Dừng một chút, Cao Trữ Mộc mỉm cười điềm tĩnh. “Đặc biệt, chị không muốn gây phiền phức cho em”
Ánh mắt Cao Trữ Mộc rất chân thành khiến Uông Trữ Hạ suýt nữa tin mọi việc ả làm đều xuất phát từ chân tâm.
“Chị hạ quyết tâm như vậy, em còn ép chị tức là không tin tưởng năng lực của chị rồi.” Uông Trữ Hạ dừng thuyết phục, mỉm cười động viên. “Em sẽ gọi bữa trưa cho chị. Cố lên nhé!”
Cơm hộp được đưa đến tận phòng làm việc nhưng Cao Trữ Mộc không có thời gian ăn trưa bởi khối lượng công việc khổng lồ. Ả cắn răng chửi rủa trong lòng, ngón tay và bộ não chưa từng dừng lại dù một phút.
Cao Trữ Mộc đưa báo cáo và dữ liệu được nhập hoàn chỉnh đến bàn nữ đồng nghiệp trước giờ tan sở ba mươi phút.
“Tôi bảo chị nộp trước giờ tan sở một tiếng cơ mà. Chị cố tình kéo dài để tôi phải tăng ca đúng không?” Nữ đồng nghiệp cáu kỉnh nghiệm thu kết quả.
Cao Trữ Mộc siết chặt nắm tay, nhẫn nhịn trả lời. “Xin lỗi, tuy nộp muộn hơn dự định, nhưng báo cáo tổng hợp rất hoàn chỉnh, không có sai sót. Cô có thể yên tâm.” Nữ đồng nghiệp nghi ngờ nhìn tài liệu, tia kinh ngạc lóe qua rất nhanh nhưng nhanh chóng được che giấu. Điều chỉnh vẻ mặt, nữ đồng nghiệp lạnh lùng trách mắng.
“Lỗi rất nhiều chỗ. Có phải chị cố tình để tôi đi theo sửa chữa thêm không? Đã nộp muộn lại còn lỗi lên lỗi xuống. Hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn”.
“Cô có nhầm lẫn gì không?” Cao Trữ Mộc không tin, khó chịu hỏi lại. Á từng làm việc ở Mục thị, kinh nghiệm tuy không nhiều nhưng đủ tự tin bản thân không phạm lỗi, chắc chắn bảng số liệu và tổng kết báo cáo không thể phạm sai lầm.
Cao Trữ Mộc nhìn nữ đồng nghiệp, càng nghĩ càng thấy có điểm khác thường, liền chất vấn. “Cô là cố tình làm khó tôi?
Nghe nghi vấn từ miệng ả, nữ đồng nghiệp bật cười như nghe thấy chuyện hài hước nào đó, khinh bỉ hỏi. “Tôi và chị có thù oán gì mà phải cố tình làm khó chị? Công việc là công việc, năng lực yếu kém còn đổ thừa cho người khác. Chị quá tệ.”
“Cô..”
Một đồng nghiệp khác cắt ngang lời Cao Trữ Mộc với giọng chế nhạo. “Nếu chị Cao không thể hoàn thành công việc, nên nói trước với chúng tôi, chúng tôi có thể chia sẻ hoặc sắp xếp người có chuyên môn hơn. Chứ chị cố gắng làm bậy lung tung, vừa phí phạm thời gian và khiến công việc bị chậm trễ.”
“Đúng vậy, chị không cần lừa tôi với bản nghiệm thu công việc đầy lỗi sai thế này. Sửa chữa còn tốn thời gian hơn.”
“Tôi không làm việc qua loa.” Cao Trữ Mộc phản bác để bảo vệ bản thân, nhưng vài đồng nghiệp xung quanh, mỗi người một câu, đều đâm mũi nhọn về phía ả.
Ngay khi sắc mặt Cao trữ Mộc tái mét vì tức giận, sắp sửa không giữ được bộ mặt giả vờ tốt tính thì Uông Trữ Hạ đẩy cửa phòng làm việc đi ra.
“Làm sao vậy? Mọi người tụ tập làm gì thế? Sắp tan làm rồi, mọi người xong việc hết chưa?” Uông Trữ Hạ nhìn cảnh tượng náo động trong văn phòng, tò mò đi đến hiếu kỳ.
Mọi người tránh ra hai bên, đủ để Uông Trữ Hạ vào trong. Cô nhíu mày nhìn Cao Trữ Mộc bị mọi người vây quanh. “Trữ Mộc, chị mệt hả? Mặt tái xanh thế kia.”
“Chị Uông.” Nữ đồng nghiệp nhanh miệng chen ngang. “Không phải em cố tình làm khó chị Cao. Sáng nay em đưa việc cho chị Cao, chị ấy không nói với em là bản thân không thể hoàn thành một mình, cũng không hỏi han các đồng nghiệp khác. Bây giờ gần hết giờ thì bàn giao lại cho em một bản nghiệm thu công việc chiếu lệ. Thật sự em không thể chấp nhận kết quả này. Quá nhiều lỗi và nhầm lẫn trong đó.”
Nữ đồng nghiệp còn cố ý bày ra vẻ mặt ngại ngùng. “Em biết chị Cao là chị gái chị, nhưng sửa lại bản báo cáo này cùng toàn bộ dữ liệu nhập sai tùm lum, em sẽ phải tăng ca đến đêm mất. Thật khó để em có thể bình tĩnh.”
“Được rồi, chị hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi. Đưa chị xem báo cáo nào.” Uông Trữ Hạ nhanh tay lật báo cáo và khom người lướt chuột trên màn hình máy tình. Càng nhìn, lông mày càng cau chặt, cuối cùng cô quay lại nhìn Cao Trữ Mộc, quát mắng. “Không phải chị nói có thể hoàn thành tốt mà không cần mọi người chia sẻ công việc sao? Đây là kết quả tốt mà chị làm được? Thật đáng thất vọng!”
Bị Uông Trữ Hạ vả thẳng vào mặt làm Cao Trữ Mộc choáng váng đầu óc, bàn tay bên hông siết chặt run rẩy. Tức giận trong lòng dâng lên tận cổ ả, nghẹn ngang khó chịu.
Đúng lúc này, Uông Trữ Hạ lén lút nháy mắt ra hiệu với ả. Cao Trữ Mộc khựng người vài giây, tinh ý hiểu được ngụ ý của cô, bặm môi tức giận xô đẩy đồng nghiệp, bỏ chạy khỏi văn phòng.
Nhìn cửa phòng đung đưa sau khi thân ảnh Cao Trữ Mộc biến mất, Uông Trữ Hạ không vui đưa tài liệu trên tay cho nữ đồng nghiệp. “Nếu em không vừa lòng, có thể tự mình làm lại những số liệu này.”
Đồng nghiệp xung quanh sững sờ, không nghĩ đến Uông Trữ Hạ lại bênh vực người nhà.
“Được rồi, còn mười lăm phút nữa mới tan làm. Mọi người dự định đứng đây đến hết giờ sao?” Uông Trữ Hạ mỉm cười nhìn quanh, hài lòng trước sự giải tán nhanh chóng.
Cô đi ngang qua nữ đồng nghiệp, nói nhỏ đủ hai người nghe. “Làm tốt lắm.”
Uông Trữ Hạ đi ra khỏi văn phòng, tìm thấy Cao Trữ Mộc đang đứng cô đơn ở cầu thang thoát hiểm, ánh mắt chán nản nhìn chòng chọc từng bậc thang.
“Chị ổn chứ? Xin lỗi vì vừa nãy em lớn tiếng với chị.”
Nhận được quan tâm ân cần của Uông Trữ Hạ, Cao Trữ Mộc lắc đầu, khẽ nói. “Chị thấy xấu hổ, có phần nhục nhã… chị không nghĩ chuyên môn của mình lại kém như vậy.”
