Buổi chiều hôm đó...
Trần Ngọc Lâm đi giao hàng ở Công Hội xong, nhiệm vụ cũng khá đơn giản cho nên cũng chỉ nhận được 12 đồng bạc và 30 đồng xu.
Tương đương 1,23 đồng vàng. Đi làm cái nhiệm vụ lấy lại tờ giấy kia còn hời hơn, có điều cũng không tính là đắt. Dù sao số tiền mà đám đầu trộm đuôi cướp kia đòi tiền lão thương nhân kia là 10 đồng vàng. Đủ bọn hắn tiêu xả láng cả tháng.
Trần Ngọc Lâm nhận tiền xong bắt đầu chia tiền. Mỗi người là 1 đồng vàng, số tiền còn lại cả đám chạy vào 1 quán ăn đánh chén xả láng một bữa ăn vặt.
Buổi chiều hôm đó...
Trần Ngọc Lâm đi giao hàng ở Công Hội xong, nhiệm vụ cũng khá đơn giản cho nên cũng chỉ nhận được 12 đồng bạc và 30 đồng xu.
Tương đương 1,23 đồng vàng. Đi làm cái nhiệm vụ lấy lại tờ giấy kia còn hời hơn, có điều cũng không tính là đắt. Dù sao số tiền mà đám đầu trộm đuôi cướp kia đòi tiền lão thương nhân kia là 10 đồng vàng. Đủ bọn hắn tiêu xả láng cả tháng.
Trần Ngọc Lâm nhận tiền xong bắt đầu chia tiền. Mỗi người là 1 đồng vàng, số tiền còn lại cả đám chạy vào 1 quán ăn đánh chén xả láng một bữa ăn vặt.
Sau đó cả nhóm tách nhau ra, Tào Minh nói muốn đi kiếm một vật dụng ma thuật hình như gọi Bách Lý Thấu Kính, hay còn gọi là cái ống nhòm(phóng đại lên đấy, nó không mò được ra trăm dặm đâu), còn Thiên Linh thì chạy đi mua quần áo. Mặc dù Trần Ngọc Lâm rất khó tưởng tượng con bé mặc đồ gì ngoại trừ đồ da khỉ đột, nhưng ý kiến của hắn không quan trọng.
Trần Ngọc Lâm thì quay trở lại Học Viên. Hôm nay cũng đủ mệt cho nên hắn tắm xong rồi chuẩn bị nhìn một chút sách ma pháp trước khi ăn tối, tuy nãy ăn vặt cũng một đống nhưng làm sao mà chắc bụng được?
Tào Minh sau khi quay trở lại, ống nhòm không thấy đâu, ngược lại nhiều ra một thanh kiếm, nằng nặc đòi nhờ hắn khảm cho 1 loại thuộc tính Phong thuộc tính lên thanh kiếm, bù lại hắn sẽ đãi hắn ăn ngày hôm đó.
Trần Ngọc Lâm làm cũng không khó, đặc biệt với sự trợ giúp của tinh linh hệ phong, có điều ma hạch của ma thú phong hệ thì hơi khó kiếm, nhưng thằng kia vừa vặn dư một viên.
Trần Ngọc Lâm đang chuẩn bị chợt, cửa phòng hắn có tiếng gõ cửa:
"Vào đi...từ từ, ra mở ngay đây.."
Trần Ngọc Lâm ban đầu tưởng đó là Thiên Linh, thì hắn cảm giác bước chân trước cửa mười phần lạ lẫm, nghe tiếng thì có vẻ như là một người nhỏ con, cao khoảng 1 mét 5 cho tới 1 mét 8, không rõ nam nữ, tuy đi giày cao gót nhưng cái chỗ này nam nữ đều đi được giày cao gót hết...
Hắn có quen ai như vậy đâu? Phòng trong học viện cũng là phòng 1 người, không phải bạn cùng phòng.
"Chào, cậu là Trần Ngọc Lâm nhỉ?"
Trước cửa là một người, tóc dài ngang hông màu trắng pha một chút xanh lam, màu tóc óng ánh dưới ánh mặt trời chứng tỏ thiên phú không tệ. Mặt xinh nhẵn bóng búng ra sữa, hai mắt xanh dương sáng loáng, người thì cũng bình thường, không lồi không lõm, tuy là gái xinh nhưng nói về cơ thể thì cô ta thua xa Thiên Linh..
Khoan.
Không phải cô ta, mà là anh ta.
