Khi hắn đến thì đã thấy nàng lảo đảo, đi đứng không vững lúc nào cũng có thể tùy tiện ngã xuống.
Nơi nàng đang đứng vậy mà lại là Ngự thư phòng chuyện này không muốn kinh động đến hoàng thượng cũng thật khó. Bên dưới không ít cung nữ, thị vệ và cả thái giám ra vẻ khó xử. Bọn họ ở lâu trong cung nhưng cũng là lần đầu gặp trường hợp này.
Tiêu Ân lúc này đầu óc quay cuồng lúc tỉnh lúc mê bộ dáng đi lại lảo đảo trên nóc nhà. Từ Khải Tuyên vội vàng đến bên cạnh ôm eo nhỏ của nàng cẩn thận đỡ nàng ngồi xuống. Một bên mọi người thấy được người tới là Tấn Vương cũng thở phào nhẹ nhõm. Từ Khải Tuyên ra hiệu cho tất cả lui xuống, tay nhỏ của Tiêu Ân lúc này lại không yên phận véo má hắn miệng nhỏ lẩm bẩm.
- Hức… Vương gia, kể cả trong cơn say cũng gặp huynh sao? Huynh đi mà kiếm tiểu công chúa nước Kim của huynh đi đừng đến phiền tâm trí ta. Bổn cô nương muốn về lại thời đại của mình làm một bác sĩ an ổn qua ngày, cưới một soái ca giàu có rồi.
Từ Khải Tuyên để mặc cho nàng véo má hắn những từ nàng nói hắn cũng không hiểu được gì cả.
- Tiêu Ân, thời đại của muội là sao? Bác sĩ là sao?
- Hức… Kể cả trong cơn say huynh vẫn tò mò như vậy à? Thời đại của ta à, ta nói huynh nghe thời đại nữ tử có thể làm những việc lớn lao mà không phải núp sau bóng người nam tử. Là nơi không có chiến tranh, tranh quyền đoạt vị, là nơi bình đẳng không phân biệt nam nữ, tất cả mọi người đều đi học. Không phân vua thần, không phân biệt tôn ti thượng hạ, đặc biệt không phải thờ chung một chồng chế độ một vợ một chồng, một phu một phụ, lưỡng tình tương duyệt tương kính như tân. Khi không còn tình cảm họ sẽ ly hôn tìm đến nơi khác, để không làm tổn thương đối phương… Hức…
Tiêu Ân rút tay lại bụm chặt miệng, nàng nấc lên một tiếng lớn.
- Có nói thì đám người cổ đại lạc hậu các huynh ép buộc nữ tử. Tam thê tứ thiếp…
- Tiêu Ân muội rốt cuộc là ai?
- Là một linh hồn từ ngàn năm sau đến đây, chắc có lẽ ta phải hoàn thành kiếp này để trở về thời đại của ta…hức… Bởi vậy huynh đừng làm ta lưu luyến nữa. Chúc huynh và công chúa bách niên giai lão, ta sẽ đi trên cầu độc mộc của ta.
Từ Khải Tuyên nhất thời khó tiếp thu được những gì nàng nói đứng mất một hồi lâu. Hắn chỉ biết nàng quái gở càng không ngờ nàng lại có thân phận đặc biệt như vậy.
- Ai nói với muội người công chúa Kim Quốc muốn hòa thân là ta?
- Không phải ở thời đại này nam tử khen nữ tử xinh đẹp là có ý với người đó sao?
Tiêu Ân nhìn lên bầu trời đầy sao, tay nàng chỉ vào bảy ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm.
- Kia không phải là chòm sao Bắc Đẩu sao? Mong có ngày ta được Bắc Đẩu chỉ đường trở về nơi ta thuộc về.
- Tiêu Ân, ta từ nhỏ không sống ở hoàng cung và kinh thành nên không biết mấy tiểu tiết đấy, ta khen cô ấy vì đơn giản là do lịch sự mà thôi. Còn về chuyện nhờ nàng lựa quà cho cô ấy là do lần này đại diện Sở Quốc tặng lễ vật đáp lễ khó lòng qua loa, mà ta lại chưa tặng quà cho nữ tử bao giờ. Ta vốn có ý trung nhân rồi.
- Ngài,… ngài có ý trung nhân rồi? Cô ấy là ai? Hức… gia thế ra sao? Mau nói ta biết với?