“Chị nghỉ việc quá lâu, mới trở lại làm việc, một số công việc không quen dẫn đến phạm lỗi là bình thường. Em hiểu mà” Uông Trữ Hạ chân thành nói. “Ban nãy em bắt buộc phải mắng chị, là để mọi người không nghĩ em bao che cho người nhà. Đứng ở vị trí giám đốc, để trấn an lòng tin của nhân viên, em cũng có nhiều khó xử.”
“Chị hiểu, em đừng áy náy.” Cao Trữ Mộc cảm động nhìn cô. “Cảm ơn em đã giải vây giúp chị. Nếu để mọi chuyện tranh cãi to hơn, sẽ chỉ gây phiền hà cho em.”
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Cao Trữ Mộc, Uông Trữ Hạ không biết giữa hai người, ai là diễn nhập vai nhất. Cô chủ động hạ giọng.
“Em xin lỗi! Em kéo chị đến đây làm việc mà không bảo vệ được chị. Nếu chị không muốn tiếp tục, chị có thể rời đi bất cứ lúc nào. Em luôn tôn trọng quyết định của chị.”
“Đã quá muộn để nói điều này.” Cao Trữ Mộc lắc đầu, mắt sáng rực quyết tâm. “Rắc rối đến mức này, nếu chị bỏ đi, vứt ngang công việc, sẽ khiến em thành trò cười cho nhân viên. Chị không thể hại em gái của mình.”
Cao Trữ Mộc hít vào thở ra, liếc mắt nhìn đồng hồ, đẩy vai Uông Trữ Hạ. “Yên tâm, chị không sao. Chị gái Cao Trữ Mộc của em đâu có yếu đuối như vậy. Không phải em muốn về sớm để đón Mục Niệm sao? Đi đón bé đi, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Uông Trữ Hạ lưỡng lự một lúc, rồi gật đầu. “Vậy em đi trước. Chị cũng đừng nghĩ nhiều.”
“Đi đường cẩn thận.” Cao Trữ Mộc dặn dò với theo.
Nhìn bóng lưng Uông Trữ Hạ rời đi, ánh mắt Cao Trữ Mộc nheo lại nham hiểm, giọng nói lạnh lẽo như tiếng rắn rít lên.
“Sỉ nhục hôm nay tôi phải chịu, tương lai sẽ trả lại cho các người gấp đôi. Muốn chơi Cao Trữ Mộc này ư?
Các người chưa đủ trình độ.”
Uông Trữ Hạ không biết sau lưng cô, một lời thê độc được thốt ra, cô nhanh chóng lái xe đến trường mầm non của Mục Niệm.
Mục Niệm được cô giáo dắt ra bàn giao cho cô, mặt bé hớn hở sung sướng. Ba bước thành hai bước, bé chạy vọt đến ôm chân cô đánh đu. “Mẹ Hạ Hạ yêu dấu, hôm nay con được thưởng phiếu bé ngoan.”
“Niệm Nhi của mẹ giỏi quá. Con muốn thưởng gì nào?” Uông Trữ Hạ đọc hiểu suy tính trong đôi mắt đen láy của Mục Niệm. Con trai cô tuy thông minh nhưng cũng rất khôn khéo biết tranh thủ cơ hội đòi quà.
Mục Niệm kéo gấu áo cô, đợi cô ngồi xổm xuống đối diện mình, bé chôm đến thì thầm vào tai, giọng thần bí. “Bên kia đường mới mở một tiệm bánh ngọt, mẹ dắt con sang đó ăn đi. Các bạn trong lớp đều ăn rồi. Ai cũng khen ngon.”
Uông Trữ Hạ không mắc lừa, véo mũi bé, giả vờ dữ dẫn tra hỏi. “Nói thật đi. Con muốn ăn bánh vì lý do gì?
Không phải Niệm Nhi của mẹ từng tuyên bố chỉ có con gái mít ướt mới ăn đồ ngọt, đàn ông con trai không thèm ăn mấy thứ xinh xắn dễ thương sao?”
Trong tích tắc, mặt Mục Niệm chín như quả cà chua, bé mím môi, mắt đảo tròn một vòng, môi mấp máy thì bị mẹ chặn lời.
“Phải nói thật!”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Uông Trữ Hạ, giọng nói vừa trong veo ngô nghê vừa lém lỉnh khôn lỏi vang lên.
“Bạn Na nói sẽ làm cô dâu nếu bạn trai nào mang được ngôi nhà hạnh phúc đến tặng bạn ý.”
Uông Trữ Hạ nhớ bạn Na là cô bé xinh nhất lớp Mục Niệm. Cô im lặng nghe con trai tiếp tục thú nhận.
“Tiệm bánh mới mở kia có khuyến mãi, ăn mười bánh kem sẽ được tặng một mô hình ngôi nhà hạnh phúc.”
Uông Trữ Hạ nén cười, cam chịu dắt con trai đi ăn bánh ngọt, kiếm đồ chơi để lừa gạt vợ cho con trai.
Mục Niệm ăn tám miếng bánh kem, Uông Trữ Hạ ăn phụ bé hai miếng, hai mẹ con hài lòng về nhà với mô hình đồ chơi màu hồng trên tay.
Vừa vê Mục gia, Cao Trữ Mộc đã sốt sắng bước tới chào đón.
“Niệm Nhi, hôm nay đi học có gì vui không? Kể dì nghe nào.” Ả ngồi xổm xuống trước mặt Mục Niệm, vươn tay muốn ôm bé nhưng bị Mục Niệm nhảy phắt tránh ra.
Cánh tay Cao Trữ Mộc cứng đờ giữa không trung, mặt sượng trân.
Nhìn phản ứng của Mục Niệm, Uông Trữ Hạ trách móc. “Niệm Nhi, con không thể bất lịch sự với phụ nữ như vậy.”
Ánh mắt Cao Trữ Mộc rất chân thành khiến Uông Trữ Hạ suýt nữa tin mọi việc ả làm đều xuất phát từ chân tâm.
“Chị hạ quyết tâm như vậy, em còn ép chị tức là không tin tưởng năng lực của chị rồi.” Uông Trữ Hạ dừng thuyết phục, mỉm cười động viên. “Em sẽ gọi bữa trưa cho chị. Cố lên nhé!”
Cơm hộp được đưa đến tận phòng làm việc nhưng Cao Trữ Mộc không có thời gian ăn trưa bởi khối lượng công việc khổng lồ. Ả cắn răng chửi rủa trong lòng, ngón tay và bộ não chưa từng dừng lại dù một phút.
Cao Trữ Mộc đưa báo cáo và dữ liệu được nhập hoàn chỉnh đến bàn nữ đồng nghiệp trước giờ tan sở ba mươi phút.
“Tôi bảo chị nộp trước giờ tan sở một tiếng cơ mà. Chị cố tình kéo dài để tôi phải tăng ca đúng không?” Nữ đồng nghiệp cáu kỉnh nghiệm thu kết quả.
Cao Trữ Mộc siết chặt nắm tay, nhẫn nhịn trả lời. “Xin lỗi, tuy nộp muộn hơn dự định, nhưng báo cáo tổng hợp rất hoàn chỉnh, không có sai sót. Cô có thể yên tâm.” Nữ đồng nghiệp nghi ngờ nhìn tài liệu, tia kinh ngạc lóe qua rất nhanh nhưng nhanh chóng được che giấu. Điều chỉnh vẻ mặt, nữ đồng nghiệp lạnh lùng trách mắng.
“Lỗi rất nhiều chỗ. Có phải chị cố tình để tôi đi theo sửa chữa thêm không? Đã nộp muộn lại còn lỗi lên lỗi xuống. Hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn”.
“Cô có nhầm lẫn gì không?” Cao Trữ Mộc không tin, khó chịu hỏi lại. Á từng làm việc ở Mục thị, kinh nghiệm tuy không nhiều nhưng đủ tự tin bản thân không phạm lỗi, chắc chắn bảng số liệu và tổng kết báo cáo không thể phạm sai lầm.
Cao Trữ Mộc nhìn nữ đồng nghiệp, càng nghĩ càng thấy có điểm khác thường, liền chất vấn. “Cô là cố tình làm khó tôi?
Nghe nghi vấn từ miệng ả, nữ đồng nghiệp bật cười như nghe thấy chuyện hài hước nào đó, khinh bỉ hỏi. “Tôi và chị có thù oán gì mà phải cố tình làm khó chị? Công việc là công việc, năng lực yếu kém còn đổ thừa cho người khác. Chị quá tệ.”
“Cô..”
Một đồng nghiệp khác cắt ngang lời Cao Trữ Mộc với giọng chế nhạo. “Nếu chị Cao không thể hoàn thành công việc, nên nói trước với chúng tôi, chúng tôi có thể chia sẻ hoặc sắp xếp người có chuyên môn hơn. Chứ chị cố gắng làm bậy lung tung, vừa phí phạm thời gian và khiến công việc bị chậm trễ.”
“Đúng vậy, chị không cần lừa tôi với bản nghiệm thu công việc đầy lỗi sai thế này. Sửa chữa còn tốn thời gian hơn.”
“Tôi không làm việc qua loa.” Cao Trữ Mộc phản bác để bảo vệ bản thân, nhưng vài đồng nghiệp xung quanh, mỗi người một câu, đều đâm mũi nhọn về phía ả.
Ngay khi sắc mặt Cao trữ Mộc tái mét vì tức giận, sắp sửa không giữ được bộ mặt giả vờ tốt tính thì Uông Trữ Hạ đẩy cửa phòng làm việc đi ra.
“Làm sao vậy? Mọi người tụ tập làm gì thế? Sắp tan làm rồi, mọi người xong việc hết chưa?” Uông Trữ Hạ nhìn cảnh tượng náo động trong văn phòng, tò mò đi đến hiếu kỳ.
Mọi người tránh ra hai bên, đủ để Uông Trữ Hạ vào trong. Cô nhíu mày nhìn Cao Trữ Mộc bị mọi người vây quanh. “Trữ Mộc, chị mệt hả? Mặt tái xanh thế kia.”
“Chị Uông.” Nữ đồng nghiệp nhanh miệng chen ngang. “Không phải em cố tình làm khó chị Cao. Sáng nay em đưa việc cho chị Cao, chị ấy không nói với em là bản thân không thể hoàn thành một mình, cũng không hỏi han các đồng nghiệp khác. Bây giờ gần hết giờ thì bàn giao lại cho em một bản nghiệm thu công việc chiếu lệ. Thật sự em không thể chấp nhận kết quả này. Quá nhiều lỗi và nhầm lẫn trong đó.”
Nữ đồng nghiệp còn cố ý bày ra vẻ mặt ngại ngùng. “Em biết chị Cao là chị gái chị, nhưng sửa lại bản báo cáo này cùng toàn bộ dữ liệu nhập sai tùm lum, em sẽ phải tăng ca đến đêm mất. Thật khó để em có thể bình tĩnh.”
“Được rồi, chị hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi. Đưa chị xem báo cáo nào.” Uông Trữ Hạ nhanh tay lật báo cáo và khom người lướt chuột trên màn hình máy tình. Càng nhìn, lông mày càng cau chặt, cuối cùng cô quay lại nhìn Cao Trữ Mộc, quát mắng. “Không phải chị nói có thể hoàn thành tốt mà không cần mọi người chia sẻ công việc sao? Đây là kết quả tốt mà chị làm được? Thật đáng thất vọng!”
Bị Uông Trữ Hạ vả thẳng vào mặt làm Cao Trữ Mộc choáng váng đầu óc, bàn tay bên hông siết chặt run rẩy. Tức giận trong lòng dâng lên tận cổ ả, nghẹn ngang khó chịu.
Đúng lúc này, Uông Trữ Hạ lén lút nháy mắt ra hiệu với ả. Cao Trữ Mộc khựng người vài giây, tinh ý hiểu được ngụ ý của cô, bặm môi tức giận xô đẩy đồng nghiệp, bỏ chạy khỏi văn phòng.
Nhìn cửa phòng đung đưa sau khi thân ảnh Cao Trữ Mộc biến mất, Uông Trữ Hạ không vui đưa tài liệu trên tay cho nữ đồng nghiệp. “Nếu em không vừa lòng, có thể tự mình làm lại những số liệu này.”
Đồng nghiệp xung quanh sững sờ, không nghĩ đến Uông Trữ Hạ lại bênh vực người nhà.
“Được rồi, còn mười lăm phút nữa mới tan làm. Mọi người dự định đứng đây đến hết giờ sao?” Uông Trữ Hạ mỉm cười nhìn quanh, hài lòng trước sự giải tán nhanh chóng.
Cô đi ngang qua nữ đồng nghiệp, nói nhỏ đủ hai người nghe. “Làm tốt lắm.”
Uông Trữ Hạ đi ra khỏi văn phòng, tìm thấy Cao Trữ Mộc đang đứng cô đơn ở cầu thang thoát hiểm, ánh mắt chán nản nhìn chòng chọc từng bậc thang.
“Chị ổn chứ? Xin lỗi vì vừa nãy em lớn tiếng với chị.”
Nhận được quan tâm ân cần của Uông Trữ Hạ, Cao Trữ Mộc lắc đầu, khẽ nói. “Chị thấy xấu hổ, có phần nhục nhã… chị không nghĩ chuyên môn của mình lại kém như vậy.”
“Chị nghỉ việc quá lâu, mới trở lại làm việc, một số công việc không quen dẫn đến phạm lỗi là bình thường. Em hiểu mà” Uông Trữ Hạ chân thành nói. “Ban nãy em bắt buộc phải mắng chị, là để mọi người không nghĩ em bao che cho người nhà. Đứng ở vị trí giám đốc, để trấn an lòng tin của nhân viên, em cũng có nhiều khó xử.”
“Chị hiểu, em đừng áy náy.” Cao Trữ Mộc cảm động nhìn cô. “Cảm ơn em đã giải vây giúp chị. Nếu để mọi chuyện tranh cãi to hơn, sẽ chỉ gây phiền hà cho em.”
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Cao Trữ Mộc, Uông Trữ Hạ không biết giữa hai người, ai là diễn nhập vai nhất. Cô chủ động hạ giọng.
“Em xin lỗi! Em kéo chị đến đây làm việc mà không bảo vệ được chị. Nếu chị không muốn tiếp tục, chị có thể rời đi bất cứ lúc nào. Em luôn tôn trọng quyết định của chị.”
“Đã quá muộn để nói điều này.” Cao Trữ Mộc lắc đầu, mắt sáng rực quyết tâm. “Rắc rối đến mức này, nếu chị bỏ đi, vứt ngang công việc, sẽ khiến em thành trò cười cho nhân viên. Chị không thể hại em gái của mình.”
Cao Trữ Mộc hít vào thở ra, liếc mắt nhìn đồng hồ, đẩy vai Uông Trữ Hạ. “Yên tâm, chị không sao. Chị gái Cao Trữ Mộc của em đâu có yếu đuối như vậy. Không phải em muốn về sớm để đón Mục Niệm sao? Đi đón bé đi, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Uông Trữ Hạ lưỡng lự một lúc, rồi gật đầu. “Vậy em đi trước. Chị cũng đừng nghĩ nhiều.”
“Đi đường cẩn thận.” Cao Trữ Mộc dặn dò với theo.
Nhìn bóng lưng Uông Trữ Hạ rời đi, ánh mắt Cao Trữ Mộc nheo lại nham hiểm, giọng nói lạnh lẽo như tiếng rắn rít lên.
“Sỉ nhục hôm nay tôi phải chịu, tương lai sẽ trả lại cho các người gấp đôi. Muốn chơi Cao Trữ Mộc này ư?
Các người chưa đủ trình độ.”
Uông Trữ Hạ không biết sau lưng cô, một lời thê độc được thốt ra, cô nhanh chóng lái xe đến trường mầm non của Mục Niệm.
Mục Niệm được cô giáo dắt ra bàn giao cho cô, mặt bé hớn hở sung sướng. Ba bước thành hai bước, bé chạy vọt đến ôm chân cô đánh đu. “Mẹ Hạ Hạ yêu dấu, hôm nay con được thưởng phiếu bé ngoan.”
“Niệm Nhi của mẹ giỏi quá. Con muốn thưởng gì nào?” Uông Trữ Hạ đọc hiểu suy tính trong đôi mắt đen láy của Mục Niệm. Con trai cô tuy thông minh nhưng cũng rất khôn khéo biết tranh thủ cơ hội đòi quà.
Mục Niệm kéo gấu áo cô, đợi cô ngồi xổm xuống đối diện mình, bé chôm đến thì thầm vào tai, giọng thần bí. “Bên kia đường mới mở một tiệm bánh ngọt, mẹ dắt con sang đó ăn đi. Các bạn trong lớp đều ăn rồi. Ai cũng khen ngon.”
Uông Trữ Hạ không mắc lừa, véo mũi bé, giả vờ dữ dẫn tra hỏi. “Nói thật đi. Con muốn ăn bánh vì lý do gì?
Không phải Niệm Nhi của mẹ từng tuyên bố chỉ có con gái mít ướt mới ăn đồ ngọt, đàn ông con trai không thèm ăn mấy thứ xinh xắn dễ thương sao?”
Trong tích tắc, mặt Mục Niệm chín như quả cà chua, bé mím môi, mắt đảo tròn một vòng, môi mấp máy thì bị mẹ chặn lời.
“Phải nói thật!”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Uông Trữ Hạ, giọng nói vừa trong veo ngô nghê vừa lém lỉnh khôn lỏi vang lên.
“Bạn Na nói sẽ làm cô dâu nếu bạn trai nào mang được ngôi nhà hạnh phúc đến tặng bạn ý.”
Uông Trữ Hạ nhớ bạn Na là cô bé xinh nhất lớp Mục Niệm. Cô im lặng nghe con trai tiếp tục thú nhận.
“Tiệm bánh mới mở kia có khuyến mãi, ăn mười bánh kem sẽ được tặng một mô hình ngôi nhà hạnh phúc.”
Uông Trữ Hạ nén cười, cam chịu dắt con trai đi ăn bánh ngọt, kiếm đồ chơi để lừa gạt vợ cho con trai.
Mục Niệm ăn tám miếng bánh kem, Uông Trữ Hạ ăn phụ bé hai miếng, hai mẹ con hài lòng về nhà với mô hình đồ chơi màu hồng trên tay.
Vừa vê Mục gia, Cao Trữ Mộc đã sốt sắng bước tới chào đón.
“Niệm Nhi, hôm nay đi học có gì vui không? Kể dì nghe nào.” Ả ngồi xổm xuống trước mặt Mục Niệm, vươn tay muốn ôm bé nhưng bị Mục Niệm nhảy phắt tránh ra.
Cánh tay Cao Trữ Mộc cứng đờ giữa không trung, mặt sượng trân.
Nhìn phản ứng của Mục Niệm, Uông Trữ Hạ trách móc. “Niệm Nhi, con không thể bất lịch sự với phụ nữ như vậy.”