Mục lục
Hành Trình Tái Hôn Của Tổng Tài - Cao Trữ Tịch (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng như dự đoán trong kế hoạch, cuối cùng ông Cao không chịu được áp lực phá sản, buộc phải tìm đến Mục Anh Húc.

“A Húc, chúng ta cần nói chuyện.” Sau khi bảo vệ thất bại trong việc ngăn cản, ông Cao xông lên được phòng chủ tịch Mục thị. Ông ta nở nụ cười lấy lòng nhìn Mục Anh Húc.

Mục Anh Húc phẩy tay với nhân viên bảo vệ đang run như cầy sấy ngoài cửa, ra hiệu cho anh ta ra ngoài.

Cửa phòng được đóng lại, Mục Anh Húc điềm tĩnh nhìn ông Cao, thủng thắng nói. “Cao tổng, con gái ông hiện tại không còn liên quan đến tôi, vui lòng chú ý xưng hô. Tôi không thích bị nhận vơ quan hệ.”

Sắc mặt ông Cao xạm đen, ông không ngờ Mục Anh Hục đối xử với ông bằng thái độ khinh thường này. Giọng ông cao vút giận dữ.

“Mục Anh Húc!!”

Mục Anh Húc nhướn mày, không khách sáo cầm điện thoại nội bộ, giọng nói hờ hững. “Có vẻ ông Cao không muốn nói chuyện lịch sự. Tôi còn nhiều việc, chỉ tiếp khách đã hẹn trước.”

Ông Cao nghiến răng nghiến lợi, hạ giọng trong nhục nhã. “Mục tổng!”

Gật gù hài lòng, Mục Anh Húc đặt bút trên tay xuống tập tài liệu, hỏi như đang ban ân. “Ông muốn nói chuyện gì?”

Bản thân phải đứng, Mục Anh Húc ngồi trên ghế, sự so sánh khiến ông Cao khó chịu. Ngồi phịch xuống chiếc ghế trước bàn giám đốc, ông Cao cố gắng lấy tư thái của người chưa thừa nhận thất bại, gắn từng chữ. “Tôi nghe nói Mục thị muốn mua lại công ty của Cao thị. Hôm nay tôi đến đây để đàm điều kiện với anh về những vấn đề liên quan.”

“Mua lại” Nhìn vẻ mặt tự tin của ông Cao, Mục Anh Húc khịt mũi coi thường, khóe miệng câu lên thành nụ cười hung ác. “Ông Cao, ông nghĩ tôi mua một công ty trên bờ vực phá sản để làm gì?”


Câu hỏi thẳng thắn của Mục Anh Húc làm ông Cao biến sắc, cố gắng che giấu nỗi sợ trong mắt, phiền muộn hỏi. “Anh nói thế là sao? Không phải Mục thị làm nhiều động thái để chuẩn bị thu mua hay sao?”

Tia hy vọng cuối cùng trong lòng ông Cao bị tiếng cười khẩy của Mục Anh Húc dập nát.

“Đơn giản là tôi đã từ bỏ kế hoạch thu mua.” Mục Anh Húc nhìn khuôn mặt chết lặng của ông Cao, nhàn nhã hỏi. “Ông Cao còn chuyện gì nữa không? Thời gian của tôi rất quý báu, không rảnh để nói chuyện phiếm.”

“Dù sao trước đây Mộc Mộc cũng sống trong Mục gia ba năm, tận tâm chăm sóc Mục Niệm, cậu không thể vì nó..”

“Cao Trữ Mộc không kể với ông Cao việc cô ta đánh đập Mục Niệm sao?” Nghĩ đến những vết thương trên tay Mục Niệm, hơi thở của Mục Anh Húc càng tàn nhẫn hơn.

