Mục lục
Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Bình, một địa phương được người ta mệnh danh là Hạ Long trên cạn. Thành Phố mà Trần Ngọc Lâm ở lúc trước cũng tiếp giáp với rừng Cúc Phương nên hắn cũng có quen thuộc.



Lần này, nơi mà bọn hắn cần tới là ở sâu bên trong rừng Cúc Phương, cụ thể hơn là Động Trăng Khuyết.



Tuy rằng Động Trăng Khuyết nằm sâu trong rừng, nhưng dù sao diện tích hoạt động của Ma Thử vô cùng rộng lớn, hơn nữa liên tục tăng trưởng. Nếu như bọn hắn để mặc thì chỉ trong một thời gian ngắn, không tới mười ngày nửa tháng chí ít lãnh thổ bọn chúng sẽ rộng ra gấp đôi, lan vào các khu dân cư.



Rất may là sẽ không có chuyện đó, các gia tộc và tiểu tông môn sát biên giới thường xuyên giới hạn, đồng thời kết hợp trận pháp tạo thành một vành đai bao quanh khiến cho Ma Thử không thể nào lọt được vào khu dân cư mà chỉ có thể chạy vòng quanh. Cho nên thông thường các nạn chuột như này không thể tạo thành quá nhiều thiệt hại.



Trần Ngọc Lâm cùng với Âu Bảo Uyên từ trên trời hạ xuống, nhìn qua khu vực này. Tạm thời có thể lờ mờ phân định đây là một lần hành động nhóm. Mà cái nhóm này có khoảng chừng 10 người, phân biệt là bọn hắn, cùng với 7 người thuộc về một gia tộc và 1 người đi một mình.



Trần Ngọc Lâm vừa thấy thế, tâm tình trở nên kém đi hẳn. Nguyên bản là dự tính đây là một đợt kiếm điểm Vận Mệnh, nhưng mà trường hợp đã đến mức này thì còn có thể chia ra mỗi người được mấy con?



Có khi cũng chỉ khoảng chừng trăm con hoặc hai ba trăm con mà thôi.



Ma Thử ở từng đất nước có cách hoạt động khác nhau, Ma Thử châu Âu hoạt động thành từng bầy hàng vạn con, Ma Thử Trung Quốc hoạt động mạnh mẽ dưới đường cống ngầm thành từng nhóm nhỏ hai ba chục con, nhưng một nơi có thể có hàng trăm nhóm.



Ma Thử Việt Nam hành động giống loài ong, một hang Ma Thử sẽ có một Mẫu Thử, kế đó sẽ bắt đầu sinh sản liên tục, nếu hang động đó số lượng Ma Thử đạt một mức giới hạn sẽ bắt đầu tiến hành phân chia hang ổ. Trong đó một đám Ma Thử sẽ rời đi, mang theo một Mẫu Thử con mà con mẹ mới đẻ ra, tạo ra một ổ khác.



Mà hang động này trong hồ sơ ghi Ma Thử đạt tới ước chừng 2-3000 con, chia đầu người cũng khoảng 2-300 con một người.



Trần Ngọc Lâm liếc qua, hình như còn có cả một vị Kim Đan nữa. Vị Kim Đan tu sĩ hỏi hắn:

"Mấy người là người từ Vĩnh Hằng đảo à?"



"Vâng."

Trần Ngọc Lâm cùng Âu Bảo Uyên gật đầu. Hắn nhìn thoáng qua đám 8 người kia, dường như là tới từ một cái đại gia tộc nào đó. Bởi vì trong bọn hắn có cả Nhị Phẩm đồng thời cũng có cả Tam Phẩm tu sĩ. Cá biệt còn có cả Tam Phẩm hậu kỳ tồn tại.



Cái người đi một mình kia thì hơi đáng chú ý một chút, cảnh giới rất kì lạ. Dường như không thuộc về tu chân hệ, hoặc cũng có thể là một nhánh khác của tu chân hệ.



Quả đúng như vậy, theo như Giám Định hắn là Thôn Độc giả, hình thức tu luyện giống như tu chân, nhưng thay vì linh khí trong thiên địa thì hắn cắn nuốt độc để tu luyện. Đừng nhìn tu vi chừng Tam Phẩm trung kỳ, nhưng kỳ thực độc hắn có thể độc chết cả Tứ Phẩm.