Vứt cái mặt giống gái và đôi mắt gợi tình cùng cử chỉ giống hệt con gái sang một bên đi, vai rộng, hai bàn tay gân guốc, gân guốc kiểu nam nhi không phải kiểu làm việc thường xuyên, có yết hầu, dựa theo khóa học FBI (Female Body Inspector - Nhận diện cơ thể phụ nữ), đây chắc chắn là đàn ông con zai trăm phần trăm.
Trọng yếu nhất là cái thẻ học viên treo bên hông, Kí Túc Xá là A1, tức là Kí túc xá của con trai.
Vãi Trap.
Trần Ngọc Lâm mời cô ta(?) anh ta(?) cậu ta (Tên tay này là Nguyên Linh Thủy, ghi trên tấm thẻ)vào trong phòng, rót một chén trà hỏi:
"Thế cậu tới đây có việc chi?"
"Tôi muốn xin được làm học trò của cậu."
"..........."
Trần Ngọc Lâm híp mắt hỏi:
"Cậu là con thứ của Nguyên Linh gia đúng không?"
"Không sai, cho nên tôi hiện tại đang rất bức thiết cần phải mạnh mẽ hơn."
Trần Ngọc Lâm "ồ" một tiếng, ra là chuyện đó.
Kế thừa gia tộc.
Thế giới này cũng có quý tộc, Nguyên Linh gia là một gia tộc thuộc hàng Bá Tước, kế thừa gia tộc cũng chính là kế thừa danh hiệu Bá Tước.
Vậy vấn đề với việc kế thừa gia tộc là như thế nào?
Rất đơn giản, thế giới này khác với Trái Đất, con trưởng con thứ hay gì đều không quan trọng bằng khả năng chiến đấu. Chính xác, là khả năng chiến đấu.
Hoặc đôi khi nếu là gia tộc theo chiều hướng quan văn, thì sẽ là khả năng lãnh đạo.
Đây là một thế giới cường giả vi tôn.
Thế giới này dân thường như rác rưởi, thô mà thật. Trần Ngọc Lâm từng nghe kể về chuyện một gã quý tộc kiện một gia đình nông dân vì lúc hắn đánh họ bị đau tay, và tòa xử thắng. Hắn cũng từng nghe qua chuyện một tên quý tộc mượn thế chèn ép một nhà, khi gia đình đó cáu kỉnh nói một câu chửi thề hắn kiện gia đình đó không tôn trọng hắn, tòa xử hắn thắng, cả gia đình kia đi làm nô 10 năm.
Chuyện thật cả đó.
Không có sức mạnh đồng nghĩa với không có quyền lợi. Nhưng một khi có sức mạnh dân thường cũng có thể lên thành quý tộc nhanh như không.
Ở quý tộc cũng là như thế. Họ vào một thời kì nhất định sẽ có một cuộc thi xem ai là người thừa kế gia tộc, cuộc thi phân định theo thiên phú, lực chiến, kĩ thuật, khả năng điều binh khiển tướng và vài thứ linh tinh khác tùy theo họ theo hướng quý tộc văn hay võ.
Nếu thất bại, nhẹ thì cho đi ra xa xứ khai mở lãnh địa, nặng, nếu bị ganh ghét thì có thể bị giáng làm dân thường.
Nữ cũng được thi, thế giới này khác Trái Đất hiện đại, hơi giống một vài cổ lão thế gia thời xuất xứ từ tiền sử hơn, nữ mạnh hơn nam, con mang họ nữ. Nam mạnh hơn nữ, con mang họ nam. Tính từ lúc cưới, sau khi sinh cố định họ. Nếu muốn về sau có thể đổi nhưng phải được sự đồng thuận từ cả 2.
Không phải xã hội mẫu hệ hay phụ hệ, mà là cường hệ. Kẻ nào mạnh mới có tiếng nói.
Nguyên Linh Thủy thì là con thứ 6 trong 7 đứa con, đứa bé nhất là 2 tuổi.
Vấn đề của con út(hoặc áp út) là bao nhiêu tài nguyên đều dồn về các anh cả, trừ khi thiên phú siêu quần bằng không sẽ bị đè cho không ngóc đầu lên nổi.
Đạo sư cũng thế, giáo dục 1 thiếu gia đời mới thông thường mất từ 2-30 năm mà ngắn cũng tầm 10 năm, ai nguyện ý hao tổn 10 năm trên người một người không có tư chất?
Đạo sư thông thường để đạt danh hiệu Đạo Sư cần Lv 300, phí hao cũng tầm 200 năm trừ khi toàn đi diệt boss, đạt được danh hiệu xong còn phải bảo trì trạng thái đức cao vọng trọng đạt được tin tưởng mất 1-200 năm, theo tuổi thọ cường giả bình quân (100 năm tuổi gốc + Lv*1 là cách tính bình quân) cùng lắm còn có thể sống chừng 200 năm là tối đa, chưa kể nghỉ dưỡng lão.
