Mục Anh Húc không chú ý đến bàn luận xung quanh, hai người tiến vào vị trí đã sắp xếp trước. Vừa ngồi xuống liền phát hiện giáo viên và nhiều phụ huynh học sinh đều tò mò quay sang nhìn, Uông Trữ Hạ rất khó chịu.
Cô lén kéo áo anh, thì thầm.
“Tại sao mọi người nhìn chúng ta như vậy? Anh có làm gì sai trái sau lưng em mà em không biết không?”
Nghe lời phàn nàn của Uông Trữ Hạ, Mục Anh Húc không thể nhịn được cười.
“Vì người phụ nữ đi bên anh quá xinh đẹp, nên họ ghen tị đấy.”
Uông Trữ Hạ liếc xéo anh, quay đầu nhìn lên sân khấu với khuôn mặt hồng hồng. Cô không bận tâm đến ánh mắt xung quanh, tập trung xem buổi diễn của Mục Niệm.
Một câu chuyện cổ tích được diễn đạt bằng tiếng Đức, khi nghe Mục Niệm nói trôi chảy lời thoại bằng tiếng Đức, Uông Trữ Hạ rất tự hào.
Khi buổi biểu diễn kết thúc, Uông Trữ Hạ vào hậu trường để gặp Mục Niệm. Hai mắt bé sáng lên khi thấy cô.
“Mẹ! Mẹ thấy con diễn thế nào?”
Cô không chút keo kiệt, nức nở khen con trai làm Mục Niệm sướng phổng mũi.
“Mục Niệm học thật giỏi. Mẹ không biết nói tiếng Đức.”
Mặt Mục Niệm đỏ như quả cà chua, cười khoe hàm răng sữa trắng đều, bé giơ tay để Uông Trữ Hạ giúp thay trang phục.
Hai mẹ con dắt tay nhau quay về bên cạnh Mục Anh Húc, đôi mắt Mục Niệm long lanh đầy mong chờ. Anh không làm bé thất vọng, giơ ngay ngón cái lên khen ngợi.
“Con trai, tuyệt vời!”
Không nhiều lời khen phóng đại, thể hiện đúng bản chất nhanh, gọn, chuẩn của đàn ông với nhau, Mục Niệm vênh mặt tự hào đắc chí.
Sau khi xem tất cả các vở kịch của các lớp khác, Mục Niệm đã ngủ gục trong lòng Uông Trữ Hạ, cô dở khóc dở cười nhìn nước dãi chảy ra từ khóe miệng chúm chím.
Mục Anh Húc nghiêng người ôm Mục Niệm vào lòng, từ góc nhìn của người xung quanh lại thấy anh giống như cúi người hôn Uông Trữ Hạ. Gia đình ba người rời đi, một lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người.
Đơn giản là buổi xem biểu diễn kịch mầm non, không ngờ hôm sau có tin tức nói rằng Mục Anh Húc đã kết hôn, lại có tin Uông Trữ Hạ với tư cách mẹ kế Mục Niệm, đối xử không tốt với con trai của chồng.
“Chuyện quái quỷ gì thế này?” Mục Anh Húc tức giận khi nhìn thấy những tin tức nhảm nhí vào sáng sớm.
“Để xem là nhà báo nào dám tung tin đồn động đến vợ con Mục Anh Húc này.”
Anh nhấc điện thoại nội bộ.
“Gọi thư ký Trần Hiên vào.”
Giọng nói ngập ngừng của trợ lý từ đầu bên kia điện thoại: “Mục tổng, hôm nay thư ký Trần Hiên không đến.”
“Chưa đến?” Mục Anh Húc nghi hoặc, sáng nay không có công việc nào cần Trần Hiên ra ngoài công ty, hắn cũng chưa từng đi làm muộn. Anh vội bấm điện thoại cố định của Trần Hiên, sau vài hồi chuông vẫn không có ai trả lời, Mục Anh Húc không khỏi cau mày lo lắng.
Thời điểm này, trong khách sạn, thư ký Trần Hiên mà Mục Anh Húc tìm kiếm đang ngủ ngon lành, hoàn toàn không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Bên cạnh hắn là một phụ nữ nghiêng đầu vùi vào ngối ngủ say.
Lâm Mộng Như bị đánh thức bởi chuông điện thoại, cô mở mắt ra khó chịu, đầu nặng trĩu đau như búa bổ, ngón tay di ấn tại thái dương chợt khựng lại, mắt trợn tròn nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh.
