Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng duy nhất từ điện thoại, Uông Trữ Hạ cảm thấy tuyệt vọng.
Cô kiên trì đập cửa gọi thêm nhiều lần. “Có ai không? Có người bên trong phòng dữ liệu. Tôi bị mắc kẹt!” Nhưng cô la hét một hồi lâu cũng không có ai đáp lại, rõ ràng là hành lang vắng vẻ này rất ít người lui tới.
Uông Trữ Hạ ngồi sụp xuống đất, tựa vào cửa, cô mở danh bạ điện thoại, cố gắng gọi thêm vài cuộc nhưng đều không có tín hiệu.
Qua giờ nghỉ trưa cũng không có ai đi ngang, vòng giao tiếp của cô trong công ty chỉ có Lâm Mộng Như, cô biến mất cả ngày làm việc, cũng không ai bận tâm.
Sáng và buổi trưa đều chưa có gì bỏ vào bụng, đường huyết bắt đầu hạ làm cô chóng mặt rũ rượi. Uông Trữ Hạ nhắm mắt, hơi thở đứt quãng, điện thoại trên tay hết pin, tự động sập nguồn.
Gần đến giờ tan làm, Lâm Mộng Như phát hiện Uông Trữ Hạ vẫn chưa quay lại, không khỏi nghi ngờ lẩm bẩm. “Sao còn chưa về? Chưa sắp xếp xong sao? Chuyện đó đâu cần làm xong trong một ngày.”
Nghĩ đến Uông Trữ Hạ luôn làm việc chu đáo và nhiệt tình, Lâm Mông Như quyết định lên tầng tìm cô.
Nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng bước chân, ánh mắt tuyệt vọng của Uông Trữ Hạ lại hiện lên mừng rỡ, cô nặng nề vỗ cửa, giọng thều thào không có sức. “Có ai ở đây không?”
“A Hạ?” Lâm Mộng Như nghe giọng nói yếu ớt từ bên kia cửa vọng sang, ngạc nhiên vươn tay mở cửa, cô phát hiện cửa đã bị khóa. “Làm sao vậy? A Hạ, tại sao cậu lại tự nhốt mình?”
Uông Trữ Hạ không thể giải thích rõ ràng trong vài lời, khẩn trương nói. “Cậu có thể mở cửa giúp tớ không? Tớ bị nhốt cả ngày trong này rồi. Cửa không thể mở được từ bên trong.”
Lâm Mộng Như chợt tỉnh, bây giờ không phải lúc điều tra nguyên nhân. Cô an ủi Uông Trữ Hạ. “Được rồi, đừng lo lắng. Tớ sẽ tìm cách cứu cậu ra, nhưng tớ không có chìa khóa phòng này, để tớ xuống phòng bảo vệ. Đừng sợ, tớ sẽ sớm quay lại, nhanh thôi.”
Lâm Mộng Như vội vàng đến phòng bảo vệ tìm chìa khóa. Cô và nhân viên bảo vệ vào thang máy, Hạ Lam Lam cùng trợ lý của cô ta bước vào, nhìn thấy trong tay bảo vệ cầm một chùm chìa khóa lớn, cô ta bắt chuyện. “Tan làm rồi, anh còn muốn mở cửa phòng nào? Không phải mọi người sắp về hết hả?”
“Tầng trên cùng, có người bị mắc kẹt trong phòng.” Nhân viên bảo vệ cung kính nói, ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Hạ Lam Lam.
Cảm nhận được sự ngưỡng mộ sùng kính, Hạ lam Lam thấy tâm hư vinh của bản thân được thỏa mãn, nên bất cẩn hỏi không suy nghĩ. “Ai bị nhốt trong phòng dữ liệu? Phòng dữ liệu không phải nơi mọi người được quyền lui tới thường xuyên. Ai to gan vào đó rồi còn làm phiền người khác?”
“Sao cô biết người bị nhốt bên trong là ở phòng dữ liệu?” Lâm Mộng Như nhạy bén phát hiện sơ hở trong câu hỏi.