Ông Cao lần đầu nghe nói đến việc này, trong lòng thầm mắng con gái vô tích sự. Đôi mắt gian xảo xoay tròn, cố gắng níu kéo quan hệ. “Không vì chị gái cũng nể mặt em gái. Con gái út của tôi cũng là mẹ Mục Niệm, là người nhà họ Cao…”

Mục Anh Húc đập tay xuống bàn, giọng nói rét lạnh khiến ông Cao bất giác rùng mình. “Người nhà họ Cao thì đã không mang đồ của em ấy quyên tặng từ thiện. Ông Cao đúng là biết dát vàng lên mặt.”

“Tôi đúng là phí thời gian mới tiếp chuyện loại người không có liêm sỉ như ông.” Anh gọi điện thoại nội bộ. “Thư ký Trần Hiên, tiễn khách.”

Một tuần sau, Cao gia tuyên bố phá sản. Từng là một gia tộc phát triển lâu đời, giờ lâm vào cảnh hỗn loạn chỉ trong một đêm, ngay cả bạn thâm giao, các mối làm ăn lâu năm, đều chủ động cắt đứt liên lạc.

Nhìn ông Cao ngồi trên sô pha hút thuốc trầm mặc, Cao Trữ Mộc quen được nuông chiều, bộc lộ bản chất xấu tính và đổ mọi tội lỗi lên ông.

“Đáng nhẽ chúng ta nên đồng ý bán công ty cho anh ta khi được đề nghị, bây giờ đã không phải khốn đốn.”

Giọng bất bình của ả càng khiến tâm trạng ông Cao tồi tệ hơn. “Con chính là người nói đợi anh ta nâng giá cao hơn mới bán.”

“Người léo lái công ty làm kinh doanh là bố, bố phải rõ chuyền này hơn con chứ.” Cao Trữ Mộc quát lại.

Ông Cao mệt mỏi không nói một lời. Công ty phá sản ảnh hưởng rất lớn đến ông, và người gây ra cơ sự này lại là người ông luôn tính toán, tự tin nắm được trong lòng bàn tay. Tưởng rằng bản thân thông minh, hóa ra đều là bẫy rập Mục Anh Húc giăng sẵn.

Vuốt mặt ngăn tiếng thở dài, ông Cao nghiêm nghị ra lệnh. “Từ nay về sau, bố không cho phép con có bất kỳ liên hệ nào với Mục Anh Húc.”

Cao Trữ Mộc ương ngạnh cãi lại. “Tại sao? Chúng ta đều biết chính xác lý do Cao gia sa sút như ngày hôm nay. Nếu không có Mục Anh Húc nhúng tay, công ty dù thâm hụt tài chính cũng không đến mức tuyên bố phá sản. Nếu có thể nối lại quan hệ…”

“Câm miệng! Con dùng ba năm bên anh ta, đổi lại được cái gì? Cũng bị đuổi khỏi Mục gia, nhục nhã như vậy chưa đủ làm con mất mặt? Mục Anh Húc là người tàn nhẫn, con không thể đấu lại. Đừng liên quan đến anh ta nữa.”

Cao Trữ Mộc cúi đầu im lặng, giấu đi đôi mắt hận thù trộn lẫn đau đớn.

Ả yêu Mục Anh Húc, nhưng cũng hận anh ta. Hận vì đã phá hủy những gì ả đang có.

“Mục Anh Húc, anh không nhớ đến tình nghĩa cũ, đừng trách sao tôi độc ác.” Tiếng lầm bầm của Cao Trữ Mộc rất nhỏ, chỉ bản thân ả nghe thấy.

Buổi chiều cuối tuần, tiếng sấm đột nhiên xé rách bầu trời rền rĩ vang dội, khiến Mục Niệm đang ngồi xem tivi nhảy phắt lên, nhào vào lòng Uông Trữ Hạ.

“Con sợ.”

“Thật nhát cáy.” Mục Anh Húc vốn cúi đầu xem tài liệu trên tay, ngẩng đầu nhìn con trai ôm chặt cơ thể Uông Trữ Hạ, đố kị nói.

Vuốt lưng cơ thể đang co rúm trong lòng, Uông Trữ Hạ trừng mắt không hài lòng nhìn Mục Anh Húc. “Niệm Nhi mới hơn ba tuổi.”

Mục Anh Húc càng coi thường. “Tôi hai tuổi đã ngủ một mình, không biết sợ sấm sét.”

Khóe miệng cô co giật, khinh thường nhìn anh. “Có người bố nào chê bai con mình như anh không?”

Mục Anh Húc đấu mắt với cô vài giây hừ mũi, cúi xuống tiếp tục xem tài liệu. Ở nơi không ai thấy, miệng anh cong lên thành nụ cười.

“Đừng sợ, có dì và bố con đang ở đây. Sấm sét sẽ không làm gì được Niệm nhi.” Uông Trữ Hạ vỗ về đứa bé trong lòng.

Mục Niệm lén lút nhìn ra ngoài cửa sổ, vài tia chớp lóe lên cùng tiếng sấm to rung động, bé túm chặt áo cô, sợ hãi hỏi. “Sắp mưa hả dì Trữ Hạ? Con ghét mưa.”

Nói xong bé lại rúc đầu vào lòng cô, kiên quyết không chịu ra. Uông Trữ Hạ cưng chiều dỗ dành.

Đúng lúc này, Quách quản gia từ bên ngoài bước vào, cẩn thận nhìn Uông Trữ Hạ, cúi người nói nhỏ vào tai Mục Anh Húc. “Ông chủ, Cao tiểu thư ở bên ngoài. Cô ấy muốn gặp ngài.”

Mục Anh Húc nghe tên Cao Trữ Mộc, không bận tâm, tiếp tục lật mở tài liệu. “Không có thời gian, không gặp.”

“Vâng, thưa ngài.” Quách quản gia đi thắng ra ngoài, nhìn Cao Trữ Mộc kiên trì đứng ở cửa, lịch sự nói. “Ông Mục không muốn gặp cô. Mời cô Cao quay về.”

Cao Trữ Mộc không bất ngờ trước kết quả, ả đã chuẩn bị tâm lý trước khi đến. “Gặp tôi hay không là việc của anh ta. Việc của tôi là đợi anh ta ra gặp.”

Bộ dáng của Cao Trữ Mộc như sẵn sàng đứng đây đợi đến khi gặp được người. Quách quản gia không muốn làm khó một cô gái, cố gắng thuyết phục. “Cao tiểu thư, hiện tại trời ngày càng nhiều mây đen, nhất định sẽ có mưa lớn, sao cô không để ngày khác quay lại gặp ông Mục.”

“Nếu Quách quản gia cảm thấy áy náy, chú càng không nên thuyết phục tôi. Không gặp được Mục Anh Húc, tôi không rời đi.”

Quách quản gia không thuyết phục được, thương hại nhìn Cao Trữ Mộc rồi quay vào nhà.

Mưa bắt đầu lất phất, dần chuyển thành mưa tầm tã, hạt mưa to trút xuống rào rào, không khí trở nên ẩm ướt nặng nề. Trước cửa nhà, Cao Trữ Mộc gan lỳ chịu đựng, cả người ướt đẫm nước mưa, cơ thể vẫn kiên trì không nhúc nhích.

Quách quản gia lại một lần nữa đi đến phòng khách, cúi người báo cáo với Mục Anh Húc. “Ông chủ, cô Cao vẫn đứng chờ bên ngoài. Mưa ngày càng nặng hạt, ngài có muốn gặp cô ấy không?”

Mục Anh Húc ném qua ánh mắt sắc bén, quản gia lập tức ngậm miệng.

“Dầm mưa đổi lấy thương hại là cô ta tự nguyện. Lần sau đừng báo cáo những chuyện nhảm nhí”

Uông Trữ Hạ đang vuốt tóc Mục Niệm, nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện, cô nhìn ra khung cửa kính sát đất. Cao Trữ Mộc bị nuốt chửng bởi cơn mưa lớn, bên cạnh là chiếc ô đen nằm chỏng chơ dưới chân. Người tinh ý đều nhận ra sự ngoan cố của Cao Trữ Mộc.

Uông Trữ Hạ không phải người ác độc, trái tim cô mềm ra, ngập ngừng hỏi Mục Anh Húc. “Nếu không, anh thử ra gặp cô ta? Có thể Cao Trữ Mộc thực sự có chuyện quan trọng”

“Em muốn tôi gặp cô ta?” Mục Anh Húc tò mò hỏi, anh không hiểu nổi suy nghĩ trong đầu cô.

Câu hỏi của anh khiến cô gãi mũi xấu hổ, cười áy náy nhìn anh. “Bên ngoài mưa rất to, cô ấy cam chịu dầm mưa cũng muốn được gặp anh, đừng lạnh lùng như vậy.”

“Em là lương thiện hay ngu ngốc?” Mục Anh Húc thở dài chán nản, nhìn cô không vừa lòng. “Nhân từ với người muốn giết mình, em là duy nhất trên đời.”

Khuôn mặt cô đỏ rực, cảm giác bị người khác coi là giả tạo tốt bụng, cũng không mấy thoải mái. Uông Trữ Hạ miễn cưỡng cười, không đáp.

Mục Anh Húc nhìn xoáy vào cô, ánh mắt như vậy khiến trong lòng Uông Trữ Hạ lóe lên tia hoảng sợ.

Cuối cùng, Mục Anh Húc không thay đổi ý định, anh cúi xuống tài liệu trên tay sau khi nói. “Cô ta tự nguyện đợi. Không liên quan tôi.”

Sự lãnh đạm của anh khiến Uông Trữ Hạ thấy chua xót giùm Cao Trữ Mộc. Cô nhẹ nhàng bế Mục Niệm đã ngủ say trên tay, đi đến trước mặt Mục Anh Húc, đứng im chờ đợi.

Anh ngẩng đầu, nhướn mày nhìn cô khó hiểu.

Uông Trữ Hạ ôm Mục Niệm trong lòng, cáu kỉnh đá vào chân anh. “Bế!”

“Mục Niệm được em ôm sẽ ngủ ngon hơn.” Anh vẫn không rõ ý định của cô, thành thật phân tích.

“Mục Niệm là con anh!” Cô lại đá vào chân anh ra hiệu.

“Em ngày càng vượt quyền cấp trên.” Thở dài đặt tài liệu sang bên cạnh, Mục Anh Húc đưa tay ôm lấy con trai. Thằng bé có vẻ béo hơn trước, ôm rất nặng.

Uông Trữ Hạ xoay người không chút do dự, đi thẳng ra cửa trước vẻ sửng sốt của Mục Anh Húc.

Cao Trữ Mộc run rẩy ôm cánh tay vì lạnh, bất chợt trước mặt tối sầm và những hạt mưa không còn dội lên người ả.

Á mừng thầm ngẩng đầu, niềm vui trong mắt thoáng chốc mờ đi, chỉ còn lại thất vọng và lạnh lẽo. “Sao lại là cô? Tôi không cần cô thương hại.”

Bộ dáng Cao Trữ Mộc chật vật, sắc mặt trắng bệch, nhưng không mất đi vẻ kiêu ngạo của một tiểu thư, Uông Trữ Hạ khâm phục cô ả.


“Tự tôn của cô luôn lớn, tại sao phải đến Mục gia tìm Mục Anh Húc để chuốc nhục nhã xấu hổ vào người?”


Cao Trữ Mộc quắc mắt, rít lên the thé. “Không liên quan cô. Anh Húc đâu?”


“Tốt nhất cô nên quay về. Đừng tự hành hạ bản thân.” Uông Trữ Hạ không thích Cao Trữ Mộc, nhưng đều là phụ nữ, cô vẫn khuyên nhủ hết lòng. “Anh ta sẽ không gặp cô. Cô không cần lãng phí thời gian ở đây.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK