng vậy. Chúng ta mau về thôi. Hắn đang đợi các ngươi ở Cẩm Y Vệ.
- Lão thần cung tiễn vương gia.
Từ Khải Tuyên nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi.
…----------------…
Lúc này tại phủ thái sư, Tạ Thành tức giận ném hết đống bình quý giá trong phòng vào người đang quỳ giữa phòng hắn lớn tiếng mắng.
- Tên phế vật nhà ngươi ta nuôi ngươi làm được gì. Thuê sát thủ cũng không thành, ly gián hai nước cũng không xong giữa đường còn nhảy ra một nha đầu tên Tiêu Ân cản trở giờ thêm Sứ thần sang cầu hòa.
- Đại nhân, thuộc hạ biết sai rồi mong ngài thứ tội.
Tên hạ nhân kia không ai khác là Tạ quản gia - Tạ Ngọc, hắn quỳ mọp xuống đất vừa cầu xin mà vừa khóc lóc, Tạ Thành nhìn hắn đầy vẻ chán ghét, ông ta tiếp tục ra lệnh
- Trong vòng ba ngày, vào đêm yến tiệc tiếp đãi sứ thần ngươi cho người âm thầm bố trí binh lính xung quanh kinh thành. Giao dịch với đám sát thủ Vương Ngọc Lâu đêm đấy sẽ đột nhập hoàng cung trong lúc yến tiệc xảy ra hỗn loạn sẽ ám sát hoàng đế. Liên lạc với Hổ Uy tướng quân kêu hắn bí mật về kinh, chuẩn bị hành động.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
- Ta cược một trận lớn thắng làm vua, giang sơn này vốn không nên thuộc về nhà họ Từ nữa mà là của nhà họ Tạ ta. Nhẫn nhịn hắn đã lâu rồi, là khai quốc công thần nhưng lại chỉ là chức vụ thái sư nho nhỏ.
Trong phòng lại thêm vài tên thị vệ thân tín của ông ta tiến vào.
- Đại nhân, tin tức mật thám truyền ra Thượng Quan Thanh bị áp giải đến lao ngục của Cẩm Y Vệ hắn đã sợ tội tự sát trong ngục rồi.
- Được,… chết thì tốt ta đỡ phải tốn công.
- Đại nhân, vậy còn gia quyến của hắn?
- Chúng ta làm người tốt cho chúng đoàn tụ cùng nhau đi.
- Thuộc hạ đã rõ.
Bọn chúng nhanh chóng rời đi nhưng chúng không biết rằng khi bọn chúng vừa rời khỏi phủ Thái sư đã có vài bóng đen theo sau.
Chỉ thấy bọn chúng rẽ vào một con hẻm nhỏ gặp vài người, có già có trẻ, có nam có nữ mà đưa bọn họ mỗi người một túi bạc lớn ngon ngọt mà dụ dỗ.
- Thượng Quan Thanh đang đợi các ngươi ngoài thành đấy mau theo bọn ta.
- Được, được đúng là nhi tử tốt của lão.
Bọn họ men theo một con đường nhỏ mà ra khỏi thành, càng đi con đường phía trước càng trở nên hoang vu, vắng vẻ.
- Vị đại ca này việc này chắc có chút nhầm lẫn rồi chăng? Nơi này càng đi càng tối cơ bản không phải là nơi để hẹn gặp người.
- Đừng lo, tới trước là tới rồi.
Không lâu sau bọn chúng đã dẫn cả nhà Thượng Quan Thanh đến một bãi tha ma. Tên cầm đầu còn rút đao ra bộ dạng lăm le muốn lấy mạng bọn họ.
- Thượng Quan Thanh hắn đã bị bắt đến Cẩm Y Vệ rồi, vì sợ tội nên hắn đã tự sát bọn ta giúp các ngươi đoàn tụ với hắn mớ bạc đó xem như tiền phúng điếu gửi tặng các ngươi vậy. Nơi đây xem như là nơi an nghỉ cuối cùng của nhà họ Thượng Quan các ngươi.
- Không, không thể nào đại ca ta không thể chết dễ dàng như vậy, là các ngươi ép buộc hắn, các ngươi mới là kẻ đáng chết.
- Thanh nhi, mẫu thân liên lụy con rồi dù có chết mẫu thân cũng cho bọn chúng bồi táng với con.
- Bổn quan và Thanh nhi dù sao cũng là thái y trong triều, các ngươi giết mệnh quan triều đình như vậy chỉ có một con đường chết mà thôi. Với lại Thái sư các ngươi sớm muộn cũng sẽ bị người khác lật đổ mà thôi. Bọn ta có thành quỷ cũng không tha cho các ngươi.
- Nói nhiều với mấy tên sắp chết này làm gì, lên giết hết chúng cho ta.
Bọn họ vừa nghe tin tức về Thượng Quan Thanh không nhịn được đã bật khóc, có người còn lớn tiếng nguyền rủa bọn chúng.
Một tên thị vệ ra dáng vẻ là người cầm đầu, hắn vừa dứt lời đám thuộc hạ liền xông lên. Cả nhag Thượng Quan nhất thời rơi vào tuyệt vọng bọn họ nhắm nghiền mắt mà đợi Diêm Vương gọi tên. Lúc này âm thanh đáp trả của bọn chúng là những tiếng va chạm của binh khí và tiếng xé gió của những mũi tên thình lình xuất hiện ở những đám cây rậm rạp hai bên đường.
Gia chủ Thượng Quan gia lúc này mới dám mở mắt nhìn tình hình trước mắt. Xung quanh thế mà lại xuất hiện thêm một đám hắc y nhân cứu bọn họ. Thế cục rất nhanh đã được định đoạt đám thị vệ rất nhanh quỳ mọp xuống đất cầu xin tha mạng.
- đại hiệp, bọn ta là bị ép buộc xin ngài tha mạng.
- Là ai sai khiến các ngươi?
- Là …là…Thái sư đại nhân.
- Tốt.
Đám người hắc y nhân lần lượt kéo khăn mặt xuống ra là Liễu Khiêm, Trương Khải và đám người Cẩm Y Vệ còn có cả người của Lục Phiến Môn. Trương Khải lúc này mới lên tiếng.
- Các vị, Tấn Vương mời mọi người đến đại hình ty một chuyến. Thượng Quan gia các người đến Cẩm Y Vệ một chuyến nhận lại người quen.
- Liễu đại nhân. Đa tạ ngài cứu mạng, ý vị đây là…Thanh nhi còn sống ư?
- Đúng vậy. Chúng ta mau về thôi. Hắn đang đợi các ngươi ở Cẩm Y Vệ.