Tim thót lại sợ hãi, tay cô rón rén nhấc mép chăn lên, nhìn thân thể không mảnh vải trắng nõn, máu dồn lên đỉnh đầu.
Đầu cô quay nghiêng thật khó khăn, cảm tưởng nghe được tiếng răng rắc của xương, quai hàm trễ xuống nhìn bản mặt nghiêm túc khó gần của thư ký Trần Hiên đang ngủ.
Hai người bọn họ đã…
Mặt Lâm Mộng Như đỏ rực, tràn về não là ký ức tối qua.
Tối hôm qua, thư ký Trần Hiên thay Mục Anh Húc đi gặp đối tác bàn chuyện cả chiều, đi ăn tối, lại bị đối tác đưa tới quán bar, không may đụng phải Lâm Mộng Như đang uống rượu cùng chủ đầu tư.
“Cô lại uống rượu? Tửu lượng rách nát mà lần nào cũng đụng đến chất cồn là sao?”
Nhìn vẻ mặt u ám tức giận của Trần Hiên, Lâm Mộng Như bật thốt kinh ngạc.
“Sao anh ở đây? Anh theo dõi tôi?”
“Cô mắc bệnh ảo tưởng à? Tôi cùng đối tác đến.”
Lâm Mộng Như không biết giữa họ là định mệnh hay xui xẻo. Liếc nhìn đối tác phía sau thư ký Trần Hiên, Lâm Mộng Như phẩy tay như đuổi ruồi.
“Chúng ta không quen. Đừng làm như biết tôi. Không cần anh quan tâm chuyện của tôi.”
“Vậy nếu tôi nói tôi quan tâm thì sao?” Thư ký Trần Hiên lạnh lùng hỏi, ánh mắt âm u đáng sợ.
Cuộc vui bị xen ngang giữa chừng, nhà đầu tư rất bực bội, nhìn Trần Hiên từ trên xuống dưới, nhận định chỉ là một anh chàng đẹp mã gà còi, khinh khỉnh hỏi.
“Anh là ai? Muốn quấy rầy chúng tôi bàn chuyện hợp tác hả?”
Trần Hiên nhanh chóng hiểu ra lý do, hắn nhướn mày nhạo báng Lâm Mộng như.
“Chỉ vì nghệ sĩ dưới tay mà cô cần bán mình?”
“Không liên quan anh!” Nói xong, Lâm Mộng Như quay sang chủ đầu tư, cầm ly rượu trước mặt lên.
“Anh Tiếu, chúng ta tiếp tục. Tôi xin phép uống trước.”
Tuy nhiên, ngay lúc Lâm Mộng Như ngửa cổ uống, ly rượu trên tay cô đã bị giật mất. Trần Hiên uống cạn ly rượu dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người còn lại. Hắn đặt mạnh ly rượu xuống trước mặt chủ đầu tư, mặc dù đang nói chuyện với nhà đầu tư, nhưng ánh mắt nhìn cô chòng chọc.
“Đêm nay tất cả rượu của cô ấy sẽ do tôi uống.”
Đối tác là người thông minh hiểu biết, anh ta nhìn Trần Hiên đầy hứng thú.
“Anh Trần trước tiên giải quyết việc riêng đi, ngày mai chúng ta ký hợp đồng.” Vỗ vỗ vai hắn, đối tác rời đi trước.
Lâm Mộng Như nhịn hết nổi, dữ dằn mắng Trần Hiên.
“Anh nói bậy cái gì vậy? Tôi đã nói không khiến anh quan tâm.”
“Đấy là chuyện của cô. Chuyện của tôi đêm nay là quản lý cô không cho đụng vào rượu.” Ánh mắt kiên định mang theo sắc bén nghiêm túc khiến Lâm Mộng Như lợn cợn trong lòng.
Nhà đầu tư nhìn thư ký Trần Hiên, khịt mũi xem thường, anh ta vẫn tay gọi phục vụ mang thêm rượu đến.
“Nào! Vì anh muốn làm anh hùng, tôi cho anh cơ hội.” Nhà đầu tư vỗ tay hai tiếng, chỉ vào rượu trước mặt.
“Chỉ cần anh uống hết chỗ rượu này, tôi sẽ cho nghệ sĩ dưới tay cô Lâm đóng vai nam chính số một.”
Phủ kín bàn là các ly rượu đầy, trong lòng Lâm Mộng Như run lên, cô níu cánh tay Trần Hiên, lắp bắp nói.
“Quên đi, chúng tôi không cần hợp đồng nữa.”
“Cô Lâm thật biết nói đùa, tôi lãng phí cả đêm ở đây, bây giờ cô Lâm hối hận là sao?”
“ Cô ấy không hối hận!” Thư ký Trần Hiên kéo Lâm Mộng Như ra sau, không cho cô đến gần chủ đầu tư, trong mắt hắn không có bất kỳ tia sợ hãi nào.
“Chỉ là rượu thôi. Tôi uống!!!”
Lâm Mộng Như không kịp dừng hắn lại, Trần Hiên ra tay rất nhanh, đã bốn ly vào bụng hắn. Cô muốn ngăn cản nhưng bắt gặp vẻ mặt khinh thường của nhà đầu tư, cô cắn môi không cam chịu thua cuộc.
Cô có thể không cần hợp đồng này, nhưng cô không muốn Trần Hiên bị người khác coi thường.
Uống toàn bộ ly rượu trên bàn, thư ký Trần Hiên vẫn rất tỉnh táo, thậm chí đứng vững không chao đảo, khiến nhà đầu tư không khỏi thay đổi cách nhìn.
“Được, đủ cứng! Ngày mai tôi sẽ đến Thụy Giai ký hợp đồng với nghệ sĩ nào đấy dưới tay cô.” Nhà đầu tư sảng khoái hứa hẹn, liếc mắt tán thưởng Trần Hiện trước khi đi.
Lâm Mộng Như không kìm nén được, vỗ bộp vào lưng Trần Hiên cười khúc khích.
“Anh thật trâu bò.”
Trâu bò Trần Hiên cuối cùng cũng thả lỏng được, toàn bộ ý chí duy trì cơ thể đứng thẳng tắp sụp đổ, tỉnh táo biến mất không thấy tăm hơi, đổ úp mặt xuống sô pha trước mặt.
“Thư ký Trần Hiên? Trần Hiên!” Lâm Mộng Như túm tai hắn vặn vặn, nhưng hắn hoàn toàn mê man.
Lâm Mộng Như gọi phục vụ dìu Trần Hiên đặt phòng trong quán bar. Cô rất muốn móc mắt gã phục vụ nhìn cô đầy ẩn ý: xinh đẹp thế này mà phải chuốc say đàn ông để lên giường.
“Quán bar của anh có bác sĩ không?
Gọi giúp tôi, tôi sợ anh ta ngộ độc rượu.”
“Thưa cô, quán bar chúng tôi không bán rượu rởm” Tuy không hài lòng trước nghi vấn của của khách hàng, phục vụ vẫn phải tươi cười trả lời.
Lâm Mộng như boa tiền cho anh ta, rồi quay về đứng bên cạnh giường với tâm trạng phức tạp. Nói không xúc động trước hành vi đêm nay của hắn là nói dối, cô rất bối rối vì nhịp tim trong ngực ngày càng nhanh cùng lồng ngực nóng ran khác thường. Cô vội vàng đi vào buồng tắm lấy khăn ấm lau mặt cho Trần Hiên, kiếm việc làm để bớt nghĩ lung tung. Nếu nhìn kỹ ở góc độ này, Trần Hiên khá đẹp trai khi không cãi tay đôi với cô. Lâm Mộng Như bật cười trước suy nghĩ này. Đột ngột, Trần Hiện đang ngoan ngoãn nằm yên vươn tay ôm cổ cô, không dùng sức quá nhiều cũng khiến Lâm Mộng Như bị ép đầu xuống. Một nụ hôn ấn mạnh vào miệng, cô nghĩ môi mình vập đúng răng, đau nhói.
Mắt chớp chớp, cô nhìn Trần Hiên vẫn nhắm chặt mắt, cảm xúc trong lòng rối loạn khó tả. Sau vài giây sững người, cô hoàn hồn, tránh thoát cánh tay Trần Hiên, tiện tay vả hai tát lên mặt hắn rồi chạy vội vào phòng tắm.
Nhìn khuôn mặt ửng đỏ cùng môi dưới rướm máu trong gương, tim cô đập loạn xạ như muốn phá lồng ngực chui ra khiêu vũ bên ngoài.
“Nếu không phải anh không có phản ứng sau khi ăn tát, tôi sẽ nghi ngờ anh đang giả vờ say đấy.” Lâm Mộng Như bĩu môi với cô gái trong gương, lèm bèm một mình.
“Uống rượu hại thân, lần sau mình sẽ không đụng đến thứ cồn chết tiệt đó.”
Trong khi Lâm Mộng nhỉ tay vào gương, mắng mình xối xả thì sau lưng đột ngột xuất hiện thân hình cao lớn, vòng tay quắp lấy eo cô nhấc bổng lên. Cô không phản ứng kịp, trượt chân đập trán vào bệ rửa tay đau điếng, cô thể cô nhũn ra vì đau, bị ôm tha như con lợn con mang ra phòng ngủ.
Cơ thể cô bị ném úp sấp lên giường, giữa mùi rượu nồng nặc trộn lẫn hơi thở đàn ông, Lâm Mộng Như bị nhấn chìm hãm sâu vào dục vọng…
Ký ức rõ nét từng cảnh, là cô chủ động hôn Trần Hiên, là cô luồn tay vào cởi áo hắn, ngu ngốc khơi gợi ngọn lửa của một gã say rượu không tỉnh táo.
Nhìn Trần Hiên ăn no ngủ ngon bên cạnh, Lâm Mộng Như vừa xấu hổ vừa tức giận mà mặt đỏ rực, giơ nắm đấm lên lưỡng lự có nên tranh thủ đấm mấy phát không? Cuối cùng cô buông tay, siết chặt chăn, cắn môi rón rén bò xuống giường.
“Mình không chuôồn nhanh, anh ta tỉnh dậy bắt mình chịu trách nhiệm thì làm cách nào?”
Lâm Mộng Như lộ vòng ba tròn trịa trắng mịn cúi xuống nhặt quần áo, lè bèm một mình, không hề biết trên giường có đôi mắt nheo lại nguy hiểm quan sát mình.
Cánh cửa phòng khách sạn được đóng lại thật khẽ, Trân Hiên ngồi dậy, để mặc chăn mỏng trượt xuống eo, lộ ra thân trên đầy dấu răng và vết cào.
“Thật cuồng dại!” Hắn cúi đầu nhìn cơ thể thảm thương sau một đêm bị Lâm Mộng Như vùi dập. Nghĩ đến cô nàng đang chạy trốn, khóe miệng hắn nhếch lên gian xảo.
Thời điểm đứng dậy, chăn rơi xuống sàn, lộ ra vệt màu đỏ chói mắt trên nên ga trắng nhàu nhĩ, cơ thể thư ký Trần Hiên cứng đờ.
“Cô ấy … đó là lần đầu tiên?”
Tuy nhiên, ông chủ ác độc của hắn không cho hắn nhiều thời gian sững người, màn hình điện thoại thoại nhấp nháy liên tục.
“Vâng, Mục tổng?”
“Cuối cùng anh cũng chịu nghe điện thoại? Chuyện tối qua thế nào?” Mục Anh Húc ngay lập tức hỏi về nhiệm vụ đã giao.
“Đối tác hôm nay sẽ đến công ty ký hợp đồng.” Giọng Trân Hiên nghiêm túc báo cáo.
Mục Anh Húc gật đầu khen ngợi.
“Làm tốt lắm! Anh xem tin tức trên mạng sáng nay chưa? Chuyện này giao anh xử lý.”
Trần Hiên sửng sốt, nhanh tay nhấp vào diễn đàn nổi tiếng xem tin tức. Lời đồn không tốt về Uông Trữ Hạ đứng đầu trang.
“Người phao tin thật vô trách nhiệm. Mục tổng, ngày hôm qua anh không mang theo vệ sĩ?”
Mục Anh Húc hừ lạnh, buông gọn.
“Giải quyết đi.”
Anh biết những tin đồn này không tạo ra tác động gì đến Mục thị hay sinh hoạt riêng tư của anh, nhưng nó ảnh hưởng trực tiếp đến Uông Trữ Hạ. Anh không đơn giản bỏ qua như vậy, và thư ký Trần Hiên có thể làm tốt công việc thu thập này.
“Tôi sẽ giải quyết ngay lập tức.”
Trước khi thư ký Trân Hiên cúp điện thoại, Mục Anh Húc không nén nổi tò mò về vị thư ký nguyên tắc cứng nhắc của mình.
“Sáng nay anh gặp chuyện gì? Điện thoại không để bên người?”
Câu hỏi của Mục Anh Húc khiến Trần Hiên nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, cùng người phụ nữ vô trách nhiệm dám bỏ trốn sau khi gây họa.
Hắn trả lời cộc lốc.
“Tôi sẽ nói với anh khi nào xử lý xong.”
Cô lén kéo áo anh, thì thầm.
“Tại sao mọi người nhìn chúng ta như vậy? Anh có làm gì sai trái sau lưng em mà em không biết không?”
Nghe lời phàn nàn của Uông Trữ Hạ, Mục Anh Húc không thể nhịn được cười.
“Vì người phụ nữ đi bên anh quá xinh đẹp, nên họ ghen tị đấy.”
Uông Trữ Hạ liếc xéo anh, quay đầu nhìn lên sân khấu với khuôn mặt hồng hồng. Cô không bận tâm đến ánh mắt xung quanh, tập trung xem buổi diễn của Mục Niệm.
Một câu chuyện cổ tích được diễn đạt bằng tiếng Đức, khi nghe Mục Niệm nói trôi chảy lời thoại bằng tiếng Đức, Uông Trữ Hạ rất tự hào.
Khi buổi biểu diễn kết thúc, Uông Trữ Hạ vào hậu trường để gặp Mục Niệm. Hai mắt bé sáng lên khi thấy cô.
“Mẹ! Mẹ thấy con diễn thế nào?”
Cô không chút keo kiệt, nức nở khen con trai làm Mục Niệm sướng phổng mũi.
“Mục Niệm học thật giỏi. Mẹ không biết nói tiếng Đức.”
Mặt Mục Niệm đỏ như quả cà chua, cười khoe hàm răng sữa trắng đều, bé giơ tay để Uông Trữ Hạ giúp thay trang phục.
Hai mẹ con dắt tay nhau quay về bên cạnh Mục Anh Húc, đôi mắt Mục Niệm long lanh đầy mong chờ. Anh không làm bé thất vọng, giơ ngay ngón cái lên khen ngợi.
“Con trai, tuyệt vời!”
Không nhiều lời khen phóng đại, thể hiện đúng bản chất nhanh, gọn, chuẩn của đàn ông với nhau, Mục Niệm vênh mặt tự hào đắc chí.
Sau khi xem tất cả các vở kịch của các lớp khác, Mục Niệm đã ngủ gục trong lòng Uông Trữ Hạ, cô dở khóc dở cười nhìn nước dãi chảy ra từ khóe miệng chúm chím.
Mục Anh Húc nghiêng người ôm Mục Niệm vào lòng, từ góc nhìn của người xung quanh lại thấy anh giống như cúi người hôn Uông Trữ Hạ. Gia đình ba người rời đi, một lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người.
Đơn giản là buổi xem biểu diễn kịch mầm non, không ngờ hôm sau có tin tức nói rằng Mục Anh Húc đã kết hôn, lại có tin Uông Trữ Hạ với tư cách mẹ kế Mục Niệm, đối xử không tốt với con trai của chồng.
“Chuyện quái quỷ gì thế này?” Mục Anh Húc tức giận khi nhìn thấy những tin tức nhảm nhí vào sáng sớm.
“Để xem là nhà báo nào dám tung tin đồn động đến vợ con Mục Anh Húc này.”
Anh nhấc điện thoại nội bộ.
“Gọi thư ký Trần Hiên vào.”
Giọng nói ngập ngừng của trợ lý từ đầu bên kia điện thoại: “Mục tổng, hôm nay thư ký Trần Hiên không đến.”
“Chưa đến?” Mục Anh Húc nghi hoặc, sáng nay không có công việc nào cần Trần Hiên ra ngoài công ty, hắn cũng chưa từng đi làm muộn. Anh vội bấm điện thoại cố định của Trần Hiên, sau vài hồi chuông vẫn không có ai trả lời, Mục Anh Húc không khỏi cau mày lo lắng.
Thời điểm này, trong khách sạn, thư ký Trần Hiên mà Mục Anh Húc tìm kiếm đang ngủ ngon lành, hoàn toàn không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Bên cạnh hắn là một phụ nữ nghiêng đầu vùi vào ngối ngủ say.
Lâm Mộng Như bị đánh thức bởi chuông điện thoại, cô mở mắt ra khó chịu, đầu nặng trĩu đau như búa bổ, ngón tay di ấn tại thái dương chợt khựng lại, mắt trợn tròn nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh.
Tim thót lại sợ hãi, tay cô rón rén nhấc mép chăn lên, nhìn thân thể không mảnh vải trắng nõn, máu dồn lên đỉnh đầu.