Ai muốn tổn hao 1/10 thời gian, thậm chí 1/3 thời gian cho một người không có tiền đồ?
Hơn nữa tuổi tác cũng là vấn đề... Cho nên thanh niên này đang tuyệt vọng à?
Trần Ngọc Lâm đang tính từ chối, chợt Hệ Thống tuyên cáo nhiệm vụ:
[Khai mở Nhiệm Vụ: Đào tạo cường giả:
- Kí Chủ đã là Anh Hùng, mà Anh Hùng thì phải đánh Ma Vương, mà đã đánh Ma Vương mà không có đồng đội thì chỉ có thể là thằng tự kỉ không ai thèm chơi.
- Nhóm hiện tại: Trần Ngọc Lâm, Thiên Linh, Tào Minh.
- Nhiệm vụ 1: Đào tạo Nguyên Linh Thủy thành thiên tài ma pháp cùng kiếm thuật, thời hạn 1 năm, sau 1 năm thất bại tặng thêm cho thế giới này hai con Ma Vương.
Thành công: phần thưởng bí mật.
]
Trần Ngọc Lâm:
- ..............
Sau 1 năm thất bại tặng thêm 2 con Ma Vương? Tăng độ khó cho game à?
Thôi em lạy anh.
"Thôi được rồi, nhưng trước hết cứ nói sao cậu muốn tôi nhận làm học trò đi?"
Trần Ngọc Lâm thở dài, nếu lý do không ổn thì đánh chết hắn cũng không nhận.
"À, hôm nay tình cờ gặp và kết bạn với một bạn gọi Thiên Linh. Cậu ấy rất mạnh nên mình hỏi xin làm đệ tử, nhưng cậu ấy giới thiệu cậu cho mình. Cậu ấy bảo năm 6 tuổi cậu đã 1 mình tiêu diệt hàng trăm con Goblin, bây giờ mạnh đến mức có thể đánh bại cả đàn boss trong tíc tắc, cậu còn có một cơ thể cứng gươm không xuyên, tên không thủng..."
"STOPPP."
Trần Ngọc Lâm ngưng lại:
"Cậu biết con mẹ đấy xưa nay thích nhất là nói phóng đại chứ?"
"........."
Nguyên Linh Thủy:
"Tóm lại là, tớ cần trở nên mạnh mẽ hơn, cho nên tớ muốn nhờ cậu làm thầy dạy cách trở nên mạnh hơn."
Trần Ngọc Lâm thở dài, con mẹ kia lại thêm việc cho mình:
"Thôi được rồi, coi như cậu là đệ tử đầu tiên của tôi đi. Trước tiên thì cứ rèn luyện thân thể cái đã, người một mẩu thế kia thì đừng mơ rèn luyện kiếm pháp. Thử bắt đầu với chạy bộ mười cây số ngày đi."
Kế đó hắn nhìn trời, cũng sắp tối, phải làm thanh kiếm cho thằng khỉ kia nhanh thôi không không được nó đãi ăn tối mất.
Sau đó cả nhóm tách nhau ra, Tào Minh nói muốn đi kiếm một vật dụng ma thuật hình như gọi Bách Lý Thấu Kính, hay còn gọi là cái ống nhòm(phóng đại lên đấy, nó không mò được ra trăm dặm đâu), còn Thiên Linh thì chạy đi mua quần áo. Mặc dù Trần Ngọc Lâm rất khó tưởng tượng con bé mặc đồ gì ngoại trừ đồ da khỉ đột, nhưng ý kiến của hắn không quan trọng.
Trần Ngọc Lâm thì quay trở lại Học Viên. Hôm nay cũng đủ mệt cho nên hắn tắm xong rồi chuẩn bị nhìn một chút sách ma pháp trước khi ăn tối, tuy nãy ăn vặt cũng một đống nhưng làm sao mà chắc bụng được?
Tào Minh sau khi quay trở lại, ống nhòm không thấy đâu, ngược lại nhiều ra một thanh kiếm, nằng nặc đòi nhờ hắn khảm cho 1 loại thuộc tính Phong thuộc tính lên thanh kiếm, bù lại hắn sẽ đãi hắn ăn ngày hôm đó.
Trần Ngọc Lâm làm cũng không khó, đặc biệt với sự trợ giúp của tinh linh hệ phong, có điều ma hạch của ma thú phong hệ thì hơi khó kiếm, nhưng thằng kia vừa vặn dư một viên.
Trần Ngọc Lâm đang chuẩn bị chợt, cửa phòng hắn có tiếng gõ cửa:
"Vào đi...từ từ, ra mở ngay đây.."
Trần Ngọc Lâm ban đầu tưởng đó là Thiên Linh, thì hắn cảm giác bước chân trước cửa mười phần lạ lẫm, nghe tiếng thì có vẻ như là một người nhỏ con, cao khoảng 1 mét 5 cho tới 1 mét 8, không rõ nam nữ, tuy đi giày cao gót nhưng cái chỗ này nam nữ đều đi được giày cao gót hết...
Hắn có quen ai như vậy đâu? Phòng trong học viện cũng là phòng 1 người, không phải bạn cùng phòng.
"Chào, cậu là Trần Ngọc Lâm nhỉ?"
Trước cửa là một người, tóc dài ngang hông màu trắng pha một chút xanh lam, màu tóc óng ánh dưới ánh mặt trời chứng tỏ thiên phú không tệ. Mặt xinh nhẵn bóng búng ra sữa, hai mắt xanh dương sáng loáng, người thì cũng bình thường, không lồi không lõm, tuy là gái xinh nhưng nói về cơ thể thì cô ta thua xa Thiên Linh..
Khoan.
Không phải cô ta, mà là anh ta.
Vứt cái mặt giống gái và đôi mắt gợi tình cùng cử chỉ giống hệt con gái sang một bên đi, vai rộng, hai bàn tay gân guốc, gân guốc kiểu nam nhi không phải kiểu làm việc thường xuyên, có yết hầu, dựa theo khóa học FBI (Female Body Inspector - Nhận diện cơ thể phụ nữ), đây chắc chắn là đàn ông con zai trăm phần trăm.
Trọng yếu nhất là cái thẻ học viên treo bên hông, Kí Túc Xá là A1, tức là Kí túc xá của con trai.
Vãi Trap.
Trần Ngọc Lâm mời cô ta(?) anh ta(?) cậu ta (Tên tay này là Nguyên Linh Thủy, ghi trên tấm thẻ)vào trong phòng, rót một chén trà hỏi:
"Thế cậu tới đây có việc chi?"
"Tôi muốn xin được làm học trò của cậu."
"..........."
Trần Ngọc Lâm híp mắt hỏi:
"Cậu là con thứ của Nguyên Linh gia đúng không?"
"Không sai, cho nên tôi hiện tại đang rất bức thiết cần phải mạnh mẽ hơn."
Trần Ngọc Lâm "ồ" một tiếng, ra là chuyện đó.
Kế thừa gia tộc.
Thế giới này cũng có quý tộc, Nguyên Linh gia là một gia tộc thuộc hàng Bá Tước, kế thừa gia tộc cũng chính là kế thừa danh hiệu Bá Tước.
Vậy vấn đề với việc kế thừa gia tộc là như thế nào?
Rất đơn giản, thế giới này khác với Trái Đất, con trưởng con thứ hay gì đều không quan trọng bằng khả năng chiến đấu. Chính xác, là khả năng chiến đấu.
Hoặc đôi khi nếu là gia tộc theo chiều hướng quan văn, thì sẽ là khả năng lãnh đạo.
Đây là một thế giới cường giả vi tôn.
Thế giới này dân thường như rác rưởi, thô mà thật. Trần Ngọc Lâm từng nghe kể về chuyện một gã quý tộc kiện một gia đình nông dân vì lúc hắn đánh họ bị đau tay, và tòa xử thắng. Hắn cũng từng nghe qua chuyện một tên quý tộc mượn thế chèn ép một nhà, khi gia đình đó cáu kỉnh nói một câu chửi thề hắn kiện gia đình đó không tôn trọng hắn, tòa xử hắn thắng, cả gia đình kia đi làm nô 10 năm.
Chuyện thật cả đó.
Không có sức mạnh đồng nghĩa với không có quyền lợi. Nhưng một khi có sức mạnh dân thường cũng có thể lên thành quý tộc nhanh như không.
Ở quý tộc cũng là như thế. Họ vào một thời kì nhất định sẽ có một cuộc thi xem ai là người thừa kế gia tộc, cuộc thi phân định theo thiên phú, lực chiến, kĩ thuật, khả năng điều binh khiển tướng và vài thứ linh tinh khác tùy theo họ theo hướng quý tộc văn hay võ.
Nếu thất bại, nhẹ thì cho đi ra xa xứ khai mở lãnh địa, nặng, nếu bị ganh ghét thì có thể bị giáng làm dân thường.
Nữ cũng được thi, thế giới này khác Trái Đất hiện đại, hơi giống một vài cổ lão thế gia thời xuất xứ từ tiền sử hơn, nữ mạnh hơn nam, con mang họ nữ. Nam mạnh hơn nữ, con mang họ nam. Tính từ lúc cưới, sau khi sinh cố định họ. Nếu muốn về sau có thể đổi nhưng phải được sự đồng thuận từ cả 2.
Không phải xã hội mẫu hệ hay phụ hệ, mà là cường hệ. Kẻ nào mạnh mới có tiếng nói.
Nguyên Linh Thủy thì là con thứ 6 trong 7 đứa con, đứa bé nhất là 2 tuổi.
Vấn đề của con út(hoặc áp út) là bao nhiêu tài nguyên đều dồn về các anh cả, trừ khi thiên phú siêu quần bằng không sẽ bị đè cho không ngóc đầu lên nổi.
Đạo sư cũng thế, giáo dục 1 thiếu gia đời mới thông thường mất từ 2-30 năm mà ngắn cũng tầm 10 năm, ai nguyện ý hao tổn 10 năm trên người một người không có tư chất?
Đạo sư thông thường để đạt danh hiệu Đạo Sư cần Lv 300, phí hao cũng tầm 200 năm trừ khi toàn đi diệt boss, đạt được danh hiệu xong còn phải bảo trì trạng thái đức cao vọng trọng đạt được tin tưởng mất 1-200 năm, theo tuổi thọ cường giả bình quân (100 năm tuổi gốc + Lv*1 là cách tính bình quân) cùng lắm còn có thể sống chừng 200 năm là tối đa, chưa kể nghỉ dưỡng lão.
Ai muốn tổn hao 1/10 thời gian, thậm chí 1/3 thời gian cho một người không có tiền đồ?
Hơn nữa tuổi tác cũng là vấn đề... Cho nên thanh niên này đang tuyệt vọng à?
Trần Ngọc Lâm đang tính từ chối, chợt Hệ Thống tuyên cáo nhiệm vụ:
[Khai mở Nhiệm Vụ: Đào tạo cường giả:
- Kí Chủ đã là Anh Hùng, mà Anh Hùng thì phải đánh Ma Vương, mà đã đánh Ma Vương mà không có đồng đội thì chỉ có thể là thằng tự kỉ không ai thèm chơi.
- Nhóm hiện tại: Trần Ngọc Lâm, Thiên Linh, Tào Minh.
- Nhiệm vụ 1: Đào tạo Nguyên Linh Thủy thành thiên tài ma pháp cùng kiếm thuật, thời hạn 1 năm, sau 1 năm thất bại tặng thêm cho thế giới này hai con Ma Vương.
Thành công: phần thưởng bí mật.
]
Trần Ngọc Lâm:
- ..............
Sau 1 năm thất bại tặng thêm 2 con Ma Vương? Tăng độ khó cho game à?
Thôi em lạy anh.
"Thôi được rồi, nhưng trước hết cứ nói sao cậu muốn tôi nhận làm học trò đi?"
Trần Ngọc Lâm thở dài, nếu lý do không ổn thì đánh chết hắn cũng không nhận.
"À, hôm nay tình cờ gặp và kết bạn với một bạn gọi Thiên Linh. Cậu ấy rất mạnh nên mình hỏi xin làm đệ tử, nhưng cậu ấy giới thiệu cậu cho mình. Cậu ấy bảo năm 6 tuổi cậu đã 1 mình tiêu diệt hàng trăm con Goblin, bây giờ mạnh đến mức có thể đánh bại cả đàn boss trong tíc tắc, cậu còn có một cơ thể cứng gươm không xuyên, tên không thủng..."
"STOPPP."
Trần Ngọc Lâm ngưng lại:
"Cậu biết con mẹ đấy xưa nay thích nhất là nói phóng đại chứ?"
"........."
Nguyên Linh Thủy:
"Tóm lại là, tớ cần trở nên mạnh mẽ hơn, cho nên tớ muốn nhờ cậu làm thầy dạy cách trở nên mạnh hơn."
Trần Ngọc Lâm thở dài, con mẹ kia lại thêm việc cho mình:
"Thôi được rồi, coi như cậu là đệ tử đầu tiên của tôi đi. Trước tiên thì cứ rèn luyện thân thể cái đã, người một mẩu thế kia thì đừng mơ rèn luyện kiếm pháp. Thử bắt đầu với chạy bộ mười cây số ngày đi."
Kế đó hắn nhìn trời, cũng sắp tối, phải làm thanh kiếm cho thằng khỉ kia nhanh thôi không không được nó đãi ăn tối mất.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK