Uông Trữ Hạ thấy khó xử, cô không muốn ngẩng đầu nhìn vào mắt Mục Anh Húc, cũng không dám trái ý ông chủ, đành phải nhỏ nhẹ nói. “Mục tổng.”
Tuy giọng cô không dịu dàng mà có chút xa cách nhưng Mục Anh Húc vẫn thích nghe.
Ngụy Văn Bác cảm thấy kỳ lạ trước thái độ của hai người, không giống cặp tình nhân. Nhưng sự nghi ngờ của ông ta nhanh chóng bị xua tan.
Mục Anh Húc cảm kích nói. “Ông Ngụy, cảm ơn ông coi trọng Uông Trữ Hạ, sau này nhờ ông chăm sóc.”
“Đó là đương nhiên, anh đừng lo lắng. Chuyện xảy ra lần trước sẽ không bao giờ tái diễn. Có anh Mục, tin chắc không ai dám bắt nạt cô ấy” Ngụy Bác Văn hào sảng hứa hẹn chắc nịch, đồng thời liếc nhìn Uông Trữ Hạ đang cúi đầu.
Uông Trữ Hạ kìm nén các lời phủ nhận trong lòng, không thể giải thích mối quan hệ của hai người, đành chọn im lặng.
Mục Anh Húc lợi dụng tình hình này, thắc mắc. “Trước đây không phải em ấy bộ phận quan hệ công chúng sao? Khi nào thì được chuyển sang làm thư ký?”
“Cô ấy luôn là thư ký của tôi.” Ngụy Bác Văn khó hiểu trả lời.
Mất vài giây Mục Anh Húc mới biết đây là hiểu lầm. Lâm Mộng Như sợ anh ghen nên nói nói dối Uông Trữ Hạ làm ở bộ phận công chúng. Anh chưa bao giờ nghi ngờ Lâm Mộng Như. Uông Trữ Hạ có bạn thân luôn lo nghĩ cho cô làm cùng công ty cũng là điều tốt.
Giải tỏa hiểu lầm chỉ làm Mục Anh Húc ghen tị việc Uông Trữ Hạ trở thành thư ký của một người khác, nhưng anh không để lộ ra ngoài mặt.
Nhìn ánh mắt chuyên chú của Mục Anh Húc dừng trên người Uông Trữ Hạ, Ngục Văn Bác buông lời đầy hàm ý. “Tối nay cô không cần tiếp tục đi theo tôi. Tôi đi gặp vài người bạn cũ.”
Uông Trữ Hạ xấu hổ trước sự tinh ý của ông chủ, cô vừa định xoay người rời đi thì bị Mục Anh Húc chặn lại.
“Tôi giúp em, dù không cảm kích, cũng phải giả vờ nói cảm ơn chứ!” “Giúp?” Uông Trữ Hạ lườm anh. “Vì anh mà tất cả đồng nghiệp trong công tu đều tránh tôi như tránh dịch bệnh. Đây gọi là giúp đỡ của anh?”
“Làm sao vậy? Tại sao họ trốn tránh em?”
“Anh còn giả vờ ngây thơ cái gì?” Uông Trữ Hạ thở dài trước khuôn mặt ngơ ngác của anh, lẩm bẩm không vui. “Tôi còn chưa điều tra việc bị nhốt trong phòng dữ liệu là hiểu lầm hay cố tính, anh đã đến công ty tôi đánh đòn phủ đầu, cảnh cáo từ trên xuống dưới. Mọi người không tránh tôi mới lạ.”
Không phải là quyết định bốc đồng nhất thời, mà do không có camera tại hành lang vắng vẻ đó, không cách nào tìm ra thủ phạm, anh cũng lo lắng tương lai có người lén lút gài bẫy cô, nên anh mới ra tay trước. Uông Trữ Hạ đúng là không cùng tần số suy nghĩ với anh, hoặc là nói cô không được thông minh.
Bị hiểu lầm sự quan tâm, Mục Anh Húc không giải thích, chỉ độc đoán nói. “Sợ càng tốt, sẽ không ai dám bắt nạt em.”
Thật lòng Uông Trữ Hạ khi nghe câu này là cảm động, nhưng vì sĩ diện và ương bướng không chịu mở miệng, cô hừ mũi, quay người rời đi.
Nhìn theo dáng người uyển chuyển của cô, khóe miệng anh cong lên thật nhỏ. Cô hiểu lầm anh không sao, chỉ cần cô khỏe mạnh không gặp rắc rối, anh sẽ thấy thoải mái.
Tiếc rằng giây phút thoải mái của anh không kéo dài lâu, vấn đề lớn xảy ra ngay sau đó.
Buổi tiệc chiêu đãi có rất nhiều ông chủ của nhiều công ty tập đoàn khác nhau, một phụ nữ xinh đẹp, vóc người mảnh mai yêu kiều như Uông Trữ Hạ rất dễ lọt vào mắt xanh nhiều người. Là thư ký nhỏ nhưng vẫn không thiếu các sếp đưa danh thiếp cho cô, điều này khiến Mục Anh Húc nhận ra nguy cơ, ánh mắt nhìn xoáy theo dõi gắt gao.
Một vị giám đốc táo bạo không chỉ đưa danh thiếp cho Uông Trữ Hạ, còn công khai nắm tay cô. Cơn ghen của Mục Anh Húc nổ mạnh, anh không kìm chế đứng yên một chỗ được. Anh đi nhanh tới, hất tay vị giám đốc ra, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Uông Trữ Hạ, châm biếm không thương tiếc.
“Đây không phải là tiệc chiêu đãi bàn về công việc hả? Tại sao lại có người ngang nhiên quấy rối phụ nữ thể này? Thật bất lịch sự!”
Vị giám đốc kia nhận ra Mục Anh Húc cùng mùi thuốc súng trọng giọng anh, vội vã gật đầu với Uông Trữ Hạ. “Vậy tôi đi trước. Mọi việc xin nhờ cô.”
Nhìn người đàn ông như bôi dầu vào chân chạy trốn, Mục Anh Húc bất mãn mắng. “Nhìn đi! Loại đàn ông không đáng tin cậy, chưa nói gì đã sợ hãi chạy mất. Nhát cáy như anh ta làm sao có thể chịu trách nhiệm với em được.”
Giọng điệu ghen tuông của anh làm cô giật giật khóe miệng, cân nhắc nói. “Chúng tôi đang bàn về công việc. Anh ta muốn tìm nghệ sĩ Âu Dương Hàn trong công ty để hợp tác, nhưng lịch trình quá kín nên tôi đang xếp lịch hẹn thuận tiện. Anh ta chỉ đưa danh thiếp thôi, anh hiểu lầm rồi.”
Nghe nói là hợp tác công việc, trong lòng thấy an tâm, nhưng miệng lưỡi Mục Anh Húc vẫn chưa giảm độc địa. “Bàn công việc, dùng miệng là được rồi. Nắm tay nắm chân còn ra thể thống gì nữa.” Uông Trữ Hạ không đỡ nổi lời nói vô lý của anh, lựa chọn im lặng cho qua chuyện.
Thời gian sau đó, Mục Anh Húc kè kè bên cô canh giữ, khiến những tấm danh thiếp không có cơ hội đến tay Uông Trữ Hạ.
Kết thúc tiệc chiêu đãi, Uông Trữ Hạ theo xe Ngụy Bác văn rời đi. Mục Anh Húc căn dặn Trần Trương. “Đi theo sau xe họ, đến khi Uông Trữ Hạ an toàn về nhà.”
Mục Anh Húc về tới Mục gia, bất ngờ thấy Quách Thẩm Ngạn đang ngồi trong phòng khách.
“Cậu chưa về nhà à? Có chuyện gì không thể nói ở tiệc chiêu đãi mà phải cất công đến đây?”
Quách Thẩm Ngạn liếc nhìn Quách quản gia bên cạnh, Mục Anh Húc hiểu ý, cười nói. “Quách quản gia, phiền chú mang trà lên cho chúng tôi.”
Mục Anh Húc ngồi xuống sô pha, tay kéo cà vạt một cách tùy ý. “Có vẻ là chuyện quan trọng. Là gì vậy?”
“Cậu vẫn bám theo Uông Trữ Hạ? Cậu vừa đưa cô ta về, phải không? Cậu chưa quên được cô ta?” Giọng Quách Thẩm Ngạn mang theo sốt ruột khác lạ.
Cà vạt được nới lỏng, Mục Anh Húc chuyển sang tay áo, giọng nói đanh thép. “Cậu quên hết lời tôi nói? Cuộc sống riêng tư của tôi không cần cậu can thiệp. Hôm nay ở tiệc chiêu đãi, tôi còn chưa tính sổ việc tự tiện đồng ý yêu cầu của chủ tịch Trần. Cậu đang vượt quá giới hạn của bản thân đấy.”
Nhắc đến vấn đề này, bực bội và bất bình tràn đầy trong lòng anh. Anh ghét nhất người khác can dự vào chuyện riêng tư của mình, càng không thích người khác quyết định thay anh.
“Tôi vì quan tâm cậu. Cô ta không xứng…”
“Thẩm Ngạn, cậu đang không ngừng thách thức điểm mấu chốt của TỐI.
Nghe giọng điệu không hài lòng xa cách của Mục Anh Húc, Quách Thẩm Ngạn khựng lại, không nói thêm lời nào.
Hắn nhìn anh thật lâu, giơ tay lên đầu hàng. “Được rồi, là tôi tọc mạch. Tôi đi đây. Tôi sẽ không bao giờ nhắc nhở cậu, sớm hay muộn cả cậu và Mục thị đều bị phá hủy trong tay người phụ nữ đó.”
Quách Thẩm Ngạn tức giận đi thẳng ra cửa, hắn giận dữ vì Mục Anh Húc không hiểu lòng tốt và thiện ý của hắn.
Mục Anh Húc chưa bao giờ nghĩ rằng sự sắp xếp của chủ tịch Trần lại nhanh chóng dứt khoát như vậy. Anh đến Mục thị vào sáng sớm và được thông báo có một phụ nữ đợi trong phòng tiếp tân.
Nhìn thời gian còn sớm, anh nghỉ ngờ đến phòng tiếp tân, bên trong là một cô gái với khí chất phi thường xinh đẹp. Anh nhíu mày. “Cô có hẹn gặp tôi?”
“Xin chào! Tôi là cháu gái của chủ tịch Trần tập đoàn Trân Hasa, tôi tên Trần Nhã Thần.”
Mất vài giây anh mới nhớ ra cô ta là ai, với khuôn mặt lạnh lẽo xa cách, Mục Anh Húc thẳng thừng từ chối. “Xin lỗi cô Trần, tôi không có ý định kết thân với cô. Bây giờ tôi độc thân nhưng đã có người trong lòng.”
Trần Nhã Thần tròn mắt nghe, rồi bất ngờ bật cười khanh khách. Ánh mắt không mang thất vọng, mà hấp háy niềm vui, cô cười nói.
“Tôi thích sự thẳng thắn của anh.
Đúng như lời đồn, anh rất khó gần và khiến người bên cạnh cảm thấy lạnh nhạt khi tiếp cận. Nhưng đừng lo lắng, tôi không hề có hứng muốn anh làm bạn trai. Tôi đến gặp anh để ông nội vui. Nghe anh nói vậy, tôi đã có lý do để về báo cáo với người nhà.”
Không ngờ Trần Nhã Thần lại giải quyết dễ dàng như vậy, Mục Anh Húc như được vứt bớt phiên phúc, trong lòng nghĩ cô gái này cũng khá dễ thương.
“Để tôi tiễn cô.
“Anh cũng không khách sáo nhỉ, đuổi khách rất nhanh. Anh có thể làm người tốt bằng việc đưa tôi vê nhà.”
Trần Nhã Thần nháy mắt tinh nghịch.
“Tôi chưa có bằng lái, nên không hề đi xe đến đây.”
Đáp lại cầu xin của cô là vẻ điềm nhiên của Mục Anh Húc. “Tôi không muốn gây ra những hiểu lầm không đáng có khi đi cùng cô. Tôi sẽ cho tài xế riêng đưa cô về Trần gia.”