Đầu cô quay nghiêng thật khó khăn, cảm tưởng nghe được tiếng răng rắc của xương, quai hàm trễ xuống nhìn bản mặt nghiêm túc khó gần của thư ký Trần Hiên đang ngủ.
Hai người bọn họ đã…
Mặt Lâm Mộng Như đỏ rực, tràn về não là ký ức tối qua.
Tối hôm qua, thư ký Trần Hiên thay Mục Anh Húc đi gặp đối tác bàn chuyện cả chiều, đi ăn tối, lại bị đối tác đưa tới quán bar, không may đụng phải Lâm Mộng Như đang uống rượu cùng chủ đầu tư.
“Cô lại uống rượu? Tửu lượng rách nát mà lần nào cũng đụng đến chất cồn là sao?”
Nhìn vẻ mặt u ám tức giận của Trần Hiên, Lâm Mộng Như bật thốt kinh ngạc.
“Sao anh ở đây? Anh theo dõi tôi?”
“Cô mắc bệnh ảo tưởng à? Tôi cùng đối tác đến.”
Lâm Mộng Như không biết giữa họ là định mệnh hay xui xẻo. Liếc nhìn đối tác phía sau thư ký Trần Hiên, Lâm Mộng Như phẩy tay như đuổi ruồi.
“Chúng ta không quen. Đừng làm như biết tôi. Không cần anh quan tâm chuyện của tôi.”
“Vậy nếu tôi nói tôi quan tâm thì sao?” Thư ký Trần Hiên lạnh lùng hỏi, ánh mắt âm u đáng sợ.
Cuộc vui bị xen ngang giữa chừng, nhà đầu tư rất bực bội, nhìn Trần Hiên từ trên xuống dưới, nhận định chỉ là một anh chàng đẹp mã gà còi, khinh khỉnh hỏi.
“Anh là ai? Muốn quấy rầy chúng tôi bàn chuyện hợp tác hả?”
Trần Hiên nhanh chóng hiểu ra lý do, hắn nhướn mày nhạo báng Lâm Mộng như.
“Chỉ vì nghệ sĩ dưới tay mà cô cần bán mình?”
“Không liên quan anh!” Nói xong, Lâm Mộng Như quay sang chủ đầu tư, cầm ly rượu trước mặt lên.
“Anh Tiếu, chúng ta tiếp tục. Tôi xin phép uống trước.”
Tuy nhiên, ngay lúc Lâm Mộng Như ngửa cổ uống, ly rượu trên tay cô đã bị giật mất. Trần Hiên uống cạn ly rượu dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người còn lại. Hắn đặt mạnh ly rượu xuống trước mặt chủ đầu tư, mặc dù đang nói chuyện với nhà đầu tư, nhưng ánh mắt nhìn cô chòng chọc.
“Đêm nay tất cả rượu của cô ấy sẽ do tôi uống.”
Đối tác là người thông minh hiểu biết, anh ta nhìn Trần Hiên đầy hứng thú.
“Anh Trần trước tiên giải quyết việc riêng đi, ngày mai chúng ta ký hợp đồng.” Vỗ vỗ vai hắn, đối tác rời đi trước.
Lâm Mộng Như nhịn hết nổi, dữ dằn mắng Trần Hiên.
“Anh nói bậy cái gì vậy? Tôi đã nói không khiến anh quan tâm.”
“Đấy là chuyện của cô. Chuyện của tôi đêm nay là quản lý cô không cho đụng vào rượu.” Ánh mắt kiên định mang theo sắc bén nghiêm túc khiến Lâm Mộng Như lợn cợn trong lòng.
Nhà đầu tư nhìn thư ký Trần Hiên, khịt mũi xem thường, anh ta vẫn tay gọi phục vụ mang thêm rượu đến.
“Nào! Vì anh muốn làm anh hùng, tôi cho anh cơ hội.” Nhà đầu tư vỗ tay hai tiếng, chỉ vào rượu trước mặt.
“Chỉ cần anh uống hết chỗ rượu này, tôi sẽ cho nghệ sĩ dưới tay cô Lâm đóng vai nam chính số một.”
Phủ kín bàn là các ly rượu đầy, trong lòng Lâm Mộng Như run lên, cô níu cánh tay Trần Hiên, lắp bắp nói.
“Quên đi, chúng tôi không cần hợp đồng nữa.”
“Cô Lâm thật biết nói đùa, tôi lãng phí cả đêm ở đây, bây giờ cô Lâm hối hận là sao?”
“ Cô ấy không hối hận!” Thư ký Trần Hiên kéo Lâm Mộng Như ra sau, không cho cô đến gần chủ đầu tư, trong mắt hắn không có bất kỳ tia sợ hãi nào.
“Chỉ là rượu thôi. Tôi uống!!!”
Lâm Mộng Như không kịp dừng hắn lại, Trần Hiên ra tay rất nhanh, đã bốn ly vào bụng hắn. Cô muốn ngăn cản nhưng bắt gặp vẻ mặt khinh thường của nhà đầu tư, cô cắn môi không cam chịu thua cuộc.
Cô có thể không cần hợp đồng này, nhưng cô không muốn Trần Hiên bị người khác coi thường.
Uống toàn bộ ly rượu trên bàn, thư ký Trần Hiên vẫn rất tỉnh táo, thậm chí đứng vững không chao đảo, khiến nhà đầu tư không khỏi thay đổi cách nhìn.
“Được, đủ cứng! Ngày mai tôi sẽ đến Thụy Giai ký hợp đồng với nghệ sĩ nào đấy dưới tay cô.” Nhà đầu tư sảng khoái hứa hẹn, liếc mắt tán thưởng Trần Hiện trước khi đi.
Lâm Mộng Như không kìm nén được, vỗ bộp vào lưng Trần Hiên cười khúc khích.
“Anh thật trâu bò.”
Trâu bò Trần Hiên cuối cùng cũng thả lỏng được, toàn bộ ý chí duy trì cơ thể đứng thẳng tắp sụp đổ, tỉnh táo biến mất không thấy tăm hơi, đổ úp mặt xuống sô pha trước mặt.
“Thư ký Trần Hiên? Trần Hiên!” Lâm Mộng Như túm tai hắn vặn vặn, nhưng hắn hoàn toàn mê man.
Lâm Mộng Như gọi phục vụ dìu Trần Hiên đặt phòng trong quán bar. Cô rất muốn móc mắt gã phục vụ nhìn cô đầy ẩn ý: xinh đẹp thế này mà phải chuốc say đàn ông để lên giường.
“Quán bar của anh có bác sĩ không?
Gọi giúp tôi, tôi sợ anh ta ngộ độc rượu.”
“Thưa cô, quán bar chúng tôi không bán rượu rởm” Tuy không hài lòng trước nghi vấn của của khách hàng, phục vụ vẫn phải tươi cười trả lời.
Lâm Mộng như boa tiền cho anh ta, rồi quay về đứng bên cạnh giường với tâm trạng phức tạp. Nói không xúc động trước hành vi đêm nay của hắn là nói dối, cô rất bối rối vì nhịp tim trong ngực ngày càng nhanh cùng lồng ngực nóng ran khác thường. Cô vội vàng đi vào buồng tắm lấy khăn ấm lau mặt cho Trần Hiên, kiếm việc làm để bớt nghĩ lung tung. Nếu nhìn kỹ ở góc độ này, Trần Hiên khá đẹp trai khi không cãi tay đôi với cô. Lâm Mộng Như bật cười trước suy nghĩ này. Đột ngột, Trần Hiện đang ngoan ngoãn nằm yên vươn tay ôm cổ cô, không dùng sức quá nhiều cũng khiến Lâm Mộng Như bị ép đầu xuống. Một nụ hôn ấn mạnh vào miệng, cô nghĩ môi mình vập đúng răng, đau nhói.
Mắt chớp chớp, cô nhìn Trần Hiên vẫn nhắm chặt mắt, cảm xúc trong lòng rối loạn khó tả. Sau vài giây sững người, cô hoàn hồn, tránh thoát cánh tay Trần Hiên, tiện tay vả hai tát lên mặt hắn rồi chạy vội vào phòng tắm.
Nhìn khuôn mặt ửng đỏ cùng môi dưới rướm máu trong gương, tim cô đập loạn xạ như muốn phá lồng ngực chui ra khiêu vũ bên ngoài.
“Nếu không phải anh không có phản ứng sau khi ăn tát, tôi sẽ nghi ngờ anh đang giả vờ say đấy.” Lâm Mộng Như bĩu môi với cô gái trong gương, lèm bèm một mình.
“Uống rượu hại thân, lần sau mình sẽ không đụng đến thứ cồn chết tiệt đó.”
Trong khi Lâm Mộng nhỉ tay vào gương, mắng mình xối xả thì sau lưng đột ngột xuất hiện thân hình cao lớn, vòng tay quắp lấy eo cô nhấc bổng lên. Cô không phản ứng kịp, trượt chân đập trán vào bệ rửa tay đau điếng, cô thể cô nhũn ra vì đau, bị ôm tha như con lợn con mang ra phòng ngủ.
Cơ thể cô bị ném úp sấp lên giường, giữa mùi rượu nồng nặc trộn lẫn hơi thở đàn ông, Lâm Mộng Như bị nhấn chìm hãm sâu vào dục vọng…
Ký ức rõ nét từng cảnh, là cô chủ động hôn Trần Hiên, là cô luồn tay vào cởi áo hắn, ngu ngốc khơi gợi ngọn lửa của một gã say rượu không tỉnh táo.
Nhìn Trần Hiên ăn no ngủ ngon bên cạnh, Lâm Mộng Như vừa xấu hổ vừa tức giận mà mặt đỏ rực, giơ nắm đấm lên lưỡng lự có nên tranh thủ đấm mấy phát không? Cuối cùng cô buông tay, siết chặt chăn, cắn môi rón rén bò xuống giường.
“Mình không chuôồn nhanh, anh ta tỉnh dậy bắt mình chịu trách nhiệm thì làm cách nào?”
Lâm Mộng Như lộ vòng ba tròn trịa trắng mịn cúi xuống nhặt quần áo, lè bèm một mình, không hề biết trên giường có đôi mắt nheo lại nguy hiểm quan sát mình.
Cánh cửa phòng khách sạn được đóng lại thật khẽ, Trân Hiên ngồi dậy, để mặc chăn mỏng trượt xuống eo, lộ ra thân trên đầy dấu răng và vết cào.
“Thật cuồng dại!” Hắn cúi đầu nhìn cơ thể thảm thương sau một đêm bị Lâm Mộng Như vùi dập. Nghĩ đến cô nàng đang chạy trốn, khóe miệng hắn nhếch lên gian xảo.
Thời điểm đứng dậy, chăn rơi xuống sàn, lộ ra vệt màu đỏ chói mắt trên nên ga trắng nhàu nhĩ, cơ thể thư ký Trần Hiên cứng đờ.
“Cô ấy … đó là lần đầu tiên?”
Tuy nhiên, ông chủ ác độc của hắn không cho hắn nhiều thời gian sững người, màn hình điện thoại thoại nhấp nháy liên tục.
“Vâng, Mục tổng?”
“Cuối cùng anh cũng chịu nghe điện thoại? Chuyện tối qua thế nào?” Mục Anh Húc ngay lập tức hỏi về nhiệm vụ đã giao.
“Đối tác hôm nay sẽ đến công ty ký hợp đồng.” Giọng Trân Hiên nghiêm túc báo cáo.
Mục Anh Húc gật đầu khen ngợi.
“Làm tốt lắm! Anh xem tin tức trên mạng sáng nay chưa? Chuyện này giao anh xử lý.”
Trần Hiên sửng sốt, nhanh tay nhấp vào diễn đàn nổi tiếng xem tin tức. Lời đồn không tốt về Uông Trữ Hạ đứng đầu trang.
“Người phao tin thật vô trách nhiệm. Mục tổng, ngày hôm qua anh không mang theo vệ sĩ?”
Mục Anh Húc hừ lạnh, buông gọn.
“Giải quyết đi.”
Anh biết những tin đồn này không tạo ra tác động gì đến Mục thị hay sinh hoạt riêng tư của anh, nhưng nó ảnh hưởng trực tiếp đến Uông Trữ Hạ. Anh không đơn giản bỏ qua như vậy, và thư ký Trần Hiên có thể làm tốt công việc thu thập này.
“Tôi sẽ giải quyết ngay lập tức.”
Trước khi thư ký Trân Hiên cúp điện thoại, Mục Anh Húc không nén nổi tò mò về vị thư ký nguyên tắc cứng nhắc của mình.
“Sáng nay anh gặp chuyện gì? Điện thoại không để bên người?”
Câu hỏi của Mục Anh Húc khiến Trần Hiên nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, cùng người phụ nữ vô trách nhiệm dám bỏ trốn sau khi gây họa.
Hắn trả lời cộc lốc.
“Tôi sẽ nói với anh khi nào xử lý xong.”