Mục Anh Húc buồn cười nhìn vẻ túc của nhân viên bảo vệ, anh không khó chịu trước cách làm việc cứng nhắc, nhanh lóng lấy danh thiếp đưa nhân viên bảo vệ.
“Tôi là Mục Anh Húc, chủ tịch tập đoàn Mục thị, bạn của anh Khương. Tôi muốn gặp anh ta.” Nhân viên bảo vệ nhìn rõ danh phận Mục Anh Húc, bên trong chấn động, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. “Tôi xin lỗi, ngài
Khương không có ở đây. Ngài Mục, có thể quay lại lần khác..” Tiếng quát to từ sau vang lên át tiếng nhân viên, bảo vệ quản gia lo lắng đi nhanh đến. “Cậu nói linh tinh cái gì vậy. Mau, mau, mở cửa để ngài Mục vào.”
Quản gia cúi chào Mục Anh Húc, rồi quay sang trách nhân viên bảo vệ. “Ngài Mục và ngài Khương là bạn cũ hơn mười năm. Biệt thự này một nửa thuộc quyền sở hữu của ngài Mục. Dù ngài Khương không có ở đây, ngài Mục vẫn có thể tùy ý ra vào. Cậu mở to mắt lên để nhìn người, tránh bị đuổi việc không lý do.”
Khi nghe thấy điều này, nhân viên bảo vệ hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng cúi đầu xin lỗi Mục Anh Húc.
Người quản gia cũng nói đỡ. Mục, tôi thực sự xin lỗi! Cậu này là người mới, là lỗi của tôi chưa chỉ bảo rõ ràng, mong ngài bỏ “Được Mục Anh Húc phẩy tay thờ ơ.
“Không cần trách cậu ta. Cậu ta làm đúng nhiệm vụ, không cho người lạ vào trong. Tôi không trách.”
“Cảm ơn, cảm ơn ngài!” Quản gia lau mồ hôi lạnh, ông nghe không ít tin đồn về sự tàn nhẫn máu lạnh của ông chủ Mục thị, hôm nay thật khác xa lời đồn.
Mục Anh Húc xuống xe, ném chia khóa cho nhân viên bảo vệ, vừa đi song song quản gia, vừa hỏi. “Khương Giang đi đâu?” “Có một buổi đấu giá đồ cổ ở thành phố C, ngài Khương đi từ sáng sớm. Ước tính ngài ấy sẽ về vào buổi tối, trước bữa cơm.” Quản gia mau miệng thành thật trả lời, không dám che giấu điều gì với Mục Anh Húc.
Mục Anh Húc quen với việc không bao giờ nhìn thấy bóng dáng của Khương Giang, dù sao hắn luôn hứng thú với những thứ kỳ quái, nơi nào có bảo vật quý hiếm thì nhất định phái có mặt thu mua bằng được.
Hơn nữa, mục đích hôm nay anh đến đây không phải là Khương Giang “Người đó ở đâu?” Mặc dù Mục Anh Húc không nói thắng tên, nhưng quản gia lập tức hiểu ý anh. “ở sân sau, gần đây mới xây thêm xích đu kiểu dáng mới nên hàng ngày đều ngồi ngoài đó.” Quản gia cúi đầu báo cáo.
Mục Anh Húc đi thắng ra sân sau, từ xa nhìn thấy một người tóc dài ngồi xổm bên xích đu, hai chân duỗi thẳng, tay cầm nắm cỏ tết thành hình thù kỳ dị. Quản gia định lên tiếng gọi nhưng Mục Anh Húc ngăn lại, ra dấu im lặng, rồi nhẹ chân bước tới gần.
Vừa mới tới gần, liền nghe thấy từ sau mái tóc dài vang lên giọng lẩm bấm khe khẽ. “Mình sẽ làm xích đu để bay cao, bay thật cao. Hôm nay mình sẽ được chơi xích đu, đánh đu vui lắm, hihi.”
Vẫn nội dung ngô nghê trong giọng nói của người trưởng thành, không phải làm ra vẻ cố tính.
Mục Anh Húc không nghi ngờ bệnh tâm thần của Cao Trữ Mộc là giả. Một năm trời, diễn xuất giỏi đến mấy cũng có lúc lộ ra. Mục Anh Húc sắp xếp người bên cạnh á, theo dõi 24/7, không để lọt bất kỳ kẽ hở nào, kết quả khiến anh phải tin rằng bệnh tâm thần của Cao Trữ Mộc là sự thật.
Khương Giang đưa Cao Trữ Mộc đến bệnh viện tâm thần khám bác sĩ chuyên khoa, câu trả lời được bác sĩ đưa ra dựa trên rất nhiều xét nghiệm. Cao Trữ Mộc không chỉ sợ hãi trước việc tay ả đã nhuốm máu người, và còn chịu áp lực tâm lý rất lớn đè nặng hàng đêm, vì ngay từ đầu ả chỉ cho rằng Ôn Thế bị thương nghiêm trọng, chứ không chết. Cái chết của Ôn Thế là củ sốc tác động cực mạnh lên não bộ Cao Trữ Mộc, ả mê sảng và bắt đầu hành động như một đứa trẻ bốn năm tuổi.
Một năm trôi qua, trí não và nhận thức của Cao Trữ Mộc không hề bị ảnh hưởng bởi thời gian. Nghĩ đến lời nói của bác sĩ, Mục Anh Húc ngồi xổm, cầm cọng cỏ xoay xoay trước mặt ả, nhỏ giọng hỏi. “Mộc Mộc, có nhớ tôi là ai không?” Cao Trữ Mộc giật bản người, quay lại nhận ra Mục Anh húc liền cười toe toét. “Nhớ! Anh trai.”
Nghe á xưng hô, mặc dù chưa quen nhưng anh không nghĩ tới việc sửa sai, thay vào đó, anh giả vờ vui vẻ gật đầu, tiếp tục dụ dỗ. “Hôm nay anh trai hỏi Mộc Mộc vài câu, được không? Mộc Mộc phải ngoan, kể cho anh nghe những việc mình nhớ, được không?”
Cao Trữ Mộc rất thích được người khác đổi xử dịu dàng, ả gật đầu như bổ củi, hứa hẹn. “Được nha, em sẽ trả lời bất cứ điều gì anh trai hỏi.” “Mộc Mộc có nhớ thời điểm lái xe ô tô màu đen không?” Mục anh Húc thu mọi biểu hiện trên mặt á, chỉ thấy ả lắc đầu nhăn mặt. “Em không biết lái xe. Anh Giang không cho phép em tự lái xe bao giờ. Anh ấy nói, chỉ cần em ở nhà đừng ra ngoài gây rối, sẽ đưa em đi chơi. Nên em không dám trộm lái xe đâu.”
Câu trả lời của ả không liên quan gì đến nội dung Mục Anh Húc tìm hiểu, anh vẫn kiên nhẫn dẫn dắt. “Đúng vậy, anh Giang nói đúng, Mộc Mộc không thể lẻn ra ngoài chơi. Nhưng anh muốn hỏi Mộc Mộc, trước đây em có biết lái xe không? Có nhớ mình từng lái một chiếc xe màu đen không?” “Xe màu đen?” Cao Trữ Mộc nghiêng đầu suy nghĩ, lông mày chau lại tỏ vẻ nghiêm túc, vỗ tay bộp bộp như nhớ ra. “Có, có!”
Nghe được câu trả lời tích cực, Mục Anh Húc nôn nóng như nhìn thấy hy vọng, tiếp tục dỗ dành. “Vậy lúc đó Mộc Mộc còn nhớ ai đã đưa chia khóa xe cho em không?” Dưới ánh mắt mong đợi của anh, ả gật đầu lia lịa, trông rất vui vẻ, miệng cong lên thành nụ cười. “Là do ông già râu trắng đưa cho em.”
Câu trả lời khiến hy vọng mới được thắp lên của Mục Anh Húc lập tức tan tành. “Ông già râu trắng có ngoại hình thế nào? Là nam hay nữ?”
Anh không bỏ cuộc, cổ hỏi thêm.
Đáp lại chỉ là tiếng cười khúc khích của Cao Trữ Mộc. Tâm trí hiện tại của ả chưa đầy năm tuổi, ngay cả Mục Niệm cũng không bằng.
Vốn Mục Anh Húc định rời đi, nhưng vô tình đụng phải Khương Giang ngay cổng biệt thự. Nhìn thấy anh đến, Khương Giang không vui vui vẻ như anh nghĩ, tay vào đó là cảnh giác. “Tại sao cậu ở đây?” “Cậu không chào đón tôi à?” Mục Anh Húc hỏi lại, trong lòng hiểu rõ lý do Khương Giang từ chối sự xuất hiện của anh trong biệt thự.
Khương Giang đưa mắt ra hiệu, quản gia vốn đi theo tiễn
Mục Anh Húc liên cúi đầu lễ phép quay vào trong.
Con lại hai người, Khương Giang thắng thắn hỏi. “Cậu vẫn nghĩ rằng cô ấy giả điên ngốc nghếch sao? Không phải người cậu sắp xếp trong biệt thự liên tục báo cáo tình trạng bệnh tình à? Cậu định nghi ngờ đến bao giờ? Cậu nghi ngờ tôi bao che, lừa dối cậu?”
Nhận ra Khương Giang căng thẳng và mất hứng, Mục Anh Húc cười thầm. “Tôi thật sự không ngờ cậu im lặng yêu thầm Cao Trữ Mộc nhiều năm như vậy? Tại sao cậu không tỏ tình sớm hơn? Sao không sớm can đảm ra mặt giữ lấy cô ta một cách không khai? Đến khi mọi chuyện không thể vãn hồi thì thể hiện bản thân là kẻ chung tình, sẵn lòng bảo vệ canh giữ đối phương?” “Cậu nghĩ tôi không muốn?” Khương Giang đấm vào vai Mục Anh Húc, đây không phải lần đầu nghe anh móc mia. “Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, tôi biết rõ lúc đầu cậu thích Cao Trữ Mộc thể nào, cô ấy cũng có tình cảm với cậu. Tôi chen chân vào chỉ khiến cô ấy khó xử”
Mục Anh Húc không phán xét về tình yêu thầm lặng của Khương Giang, nhưng nghĩ đến tình trạng hiện tại của Cao Trữ Mộc, anh không thể không nói câu công bằng. “Với tư cách là anh em, tôi khuyên cầu cần nhắc kỹ. Vấn đề của Cao Trữ Mộc có thể là vĩnh viễn cả đời, cậu dự định ở bên chăm sóc một người không tự sinh hoạt bình thường được?”
“Một đời thì rất xa. Chỉ cần biết, cô ấy như vậy sẽ không rời xa tôi được. Tôi không cần lo lắng cô ấy nhào vào cậu như con thiêu thân.” Khương Giang cầu lên khóe miệng nói đùa, nhanh chóng quay lại chủ đề ban đầu. “Hôm nay sao cậu lại tới đây?”
“Muốn hỏi vài chuyện hồi đó.”
“Hỏi được không? Chỉ cần cậu không làm khó Mộc Mộc, những chuyện khác đều thoải mái.” Khương Giang gật đầu, thẳng thắn nói ra quan điểm.
Mục Anh Húc lắc đầu, trong mắt đong đầy thất vọng. “Cô ta không nhớ gì cả. Trí não cô ta không bằng một đứa trẻ, hỏi gì cũng cười. Cậu cũng vất vả khi chăm sóc một đứa trẻ to xác nhi.”
Khương Giang vỗ lên vai anh, an ủi bạn cũng là an ủi chính mình. “Tôi tình nguyện mà. Thôi, được rồi, vui lên anh bạn. Lần cuối cậu đến đây cũng là từ tháng trước, chúng ta nên làm vài chén. Đừng có vội vàng bỏ về, vút lại người bạn này chứ.”
Mục Anh Húc bị Khương Giang lôi kéo quay trở lại biệt thự, lời từ chối bị lấn át bởi giọng nói hồ hởi khoe khoang của Khương Giang. “Nào nào, đến! Để tôi kế cho nghe, hôm nay tôi tậu được báu vật gì…”
Cả hai không nhận ra rằng, Cao Trữ Mộc đã đi từ sân sau đến gần mé phái biệt thự, những cọng cỏ bị quan quanh cổ tay å sít chặt đến rướm máu.
Đội mắt Cao Trữ Mộc cứ dán chặt vào lưng hai người cho đến khi họ bước vào trong biệt thự.