Tuy giọng cô không dịu dàng mà có chút xa cách nhưng Mục Anh Húc vẫn thích nghe.
Ngụy Văn Bác cảm thấy kỳ lạ trước thái độ của hai người, không giống cặp tình nhân. Nhưng sự nghi ngờ của ông ta nhanh chóng bị xua tan.
Mục Anh Húc cảm kích nói. “Ông Ngụy, cảm ơn ông coi trọng Uông Trữ Hạ, sau này nhờ ông chăm sóc.”
“Đó là đương nhiên, anh đừng lo lắng. Chuyện xảy ra lần trước sẽ không bao giờ tái diễn. Có anh Mục, tin chắc không ai dám bắt nạt cô ấy” Ngụy Bác Văn hào sảng hứa hẹn chắc nịch, đồng thời liếc nhìn Uông Trữ Hạ đang cúi đầu.
Uông Trữ Hạ kìm nén các lời phủ nhận trong lòng, không thể giải thích mối quan hệ của hai người, đành chọn im lặng.
Mục Anh Húc lợi dụng tình hình này, thắc mắc. “Trước đây không phải em ấy bộ phận quan hệ công chúng sao? Khi nào thì được chuyển sang làm thư ký?”
“Cô ấy luôn là thư ký của tôi.” Ngụy Bác Văn khó hiểu trả lời.
Mất vài giây Mục Anh Húc mới biết đây là hiểu lầm. Lâm Mộng Như sợ anh ghen nên nói nói dối Uông Trữ Hạ làm ở bộ phận công chúng. Anh chưa bao giờ nghi ngờ Lâm Mộng Như. Uông Trữ Hạ có bạn thân luôn lo nghĩ cho cô làm cùng công ty cũng là điều tốt.
Giải tỏa hiểu lầm chỉ làm Mục Anh Húc ghen tị việc Uông Trữ Hạ trở thành thư ký của một người khác, nhưng anh không để lộ ra ngoài mặt.
Nhìn ánh mắt chuyên chú của Mục Anh Húc dừng trên người Uông Trữ Hạ, Ngục Văn Bác buông lời đầy hàm ý. “Tối nay cô không cần tiếp tục đi theo tôi. Tôi đi gặp vài người bạn cũ.”
Uông Trữ Hạ xấu hổ trước sự tinh ý của ông chủ, cô vừa định xoay người rời đi thì bị Mục Anh Húc chặn lại.
“Tôi giúp em, dù không cảm kích, cũng phải giả vờ nói cảm ơn chứ!” “Giúp?” Uông Trữ Hạ lườm anh. “Vì anh mà tất cả đồng nghiệp trong công tu đều tránh tôi như tránh dịch bệnh. Đây gọi là giúp đỡ của anh?”
“Làm sao vậy? Tại sao họ trốn tránh em?”
“Anh còn giả vờ ngây thơ cái gì?” Uông Trữ Hạ thở dài trước khuôn mặt ngơ ngác của anh, lẩm bẩm không vui. “Tôi còn chưa điều tra việc bị nhốt trong phòng dữ liệu là hiểu lầm hay cố tính, anh đã đến công ty tôi đánh đòn phủ đầu, cảnh cáo từ trên xuống dưới. Mọi người không tránh tôi mới lạ.”
Không phải là quyết định bốc đồng nhất thời, mà do không có camera tại hành lang vắng vẻ đó, không cách nào tìm ra thủ phạm, anh cũng lo lắng tương lai có người lén lút gài bẫy cô, nên anh mới ra tay trước. Uông Trữ Hạ đúng là không cùng tần số suy nghĩ với anh, hoặc là nói cô không được thông minh.
Bị hiểu lầm sự quan tâm, Mục Anh Húc không giải thích, chỉ độc đoán nói. “Sợ càng tốt, sẽ không ai dám bắt nạt em.”
Thật lòng Uông Trữ Hạ khi nghe câu này là cảm động, nhưng vì sĩ diện và ương bướng không chịu mở miệng, cô hừ mũi, quay người rời đi.
Nhìn theo dáng người uyển chuyển của cô, khóe miệng anh cong lên thật nhỏ. Cô hiểu lầm anh không sao, chỉ cần cô khỏe mạnh không gặp rắc rối, anh sẽ thấy thoải mái.
Tiếc rằng giây phút thoải mái của anh không kéo dài lâu, vấn đề lớn xảy ra ngay sau đó.
Buổi tiệc chiêu đãi có rất nhiều ông chủ của nhiều công ty tập đoàn khác nhau, một phụ nữ xinh đẹp, vóc người mảnh mai yêu kiều như Uông Trữ Hạ rất dễ lọt vào mắt xanh nhiều người. Là thư ký nhỏ nhưng vẫn không thiếu các sếp đưa danh thiếp cho cô, điều này khiến Mục Anh Húc nhận ra nguy cơ, ánh mắt nhìn xoáy theo dõi gắt gao.
Một vị giám đốc táo bạo không chỉ đưa danh thiếp cho Uông Trữ Hạ, còn công khai nắm tay cô. Cơn ghen của Mục Anh Húc nổ mạnh, anh không kìm chế đứng yên một chỗ được. Anh đi nhanh tới, hất tay vị giám đốc ra, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Uông Trữ Hạ, châm biếm không thương tiếc.
“Đây không phải là tiệc chiêu đãi bàn về công việc hả? Tại sao lại có người ngang nhiên quấy rối phụ nữ thể này? Thật bất lịch sự!”
Vị giám đốc kia nhận ra Mục Anh Húc cùng mùi thuốc súng trọng giọng anh, vội vã gật đầu với Uông Trữ Hạ. “Vậy tôi đi trước. Mọi việc xin nhờ cô.”
Nhìn người đàn ông như bôi dầu vào chân chạy trốn, Mục Anh Húc bất mãn mắng. “Nhìn đi! Loại đàn ông không đáng tin cậy, chưa nói gì đã sợ hãi chạy mất. Nhát cáy như anh ta làm sao có thể chịu trách nhiệm với em được.”
Giọng điệu ghen tuông của anh làm cô giật giật khóe miệng, cân nhắc nói. “Chúng tôi đang bàn về công việc. Anh ta muốn tìm nghệ sĩ Âu Dương Hàn trong công ty để hợp tác, nhưng lịch trình quá kín nên tôi đang xếp lịch hẹn thuận tiện. Anh ta chỉ đưa danh thiếp thôi, anh hiểu lầm rồi.”
Nghe nói là hợp tác công việc, trong lòng thấy an tâm, nhưng miệng lưỡi Mục Anh Húc vẫn chưa giảm độc địa. “Bàn công việc, dùng miệng là được rồi. Nắm tay nắm chân còn ra thể thống gì nữa.” Uông Trữ Hạ không đỡ nổi lời nói vô lý của anh, lựa chọn im lặng cho qua chuyện.
Thời gian sau đó, Mục Anh Húc kè kè bên cô canh giữ, khiến những tấm danh thiếp không có cơ hội đến tay Uông Trữ Hạ.
Kết thúc tiệc chiêu đãi, Uông Trữ Hạ theo xe Ngụy Bác văn rời đi. Mục Anh Húc căn dặn Trần Trương. “Đi theo sau xe họ, đến khi Uông Trữ Hạ an toàn về nhà.”
Mục Anh Húc về tới Mục gia, bất ngờ thấy Quách Thẩm Ngạn đang ngồi trong phòng khách.
“Cậu chưa về nhà à? Có chuyện gì không thể nói ở tiệc chiêu đãi mà phải cất công đến đây?”
Quách Thẩm Ngạn liếc nhìn Quách quản gia bên cạnh, Mục Anh Húc hiểu ý, cười nói. “Quách quản gia, phiền chú mang trà lên cho chúng tôi.”
Mục Anh Húc ngồi xuống sô pha, tay kéo cà vạt một cách tùy ý. “Có vẻ là chuyện quan trọng. Là gì vậy?”
“Cậu vẫn bám theo Uông Trữ Hạ? Cậu vừa đưa cô ta về, phải không? Cậu chưa quên được cô ta?” Giọng Quách Thẩm Ngạn mang theo sốt ruột khác lạ.
Cà vạt được nới lỏng, Mục Anh Húc chuyển sang tay áo, giọng nói đanh thép. “Cậu quên hết lời tôi nói? Cuộc sống riêng tư của tôi không cần cậu can thiệp. Hôm nay ở tiệc chiêu đãi, tôi còn chưa tính sổ việc tự tiện đồng ý yêu cầu của chủ tịch Trần. Cậu đang vượt quá giới hạn của bản thân đấy.”
Nhắc đến vấn đề này, bực bội và bất bình tràn đầy trong lòng anh. Anh ghét nhất người khác can dự vào chuyện riêng tư của mình, càng không thích người khác quyết định thay anh.
“Tôi vì quan tâm cậu. Cô ta không xứng…”
“Thẩm Ngạn, cậu đang không ngừng thách thức điểm mấu chốt của TỐI.
Nghe giọng điệu không hài lòng xa cách của Mục Anh Húc, Quách Thẩm Ngạn khựng lại, không nói thêm lời nào.
Hắn nhìn anh thật lâu, giơ tay lên đầu hàng. “Được rồi, là tôi tọc mạch. Tôi đi đây. Tôi sẽ không bao giờ nhắc nhở cậu, sớm hay muộn cả cậu và Mục thị đều bị phá hủy trong tay người phụ nữ đó.”
Quách Thẩm Ngạn tức giận đi thẳng ra cửa, hắn giận dữ vì Mục Anh Húc không hiểu lòng tốt và thiện ý của hắn.
Mục Anh Húc chưa bao giờ nghĩ rằng sự sắp xếp của chủ tịch Trần lại nhanh chóng dứt khoát như vậy. Anh đến Mục thị vào sáng sớm và được thông báo có một phụ nữ đợi trong phòng tiếp tân.
Nhìn thời gian còn sớm, anh nghỉ ngờ đến phòng tiếp tân, bên trong là một cô gái với khí chất phi thường xinh đẹp. Anh nhíu mày. “Cô có hẹn gặp tôi?”
“Xin chào! Tôi là cháu gái của chủ tịch Trần tập đoàn Trân Hasa, tôi tên Trần Nhã Thần.”
Mất vài giây anh mới nhớ ra cô ta là ai, với khuôn mặt lạnh lẽo xa cách, Mục Anh Húc thẳng thừng từ chối. “Xin lỗi cô Trần, tôi không có ý định kết thân với cô. Bây giờ tôi độc thân nhưng đã có người trong lòng.”
Trần Nhã Thần tròn mắt nghe, rồi bất ngờ bật cười khanh khách. Ánh mắt không mang thất vọng, mà hấp háy niềm vui, cô cười nói.
“Tôi thích sự thẳng thắn của anh.
Đúng như lời đồn, anh rất khó gần và khiến người bên cạnh cảm thấy lạnh nhạt khi tiếp cận. Nhưng đừng lo lắng, tôi không hề có hứng muốn anh làm bạn trai. Tôi đến gặp anh để ông nội vui. Nghe anh nói vậy, tôi đã có lý do để về báo cáo với người nhà.”
Không ngờ Trần Nhã Thần lại giải quyết dễ dàng như vậy, Mục Anh Húc như được vứt bớt phiên phúc, trong lòng nghĩ cô gái này cũng khá dễ thương.
“Để tôi tiễn cô.
“Anh cũng không khách sáo nhỉ, đuổi khách rất nhanh. Anh có thể làm người tốt bằng việc đưa tôi vê nhà.”
Trần Nhã Thần nháy mắt tinh nghịch.
“Tôi chưa có bằng lái, nên không hề đi xe đến đây.”
Đáp lại cầu xin của cô là vẻ điềm nhiên của Mục Anh Húc. “Tôi không muốn gây ra những hiểu lầm không đáng có khi đi cùng cô. Tôi sẽ cho tài xế riêng đưa cô về Trần gia.”