Hạ Lam Lam giật mình, nhanh chóng che đậy tia chột dạ trong mắt, giả vờ điềm tĩnh nói. “Không phải Uông Trữ Hạ bị sếp phạt phải vào phòng dữ liệu để phân loại dữ liệu sao?” “Hôm nay cô có buổi quay chụp ngoại cảnh, không đến công ty từ sáng sớm, vậy mà chuyện gì trong công ty cũng nắm bắt nhanh nhẹn nhỉ?” Lâm Mộng Như châm biếm, trong lòng xác định thủ phạm khóa cửa, nhưng không có bằng chứng.
Không ngờ Lâm Mộng Như có thể nói những lời ẩn ý nhạo báng, sắc mặt Hạ Lam Lam thay đổi rõ rệt, cô ta ngoa ngoắt nói.
“Cô nói thế là ý gì? Tôi không ở công ty thì không được biết chuyện xấu trong công ty hả? Ngược lại là cô, mang tiếng là quản lý số một, người đại diện tốt nhất công ty, vậy mà lại mở cửa sau cho một thư ký vô tích sự vào làm việc bên sếp Ngụy. Tôi nghe nói cô ta đã gây rắc rối cho sếp vào buổi họp quan trọng sáng nay, tốt nhất nên tống cổ cô ta khỏi công đi. Tránh phiền phức về sau.”
Lâm Mộng Như trước đây quá bao dung cho tính kênh kiệu của Hạ lam Lam, thì bây giờ cũng không thể chịu được giọng điệu công kích này. Cô lạnh lùng đáp lại “Hạ Lam Lam, cô nên có tự giác của một nữ minh tinh nổi tiếng. Lời ăn tiếng nói của cô không chỉ đại diện cho cá nhân con người cô. Tôi có thể lấy được các lợi ích để cô phát triển sự nghiệp diễn xuất, thì cũng có thể phá hỏng rất đơn giản. Đừng làm gì quá đáng để phải hối hận về sau!”
Lời nói của Lâm Mộng Như khiến trái tim Hạ Lam Lam run lên, năng lực của Lâm Mộng Như đủ khiến người trong công ty kính nể và cho thể diện.
Trong lòng sợ hãi, nhưng Hạ Lam Lam ngoài mặt phủ nhận. “Tôi không hiểu ý của cô. Nếu cô cố ý nhắm vào tôi, đặt điều cho tôi, thì tôi không có gì để nói.”
“Sự thật nằm sẵn trong lòng cô rồi. Sức chịu đựng mỗi người đều có hạn, đừng chạm đến điểm mấu chốt.” Cửa thang máy đúng lúc mở ra, Lâm Mộng Như mang theo nhân viên bảo vệ đi ra ngoài.
Nhìn thang máy đã lên đến tầng cao nhất, trợ lý thận trọng hỏi. “Chị Lam Lam, chúng ta có cần đến gặp Uông Trữ Hạ…”
“Câm miệng!” Hạ Lam Lam cáu kỉnh mắng trợ lý. “Tại sao chúng ta phải đi gặp cô ta? Chúng ta không làm gì cả.”
“Nhưng, người khóa cửa là em…” Trợ lý chưa nói xong đã bị ánh mắt sáng quắc của Hạ Lam Lam chặn lại, cô ta ngậm chặt miệng, ngoan ngoãn cúi đầu, cung kính nói. “Đúng vậy, chúng ta không hề biết chuyện này.”
Phím thang máy được nhấn xuống dưới tầng.
Khoảnh khắc bảo vệ mở cửa, ánh sáng từ ngoài cửa lọt vào, khiến Uông Trữ Hạ bất giác nheo mắt lại, trái tim cô cuối cùng cũng buông xuống.
Nhìn thấy Uông Trữ Hạ ủ rũ bên cạnh cửa, Lâm Mộng Như ngồi xổm bên cạnh cô, quan tâm lo lắng hỏi. “Cậu sao rồi? Có bị thương ở đâu không?
Đứng lên được không?”
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của Lâm Mộng Như, Uông Trữ Hạ yếu ớt xua tay. “Không có chuyện gì, tớ hơi hoa mắt chóng mặt, chắc do cả ngày chưa có gì bỏ bụng.”
“Cậu thật sự ở đây cả ngày?” Lâm Mộng Như sửng sốt, chợt nhớ ra một chuyện. “Buổi trưa tớ ra ngoài ăn cơm với khách hàng, nên cũng không rõ cậu có đến nhà ăn hay không. Xin lỗi!”
“Xin lỗi cái gì, là do tớ xui xẻo.” Uông Trữ Hạ cố gắng đứng dậy, nhưng mắt cô tối sầm, cơ thể lảo đảo, may mắn có Lâm Mộng Như đỡ lấy sau lưng. “Chắc chắn cậu lo lắng cho tớ nên mới lên đây tìm đúng không? Cảm ơn nhiều nhé! Nếu cậu không đặc biệt đi tìm, chắc tớ bị nhốt đến sáng mai quá.”
Nghe lời này, Lâm Mộng Như nghi ngờ lý do Hạ lam Lam quay lại công ty vào giờ tan làm, liệu có phải cô ta muốn thả Uông Trữ Hạ ra không? Đây chỉ là suy đoán, cô chưa muốn nói với Uông Trữ Hạ chuyện này.
“Để tớ đưa cậu về, rồi mình gọi đồ ăn bên ngoài nhé.”
Khi Lâm Mộng Như đỡ Uông Trữ Hạ đi đến cửa tòa nhà, nhìn thoáng qua cô đã nhận ra chiếc xe đắt tiền của Mục Anh Húc. Ngày hôm qua anh đứng đợi trước công ty đã vô cùng nổi bật, hôm nay còn đứng bên ngoài xe, thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò hiếu kỳ.
“Anh Mục cũng thật có tâm, hai ngày liền đều đứng đợi trước giờ tan làm ba mươi phút.” Lâm Mộng Như hâm mộ. Nhìn thấy Uông Trữ Hạ yếu ớt được đỡ ra khỏi công ty, Mục Anh Húc ném điếu thuốc trên tay, lo lắng đi nhanh đến.
“Em ấy bị làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Mục Anh Húc hỏi Lâm Mộng Như, anh biết rõ rằng, cho dù anh hỏi Uông Trữ Hạ, cô cũng không đáp lời.
“Vì vài sự cố, A Hạ sáng nay đi làm muộn nên bị sếp phạt làm việc trong phòng dữ liệu, rồi bị nhốt trong đấy cả ngày. Sáng và trưa đều không có gì trong bụng, cậu ấy đang tụt huyết áp vì đói.” Càng nói càng thấy sắc mặt Mục Anh Húc đen xì, Lâm Mộng Như tinh ý tạo cơ hội cho hai người. “Tôi giao A Hạ cho anh. Nhớ chăm sóc bạn tôi cẩn thận.”
“Như Như..” Thấy mình bị bạn thân ném đi như một món đồ, Uông Trữ Hạ muốn đỡ trán mà không có sức. Nụ cười nham hiểm của Lâm Mộng Như, cô nhìn hiểu, nên rất đồng cảm sâu sắc với chính mình khi có bạn thân láu cá như thế.
Cô ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt hung ác của Mục Anh Húc, chưa kịp mở miệng đã nghe anh mắng mỏ.
“Tối hôm qua không phải nói em về nhà sớm sao? Tại sao sáng nay còn dậy muộn? Tối qua em đi với anh ta đến mấy giờ về?”
Lời giải thích tắc ngang cổ họng, cô thấy khó chịu trước lời chất vấn của anh, cô rất muốn kìm chế sự bất bình cũng như tính tình của mình, nhưng thật khó thực hiện khi đối mặt người đàn ông này.
Cô hỏi không chút khách khí. “Tôi về nhà khi nào, tại sao lại đi làm muộn, chuyện này liên quan gì anh? Anh quyền gì to tiếng với tôi? Ai khiến anh quan tâm!” Cô đẩy bàn tay đang đỡ sau lưng.
Anh càng lấn tới, bàn tay di chuyển choàng ngang lưng, nắm chặt bắp tay cô, tư thế không khác gì đang ốm ấp âu yếm. “Em thực sự hẹn hò tối qua?”
“Nam nữ ăn bữa cơm với nhau gọi là hẹn hò? Uông Trữ Hạ vùng vẫy, cơ thể yếu ớt khiến sức của cô cứ như con mèo nhỏ làm nũng với chủ nhân, hai chân mềm mũm loạng choạng chỉ càng khiến cơ thể cô hãm sâu trong lòng anh. Mùi thuốc lá hăng hắc làm thần trí cô mơ hồ, cơn đói trong dạ dày càng được dịp biểu tình dữ dội.
“Tôi không trách eml Tôi là lo lắng em về muộn sẽ nguy hiểm, hoặc đi chơi nhiều sẽ hại sức khỏe. Bằng chứng là sáng nay em đi làm muộn, đúng không?”
Mục Anh Húc cúi xuống cố gắng phân trần, nửa ôm nửa cưỡng ép, cố gắng không để cô ngã lăn ra đất.
Nhưng cô quá hung dữ, cứ dùng bàn tay mềm mềm đẩy cằm anh ra, khiến lòng anh ngứa ngáy, cuối cùng chịu không nổi, lớn tiếng gắt lên. “Em cả ngày không ăn mà vẫn còn sức đánh người hả?”
Uông Trữ Hạ ném toàn bộ sức nặng lên người anh, ngước khuôn mặt tái xanh, thêu thào nói. “Tôi đói. Là anh mắng chửi người trước. Tôi đói mà anh cứ lèm lèm bên tai. Tôi đói lắm, anh có biết không hả? Yêu đương cái khỉ gì khi bụng rỗng tuếch?”
Do não thiếu ô xi, dạ dày trống không, cô cũng không biết bản thân đã nói ra lời nói kinh khủng nào. Cũng không rõ vẻ nhu mì mềm mại như nước đó chạm đúng trái tim Mục Anh Húc, anh mỉm cười cưng chiều, chủ động thỏa hiệp.
“Là tôi sai, tôi sai. Tôi không nên chất vấn em. Tôi lo lắng và tức giận vì em không chăm sóc bản thân, tôi sẽ không nói nữa. Chúng ta đi ăn nhé.
Ngoan!”
Dưới sự nịnh nọt lấy lòng của anh, cô lên xe ngồi, nhưng vẻ mặt vẫn mang theo cáu kỉnh không vui, rõ ràng vẫn chưa hết bực tức: “Tôi đưa em đi ăn trước, dạ dày nhịn đói cả ngày chắc đã đến giới hạn.
Ăn xong sẽ đưa em về nghỉ ngơi.”
“Không cần!” Uông Trữ Hạ đang chóng mặt và đói cồn cào, nhưng cô không muốn phải ngồi chung không gian riêng tư với anh. “Anh đưa tôi về khách sạn đi, tôi sẽ gọi cơm bên ngoài.”
Mục Anh Húc đương nhiên không đồng ý, cất giọng ra lệnh, quay về vẻ độc đoán hàng ngày. “Em phải ăn trước mặt tôi. Tôi tin chắc không có người giám sát, em sẽ chỉ động vài đũa rồi bỏ dở”
Uông Trữ Hạ thật sự không còn sức lực để tranh luận, và cũng không phản bác được lời anh, đơn giản nghe theo sự sắp xếp.
Mục Anh Húc đưa cô đến một nhà hàng chuyên các loại cháo đặc sản.
“Trước ăn cháo. Nếu bây giờ em ăn quá nhiều đồ cứng, dạ dày sẽ khó chịu…
Cô kiên trì đập cửa gọi thêm nhiều lần. “Có ai không? Có người bên trong phòng dữ liệu. Tôi bị mắc kẹt!” Nhưng cô la hét một hồi lâu cũng không có ai đáp lại, rõ ràng là hành lang vắng vẻ này rất ít người lui tới.
Uông Trữ Hạ ngồi sụp xuống đất, tựa vào cửa, cô mở danh bạ điện thoại, cố gắng gọi thêm vài cuộc nhưng đều không có tín hiệu.
Qua giờ nghỉ trưa cũng không có ai đi ngang, vòng giao tiếp của cô trong công ty chỉ có Lâm Mộng Như, cô biến mất cả ngày làm việc, cũng không ai bận tâm.
Sáng và buổi trưa đều chưa có gì bỏ vào bụng, đường huyết bắt đầu hạ làm cô chóng mặt rũ rượi. Uông Trữ Hạ nhắm mắt, hơi thở đứt quãng, điện thoại trên tay hết pin, tự động sập nguồn.
Gần đến giờ tan làm, Lâm Mộng Như phát hiện Uông Trữ Hạ vẫn chưa quay lại, không khỏi nghi ngờ lẩm bẩm. “Sao còn chưa về? Chưa sắp xếp xong sao? Chuyện đó đâu cần làm xong trong một ngày.”
Nghĩ đến Uông Trữ Hạ luôn làm việc chu đáo và nhiệt tình, Lâm Mông Như quyết định lên tầng tìm cô.
Nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng bước chân, ánh mắt tuyệt vọng của Uông Trữ Hạ lại hiện lên mừng rỡ, cô nặng nề vỗ cửa, giọng thều thào không có sức. “Có ai ở đây không?”
“A Hạ?” Lâm Mộng Như nghe giọng nói yếu ớt từ bên kia cửa vọng sang, ngạc nhiên vươn tay mở cửa, cô phát hiện cửa đã bị khóa. “Làm sao vậy? A Hạ, tại sao cậu lại tự nhốt mình?”
Uông Trữ Hạ không thể giải thích rõ ràng trong vài lời, khẩn trương nói. “Cậu có thể mở cửa giúp tớ không? Tớ bị nhốt cả ngày trong này rồi. Cửa không thể mở được từ bên trong.”
Lâm Mộng Như chợt tỉnh, bây giờ không phải lúc điều tra nguyên nhân. Cô an ủi Uông Trữ Hạ. “Được rồi, đừng lo lắng. Tớ sẽ tìm cách cứu cậu ra, nhưng tớ không có chìa khóa phòng này, để tớ xuống phòng bảo vệ. Đừng sợ, tớ sẽ sớm quay lại, nhanh thôi.”
Lâm Mộng Như vội vàng đến phòng bảo vệ tìm chìa khóa. Cô và nhân viên bảo vệ vào thang máy, Hạ Lam Lam cùng trợ lý của cô ta bước vào, nhìn thấy trong tay bảo vệ cầm một chùm chìa khóa lớn, cô ta bắt chuyện. “Tan làm rồi, anh còn muốn mở cửa phòng nào? Không phải mọi người sắp về hết hả?”
“Tầng trên cùng, có người bị mắc kẹt trong phòng.” Nhân viên bảo vệ cung kính nói, ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Hạ Lam Lam.
Cảm nhận được sự ngưỡng mộ sùng kính, Hạ lam Lam thấy tâm hư vinh của bản thân được thỏa mãn, nên bất cẩn hỏi không suy nghĩ. “Ai bị nhốt trong phòng dữ liệu? Phòng dữ liệu không phải nơi mọi người được quyền lui tới thường xuyên. Ai to gan vào đó rồi còn làm phiền người khác?”
“Sao cô biết người bị nhốt bên trong là ở phòng dữ liệu?” Lâm Mộng Như nhạy bén phát hiện sơ hở trong câu hỏi.
Hạ Lam Lam giật mình, nhanh chóng che đậy tia chột dạ trong mắt, giả vờ điềm tĩnh nói. “Không phải Uông Trữ Hạ bị sếp phạt phải vào phòng dữ liệu để phân loại dữ liệu sao?” “Hôm nay cô có buổi quay chụp ngoại cảnh, không đến công ty từ sáng sớm, vậy mà chuyện gì trong công ty cũng nắm bắt nhanh nhẹn nhỉ?” Lâm Mộng Như châm biếm, trong lòng xác định thủ phạm khóa cửa, nhưng không có bằng chứng.
Không ngờ Lâm Mộng Như có thể nói những lời ẩn ý nhạo báng, sắc mặt Hạ Lam Lam thay đổi rõ rệt, cô ta ngoa ngoắt nói.
“Cô nói thế là ý gì? Tôi không ở công ty thì không được biết chuyện xấu trong công ty hả? Ngược lại là cô, mang tiếng là quản lý số một, người đại diện tốt nhất công ty, vậy mà lại mở cửa sau cho một thư ký vô tích sự vào làm việc bên sếp Ngụy. Tôi nghe nói cô ta đã gây rắc rối cho sếp vào buổi họp quan trọng sáng nay, tốt nhất nên tống cổ cô ta khỏi công đi. Tránh phiền phức về sau.”
Lâm Mộng Như trước đây quá bao dung cho tính kênh kiệu của Hạ lam Lam, thì bây giờ cũng không thể chịu được giọng điệu công kích này. Cô lạnh lùng đáp lại “Hạ Lam Lam, cô nên có tự giác của một nữ minh tinh nổi tiếng. Lời ăn tiếng nói của cô không chỉ đại diện cho cá nhân con người cô. Tôi có thể lấy được các lợi ích để cô phát triển sự nghiệp diễn xuất, thì cũng có thể phá hỏng rất đơn giản. Đừng làm gì quá đáng để phải hối hận về sau!”
Lời nói của Lâm Mộng Như khiến trái tim Hạ Lam Lam run lên, năng lực của Lâm Mộng Như đủ khiến người trong công ty kính nể và cho thể diện.
Trong lòng sợ hãi, nhưng Hạ Lam Lam ngoài mặt phủ nhận. “Tôi không hiểu ý của cô. Nếu cô cố ý nhắm vào tôi, đặt điều cho tôi, thì tôi không có gì để nói.”
“Sự thật nằm sẵn trong lòng cô rồi. Sức chịu đựng mỗi người đều có hạn, đừng chạm đến điểm mấu chốt.” Cửa thang máy đúng lúc mở ra, Lâm Mộng Như mang theo nhân viên bảo vệ đi ra ngoài.
Nhìn thang máy đã lên đến tầng cao nhất, trợ lý thận trọng hỏi. “Chị Lam Lam, chúng ta có cần đến gặp Uông Trữ Hạ…”
“Câm miệng!” Hạ Lam Lam cáu kỉnh mắng trợ lý. “Tại sao chúng ta phải đi gặp cô ta? Chúng ta không làm gì cả.”
“Nhưng, người khóa cửa là em…” Trợ lý chưa nói xong đã bị ánh mắt sáng quắc của Hạ Lam Lam chặn lại, cô ta ngậm chặt miệng, ngoan ngoãn cúi đầu, cung kính nói. “Đúng vậy, chúng ta không hề biết chuyện này.”
Phím thang máy được nhấn xuống dưới tầng.
Khoảnh khắc bảo vệ mở cửa, ánh sáng từ ngoài cửa lọt vào, khiến Uông Trữ Hạ bất giác nheo mắt lại, trái tim cô cuối cùng cũng buông xuống.
Nhìn thấy Uông Trữ Hạ ủ rũ bên cạnh cửa, Lâm Mộng Như ngồi xổm bên cạnh cô, quan tâm lo lắng hỏi. “Cậu sao rồi? Có bị thương ở đâu không?
Đứng lên được không?”
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của Lâm Mộng Như, Uông Trữ Hạ yếu ớt xua tay. “Không có chuyện gì, tớ hơi hoa mắt chóng mặt, chắc do cả ngày chưa có gì bỏ bụng.”
“Cậu thật sự ở đây cả ngày?” Lâm Mộng Như sửng sốt, chợt nhớ ra một chuyện. “Buổi trưa tớ ra ngoài ăn cơm với khách hàng, nên cũng không rõ cậu có đến nhà ăn hay không. Xin lỗi!”
“Xin lỗi cái gì, là do tớ xui xẻo.” Uông Trữ Hạ cố gắng đứng dậy, nhưng mắt cô tối sầm, cơ thể lảo đảo, may mắn có Lâm Mộng Như đỡ lấy sau lưng. “Chắc chắn cậu lo lắng cho tớ nên mới lên đây tìm đúng không? Cảm ơn nhiều nhé! Nếu cậu không đặc biệt đi tìm, chắc tớ bị nhốt đến sáng mai quá.”
Nghe lời này, Lâm Mộng Như nghi ngờ lý do Hạ lam Lam quay lại công ty vào giờ tan làm, liệu có phải cô ta muốn thả Uông Trữ Hạ ra không? Đây chỉ là suy đoán, cô chưa muốn nói với Uông Trữ Hạ chuyện này.
“Để tớ đưa cậu về, rồi mình gọi đồ ăn bên ngoài nhé.”
Khi Lâm Mộng Như đỡ Uông Trữ Hạ đi đến cửa tòa nhà, nhìn thoáng qua cô đã nhận ra chiếc xe đắt tiền của Mục Anh Húc. Ngày hôm qua anh đứng đợi trước công ty đã vô cùng nổi bật, hôm nay còn đứng bên ngoài xe, thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò hiếu kỳ.
“Anh Mục cũng thật có tâm, hai ngày liền đều đứng đợi trước giờ tan làm ba mươi phút.” Lâm Mộng Như hâm mộ. Nhìn thấy Uông Trữ Hạ yếu ớt được đỡ ra khỏi công ty, Mục Anh Húc ném điếu thuốc trên tay, lo lắng đi nhanh đến.
“Em ấy bị làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Mục Anh Húc hỏi Lâm Mộng Như, anh biết rõ rằng, cho dù anh hỏi Uông Trữ Hạ, cô cũng không đáp lời.
“Vì vài sự cố, A Hạ sáng nay đi làm muộn nên bị sếp phạt làm việc trong phòng dữ liệu, rồi bị nhốt trong đấy cả ngày. Sáng và trưa đều không có gì trong bụng, cậu ấy đang tụt huyết áp vì đói.” Càng nói càng thấy sắc mặt Mục Anh Húc đen xì, Lâm Mộng Như tinh ý tạo cơ hội cho hai người. “Tôi giao A Hạ cho anh. Nhớ chăm sóc bạn tôi cẩn thận.”
“Như Như..” Thấy mình bị bạn thân ném đi như một món đồ, Uông Trữ Hạ muốn đỡ trán mà không có sức. Nụ cười nham hiểm của Lâm Mộng Như, cô nhìn hiểu, nên rất đồng cảm sâu sắc với chính mình khi có bạn thân láu cá như thế.
Cô ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt hung ác của Mục Anh Húc, chưa kịp mở miệng đã nghe anh mắng mỏ.
“Tối hôm qua không phải nói em về nhà sớm sao? Tại sao sáng nay còn dậy muộn? Tối qua em đi với anh ta đến mấy giờ về?”
Lời giải thích tắc ngang cổ họng, cô thấy khó chịu trước lời chất vấn của anh, cô rất muốn kìm chế sự bất bình cũng như tính tình của mình, nhưng thật khó thực hiện khi đối mặt người đàn ông này.
Cô hỏi không chút khách khí. “Tôi về nhà khi nào, tại sao lại đi làm muộn, chuyện này liên quan gì anh? Anh quyền gì to tiếng với tôi? Ai khiến anh quan tâm!” Cô đẩy bàn tay đang đỡ sau lưng.
Anh càng lấn tới, bàn tay di chuyển choàng ngang lưng, nắm chặt bắp tay cô, tư thế không khác gì đang ốm ấp âu yếm. “Em thực sự hẹn hò tối qua?”
“Nam nữ ăn bữa cơm với nhau gọi là hẹn hò? Uông Trữ Hạ vùng vẫy, cơ thể yếu ớt khiến sức của cô cứ như con mèo nhỏ làm nũng với chủ nhân, hai chân mềm mũm loạng choạng chỉ càng khiến cơ thể cô hãm sâu trong lòng anh. Mùi thuốc lá hăng hắc làm thần trí cô mơ hồ, cơn đói trong dạ dày càng được dịp biểu tình dữ dội.
“Tôi không trách eml Tôi là lo lắng em về muộn sẽ nguy hiểm, hoặc đi chơi nhiều sẽ hại sức khỏe. Bằng chứng là sáng nay em đi làm muộn, đúng không?”
Mục Anh Húc cúi xuống cố gắng phân trần, nửa ôm nửa cưỡng ép, cố gắng không để cô ngã lăn ra đất.
Nhưng cô quá hung dữ, cứ dùng bàn tay mềm mềm đẩy cằm anh ra, khiến lòng anh ngứa ngáy, cuối cùng chịu không nổi, lớn tiếng gắt lên. “Em cả ngày không ăn mà vẫn còn sức đánh người hả?”
Uông Trữ Hạ ném toàn bộ sức nặng lên người anh, ngước khuôn mặt tái xanh, thêu thào nói. “Tôi đói. Là anh mắng chửi người trước. Tôi đói mà anh cứ lèm lèm bên tai. Tôi đói lắm, anh có biết không hả? Yêu đương cái khỉ gì khi bụng rỗng tuếch?”
Do não thiếu ô xi, dạ dày trống không, cô cũng không biết bản thân đã nói ra lời nói kinh khủng nào. Cũng không rõ vẻ nhu mì mềm mại như nước đó chạm đúng trái tim Mục Anh Húc, anh mỉm cười cưng chiều, chủ động thỏa hiệp.
“Là tôi sai, tôi sai. Tôi không nên chất vấn em. Tôi lo lắng và tức giận vì em không chăm sóc bản thân, tôi sẽ không nói nữa. Chúng ta đi ăn nhé.
Ngoan!”
Dưới sự nịnh nọt lấy lòng của anh, cô lên xe ngồi, nhưng vẻ mặt vẫn mang theo cáu kỉnh không vui, rõ ràng vẫn chưa hết bực tức: “Tôi đưa em đi ăn trước, dạ dày nhịn đói cả ngày chắc đã đến giới hạn.
Ăn xong sẽ đưa em về nghỉ ngơi.”
“Không cần!” Uông Trữ Hạ đang chóng mặt và đói cồn cào, nhưng cô không muốn phải ngồi chung không gian riêng tư với anh. “Anh đưa tôi về khách sạn đi, tôi sẽ gọi cơm bên ngoài.”
Mục Anh Húc đương nhiên không đồng ý, cất giọng ra lệnh, quay về vẻ độc đoán hàng ngày. “Em phải ăn trước mặt tôi. Tôi tin chắc không có người giám sát, em sẽ chỉ động vài đũa rồi bỏ dở”
Uông Trữ Hạ thật sự không còn sức lực để tranh luận, và cũng không phản bác được lời anh, đơn giản nghe theo sự sắp xếp.
Mục Anh Húc đưa cô đến một nhà hàng chuyên các loại cháo đặc sản.
“Trước ăn cháo. Nếu bây giờ em ăn quá nhiều đồ cứng, dạ dày sẽ khó chịu…