Tiêu Ân không ngừng nấc lên, nàng quay sang nhìn vào Từ Khải Tuyên, đôi gò má phiếm hồng dung mạo nàng dưới ánh trăng sáng khiến Từ Khải Tuyên nhìn nàng không rời hắn cúi người xuống chậm rãi hôn lên đôi môi nhỏ của nàng. Mùi rượu phản phất trong miệng, Tiêu Ân bất thì lình lại bị Từ Khải Tuyên cưỡng hôn, nàng trợn tròn mắt lấy lại một chút tỉnh táo định đưa tay đẩy hắn ra nhưng người nàng lại không còn sức thêm trên người nàng còn mùi rượu xót lại. Nửa tỉnh nửa mê vô thức ôm lấy cổ hắn mà đáp trả nụ hôn của hắn.
Bên dưới điện xuất hiện bóng dáng vài người, ba nam tử và hai nữ tử bọn họ cùng nhìn về nóc của Ngự thư phòng nơi có con sâu rượu và tên tiểu tử cơ hội.
- Tiêu Thừa tướng, trẫm nghĩ đêm nay là một đêm dài cần nói chuyện.
- Vi thần tuân mệnh.
- Kim tỷ tỷ, tỷ hay thật mới sáng muội thấy cô nương ấy còn e ngại vấn đề thân phận mà giờ đã hôn nhau trên nóc Ngự Thư phòng.
- Viên muội muội, bọn trẻ bây giờ đã lớn rồi tốt nhất không nên quản nữa. Chúng ta bàn về việc tiếp đón sứ thần và mối hôn sự của Tiêu tướng quân và công chúa A Lan đi. Tiêu tướng quân, ngài thấy thế nào nếu lấy hoàng cung làm nhà tân lang vì dù sao đây cũng là liên hôn hai nước không thể qua loa.
- Vi thần xin nghe theo sự sắp xếp của nương nương.
Năm người khẽ thở dài, Tiêu Khương và Tiêu Diệp là vì vấn đề của Tạ Thành mới vào cung ngờ đâu lại chứng kiến một màn đặc sắc như vậy may mắn là toàn bộ hạ nhân đã được lui xuống. Còn Từ Đức Uy, hoàng hậu Kim Thanh và Quý phi Viên Dung là do cung nữ và thái giám báo đến, ông còn đang nghĩ tên nào hỗn láo dám lên nóc hoàng cung làm sằng làm bậy thì ra là tên tiểu tử nhà ông đang bận dỗ dành tiểu cô nương trong lòng. Mỗi người một vẻ mặt mà trở về để lại hai người không biết gì ngồi trên nóc Ngự Thư phòng.
Nơi nàng đang đứng vậy mà lại là Ngự thư phòng chuyện này không muốn kinh động đến hoàng thượng cũng thật khó. Bên dưới không ít cung nữ, thị vệ và cả thái giám ra vẻ khó xử. Bọn họ ở lâu trong cung nhưng cũng là lần đầu gặp trường hợp này.
Tiêu Ân lúc này đầu óc quay cuồng lúc tỉnh lúc mê bộ dáng đi lại lảo đảo trên nóc nhà. Từ Khải Tuyên vội vàng đến bên cạnh ôm eo nhỏ của nàng cẩn thận đỡ nàng ngồi xuống. Một bên mọi người thấy được người tới là Tấn Vương cũng thở phào nhẹ nhõm. Từ Khải Tuyên ra hiệu cho tất cả lui xuống, tay nhỏ của Tiêu Ân lúc này lại không yên phận véo má hắn miệng nhỏ lẩm bẩm.
- Hức… Vương gia, kể cả trong cơn say cũng gặp huynh sao? Huynh đi mà kiếm tiểu công chúa nước Kim của huynh đi đừng đến phiền tâm trí ta. Bổn cô nương muốn về lại thời đại của mình làm một bác sĩ an ổn qua ngày, cưới một soái ca giàu có rồi.
Từ Khải Tuyên để mặc cho nàng véo má hắn những từ nàng nói hắn cũng không hiểu được gì cả.
- Tiêu Ân, thời đại của muội là sao? Bác sĩ là sao?
- Hức… Kể cả trong cơn say huynh vẫn tò mò như vậy à? Thời đại của ta à, ta nói huynh nghe thời đại nữ tử có thể làm những việc lớn lao mà không phải núp sau bóng người nam tử. Là nơi không có chiến tranh, tranh quyền đoạt vị, là nơi bình đẳng không phân biệt nam nữ, tất cả mọi người đều đi học. Không phân vua thần, không phân biệt tôn ti thượng hạ, đặc biệt không phải thờ chung một chồng chế độ một vợ một chồng, một phu một phụ, lưỡng tình tương duyệt tương kính như tân. Khi không còn tình cảm họ sẽ ly hôn tìm đến nơi khác, để không làm tổn thương đối phương… Hức…
Tiêu Ân rút tay lại bụm chặt miệng, nàng nấc lên một tiếng lớn.
- Có nói thì đám người cổ đại lạc hậu các huynh ép buộc nữ tử. Tam thê tứ thiếp…
- Tiêu Ân muội rốt cuộc là ai?
- Là một linh hồn từ ngàn năm sau đến đây, chắc có lẽ ta phải hoàn thành kiếp này để trở về thời đại của ta…hức… Bởi vậy huynh đừng làm ta lưu luyến nữa. Chúc huynh và công chúa bách niên giai lão, ta sẽ đi trên cầu độc mộc của ta.
Từ Khải Tuyên nhất thời khó tiếp thu được những gì nàng nói đứng mất một hồi lâu. Hắn chỉ biết nàng quái gở càng không ngờ nàng lại có thân phận đặc biệt như vậy.
- Ai nói với muội người công chúa Kim Quốc muốn hòa thân là ta?
- Không phải ở thời đại này nam tử khen nữ tử xinh đẹp là có ý với người đó sao?
Tiêu Ân nhìn lên bầu trời đầy sao, tay nàng chỉ vào bảy ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm.
- Kia không phải là chòm sao Bắc Đẩu sao? Mong có ngày ta được Bắc Đẩu chỉ đường trở về nơi ta thuộc về.
- Tiêu Ân, ta từ nhỏ không sống ở hoàng cung và kinh thành nên không biết mấy tiểu tiết đấy, ta khen cô ấy vì đơn giản là do lịch sự mà thôi. Còn về chuyện nhờ nàng lựa quà cho cô ấy là do lần này đại diện Sở Quốc tặng lễ vật đáp lễ khó lòng qua loa, mà ta lại chưa tặng quà cho nữ tử bao giờ. Ta vốn có ý trung nhân rồi.
- Ngài,… ngài có ý trung nhân rồi? Cô ấy là ai? Hức… gia thế ra sao? Mau nói ta biết với?
Tiêu Ân không ngừng nấc lên, nàng quay sang nhìn vào Từ Khải Tuyên, đôi gò má phiếm hồng dung mạo nàng dưới ánh trăng sáng khiến Từ Khải Tuyên nhìn nàng không rời hắn cúi người xuống chậm rãi hôn lên đôi môi nhỏ của nàng. Mùi rượu phản phất trong miệng, Tiêu Ân bất thì lình lại bị Từ Khải Tuyên cưỡng hôn, nàng trợn tròn mắt lấy lại một chút tỉnh táo định đưa tay đẩy hắn ra nhưng người nàng lại không còn sức thêm trên người nàng còn mùi rượu xót lại. Nửa tỉnh nửa mê vô thức ôm lấy cổ hắn mà đáp trả nụ hôn của hắn.
Bên dưới điện xuất hiện bóng dáng vài người, ba nam tử và hai nữ tử bọn họ cùng nhìn về nóc của Ngự thư phòng nơi có con sâu rượu và tên tiểu tử cơ hội.
- Tiêu Thừa tướng, trẫm nghĩ đêm nay là một đêm dài cần nói chuyện.
- Vi thần tuân mệnh.
- Kim tỷ tỷ, tỷ hay thật mới sáng muội thấy cô nương ấy còn e ngại vấn đề thân phận mà giờ đã hôn nhau trên nóc Ngự Thư phòng.
- Viên muội muội, bọn trẻ bây giờ đã lớn rồi tốt nhất không nên quản nữa. Chúng ta bàn về việc tiếp đón sứ thần và mối hôn sự của Tiêu tướng quân và công chúa A Lan đi. Tiêu tướng quân, ngài thấy thế nào nếu lấy hoàng cung làm nhà tân lang vì dù sao đây cũng là liên hôn hai nước không thể qua loa.
- Vi thần xin nghe theo sự sắp xếp của nương nương.
Năm người khẽ thở dài, Tiêu Khương và Tiêu Diệp là vì vấn đề của Tạ Thành mới vào cung ngờ đâu lại chứng kiến một màn đặc sắc như vậy may mắn là toàn bộ hạ nhân đã được lui xuống. Còn Từ Đức Uy, hoàng hậu Kim Thanh và Quý phi Viên Dung là do cung nữ và thái giám báo đến, ông còn đang nghĩ tên nào hỗn láo dám lên nóc hoàng cung làm sằng làm bậy thì ra là tên tiểu tử nhà ông đang bận dỗ dành tiểu cô nương trong lòng. Mỗi người một vẻ mặt mà trở về để lại hai người không biết gì ngồi trên nóc Ngự Thư phòng.