Hình thức tu luyện này giới hạn tại một số thể chất nhất định nên không được lan truyền rộng rãi, nhưng không ai phủ nhận nó rất kinh khủng.



Nhìn qua thì trông có vẻ như là cả 2 đám đã tới được tương đối lâu rồi. Có vài người còn đang đun nước cắm trại. Đồng thời cả một khu vực toát lên mùi máu nồng nặc.



Trần Ngọc Lâm nhanh chóng hiểu, Tiêu Diệt hang ổ Ma Thử, đây là nhiệm vụ do bọn hắn tiếp không sai, nhưng hiển nhiên còn có những nhóm khác cũng đồng thời tiếp được nữa. Hơn nữa lại còn đi thành đoàn thể.



Dù sao, 1 con Ma Thử cấp 1 thì bất kỳ ai cũng giết được, dù là người trưởng thành bình thường. Nhưng mà 1000 con Ma Thử cấp 1 cùng lúc xông lên thì thậm chí dù là Tứ Phẩm tu sĩ cũng có thể trong nháy mắt bị giết chết.



Tuy rằng bọn chúng không đột phá được phòng ngự của Tứ Phẩm, nhưng vẫn còn nhiều chỗ tụi nó có thể làm đột phá khẩu, ví dụ như miệng, ví dụ như mắt. Những chỗ này đều là những chỗ yếu hại, bị tấn công thông qua mấy chỗ này chỉ còn nước chết.



Thông thường càng đông càng vui, nhưng lúc này càng đông thì Trần Ngọc Lâm lại càng không thấy vui.



Cơ mà Trần Ngọc Lâm không để ý quá nhiều, nhiệm vụ này của hắn là săn bắt Mẫu Thử, săn chuột chỉ là phụ. Hắn bèn cùng với Âu Bảo Uyên tiến vào bên trong hang động.



Mà những người khác cũng không có để ý đến nhóm hai người này, nhìn thoáng qua rồi lại quay về việc ai người nấy lo. Đối với họ, đây là một hồi nhiệm vụ, làm xong sẽ có ban thưởng chứ không phải tranh chấp bí cảnh, không cần thiết trấn giữ rịt nơi đây.



Bọn hắn giết chuột cũng không có kiếm được điểm Vận Mệnh như Trần Ngọc Lâm cho nên không cần thiết.



Trần Ngọc Lâm quan sát thoáng qua địa hình trong hang, rất chật hẹp, nơi này hẳn là không thể triệu hoán được Hắc Linh cùng Yểm Đao ra trận. Cũng không thể dùng súng bởi vì quá chật chội, rất khó trúng. Hơn nữa Ma Thử chỉ là cấp 1-2, dùng súng thật sự quá phí hoài.



Trần Ngọc Lâm đeo vào Băng Hỏa Sáo Trang, triệu hoán ra Hoa Điểu và Arch Ville. Arch Ville vừa xuất hiện lập tức rít lên một tiếng dài, còn Hoa Điểu thì nhẹ nhàng chui ra từ trong quyển họa, cất tiếng chào Trần Ngọc Lâm:

"Xin chào Chủ Nhân."



Trần Ngọc Lâm liếc qua Hoa Điểu, kế đó chỉ tay về phía sâu bên trong hang động nói:

"Cô thả ra Họa Thú điều tra hang động này được không?"



Hoa Điểu gật đầu, kế đó từ trong 2 cái họa trục ở 2 tay áo nàng xuất hiện 5 con chim đen như mực. Bọn chúng vừa bay ra ngay lập tức cất cánh, bay sâu vào bên trong hang động.



Đối với thăm dò loại việc này, để yên cho Hoa Điểu làm mới được. Nàng có thể thông qua Họa Thú nhìn rõ ràng khung cảnh, nói Họa Thú là mắt của nàng cũng không ngoa. Arch Ville thì không, tuy hắn có thể nhìn qua mắt Arch Ville, nhưng nhìn qua mắt các con Triệu Hoán quỷ của nó thì lại không được.



Hắn có bản đồ, nhưng mà bản đồ kết cấu là 2D không thể hiển thị quang cảnh 3D, đối với việc truy tìm trong hang động gần như là khó như lên trời.



Hoa Điểu thì khác, nàng có thể thông qua Họa Thú nhìn qua mắt chúng, còn Trần Ngọc Lâm thì có thể thông qua Hoa Điểu nhìn được thông qua mắt Họa Thú.



5 con Họa Thú tách ra lần lượt phân biệt tại 5 phương hướng khác nhau mà đi, đột nhiên thông qua một con Họa Thú, Trần Ngọc Lâm nhìn thấy một vật thể to như cái rổ di động ở trên một mỏm đá. Nhìn kĩ hơn thì ra là một con chuột to như cánh tay.



Ma Thử. Nhìn qua thì có vẻ là cấp 2 Ma Thử.



Trần Ngọc Lâm tiếp tục để cho Họa Thú tiếp tục tìm kiếm, ngoài mười mấy hai mươi con Ma Thử ra hắn còn nhìn thấy hàng chục xác chết của mấy con Ma Thử khác, toàn bộ đều bị mổ banh nội tạng ra thành một đống bầy nhầy hỗn tạp. Có vẻ như là để lục tìm Thú Hạch của chúng.



Trần Ngọc Lâm lắc đầu, đám này nghĩ gì vậy? Để xác lại để làm thức ăn tiếp tục cho đám Ma Thử còn lại à? Ma Hạch Ma Thử không chứa nhiều linh lực, tối đa là 1/10, phần còn lại sẽ tiếp tục làm thức ăn cho chúng.



Nhưng mà mục đích của hắn không chỉ có thế, hắn tiếp tục truy sâu vào bên trong, tầm 20 phút sau thì phát hiện ra một bầy chuột với số lượng khổng lồ chừng 1500 con.



"Thấy rồi."



Trần Ngọc Lâm cười cười, kêu Hoa Điểu cho nàng giải trừ đi Họa Thú. Kế đó hắn đánh dấu mục tiêu lên trên bản đồ. Gần đây hắn mới phát hiện có một tính năng của bản đồ, đó là nếu hắn đánh dấu lên trên bản đồ sẽ tự động hiện ra một con đường đi nhanh nhất từ vị trí của hắn đến nơi đó.



Đồng thời hắn cũng mò ra một tính năng [Nâng Cấp Bản Đồ Đạo Tặc 3D - 1200 điểm Vận Mệnh]. Nhưng lúc này thì hắn chưa cần, hắn mới có hơn 1800 điểm Vận Mệnh à. Dùng gì lắm?



Trần Ngọc Lâm cùng Âu Bảo Uyên và Hoa Điểu đi ngang qua hang động, né đầu khỏi mấy cái nhũ đá. Mấy cái này di sản quốc gia, làm vỡ là phải bồi thường thì phải. Trần Ngọc Lâm chợt nhìn thấy đằng xa xa một thứ gì đó đang nằm trên mặt đất, bất động.



Hắn từ từ tiến lại gần, kiểm tra. Đây là xác một sinh vật hình người, hình như là một con khỉ mặc giáp, dựa theo giám định thì là một Tam Phẩm Yêu Tu. Nhìn qua xương cốt thì hẳn cũng không quá lâu, vẫn còn như mới, chưa bị nước làm đục. Trần Ngọc Lâm cầm thanh kiếm lên, ngửi ngửi, lắc đầu:



"Quá dài, không hợp vung trong hang động, và không thể chống lại hàng ngàn con chuột một lúc. Hơn nữa ai lại xức nước hoa khi vào hang động."



Tam Phẩm, không mạnh cũng không yếu, bọn hắn cũng từng đánh bại vài ba tên Tứ Phẩm cường giả nên tạm đánh giá thực lực khoảng Tứ Phẩm đi. Trần Ngọc Lâm thu dọn thi thể, chôn tạm dưới một đống đá. Kế đó hắn quay ra nói:

"Đi nào."



Hắn cũng đề cao cảnh giác hơn, cần phải biết một trong các tiêu chí để phân biệt cảnh giới của Ma Thú là kích cỡ của chúng. Nhưng trong trường hợp này thì khác.



Các loài sinh vật như kiến, piranha, chuột thì không tuân theo tiêu chí này. Ma Thử cấp 1 và Ma Thử cấp 5 cũng chẳng chênh lệch nhau về kích cỡ là bao, cùng lắm thì to gấp đôi. Đương nhiên còn tùy vào số lượng và cảnh giới của bầy mà điều đó sẽ thay đổi.



Sở dĩ là thế, vì các loài sinh vật này là chủng loài công kích theo kiểu gặm và chạy, cả một bầy cùng lúc xé thịt, thậm chí có thể gặm sạch một con voi trong một cái nháy mắt.



Trần Ngọc Lâm lúc trước khi đi có tìm hiểu qua phim tư liệu về những đợt tấn công của Ma Thử, có một video về một con voi Tứ Phẩm, tuy rằng toàn thân nó đao thương bất nhập nhưng chỉ trong 10 giây cả một đàn chừng 1000 con Ma Thử có cả 1 và 2 phẩm đã lao tới phủ kín người nó.



Kế đó, mắt miệng vòi của nó đều bị Ma Thử chui vào, tươi sống bị ăn sạch từ trong ra ngoài, chỉ còn lại một đống xương và phần da, thậm chí thịt cũng bị mài mòn đi.



Cho nên người ta mới ngăn chặn và kiềm hãm sự sinh sôi của Ma Thử cùng các loài họ kiến yêu, để đảm bảo sẽ không xuất hiện các loại nạn như kiến triều hoặc chuột triều.Ninh Bình, một địa phương được người ta mệnh danh là Hạ Long trên cạn. Thành Phố mà Trần Ngọc Lâm ở lúc trước cũng tiếp giáp với rừng Cúc Phương nên hắn cũng có quen thuộc.



Lần này, nơi mà bọn hắn cần tới là ở sâu bên trong rừng Cúc Phương, cụ thể hơn là Động Trăng Khuyết.



Tuy rằng Động Trăng Khuyết nằm sâu trong rừng, nhưng dù sao diện tích hoạt động của Ma Thử vô cùng rộng lớn, hơn nữa liên tục tăng trưởng. Nếu như bọn hắn để mặc thì chỉ trong một thời gian ngắn, không tới mười ngày nửa tháng chí ít lãnh thổ bọn chúng sẽ rộng ra gấp đôi, lan vào các khu dân cư.



Rất may là sẽ không có chuyện đó, các gia tộc và tiểu tông môn sát biên giới thường xuyên giới hạn, đồng thời kết hợp trận pháp tạo thành một vành đai bao quanh khiến cho Ma Thử không thể nào lọt được vào khu dân cư mà chỉ có thể chạy vòng quanh. Cho nên thông thường các nạn chuột như này không thể tạo thành quá nhiều thiệt hại.



Trần Ngọc Lâm cùng với Âu Bảo Uyên từ trên trời hạ xuống, nhìn qua khu vực này. Tạm thời có thể lờ mờ phân định đây là một lần hành động nhóm. Mà cái nhóm này có khoảng chừng 10 người, phân biệt là bọn hắn, cùng với 7 người thuộc về một gia tộc và 1 người đi một mình.



Trần Ngọc Lâm vừa thấy thế, tâm tình trở nên kém đi hẳn. Nguyên bản là dự tính đây là một đợt kiếm điểm Vận Mệnh, nhưng mà trường hợp đã đến mức này thì còn có thể chia ra mỗi người được mấy con?



Có khi cũng chỉ khoảng chừng trăm con hoặc hai ba trăm con mà thôi.



Ma Thử ở từng đất nước có cách hoạt động khác nhau, Ma Thử châu Âu hoạt động thành từng bầy hàng vạn con, Ma Thử Trung Quốc hoạt động mạnh mẽ dưới đường cống ngầm thành từng nhóm nhỏ hai ba chục con, nhưng một nơi có thể có hàng trăm nhóm.



Ma Thử Việt Nam hành động giống loài ong, một hang Ma Thử sẽ có một Mẫu Thử, kế đó sẽ bắt đầu sinh sản liên tục, nếu hang động đó số lượng Ma Thử đạt một mức giới hạn sẽ bắt đầu tiến hành phân chia hang ổ. Trong đó một đám Ma Thử sẽ rời đi, mang theo một Mẫu Thử con mà con mẹ mới đẻ ra, tạo ra một ổ khác.



Mà hang động này trong hồ sơ ghi Ma Thử đạt tới ước chừng 2-3000 con, chia đầu người cũng khoảng 2-300 con một người.



Trần Ngọc Lâm liếc qua, hình như còn có cả một vị Kim Đan nữa. Vị Kim Đan tu sĩ hỏi hắn:

"Mấy người là người từ Vĩnh Hằng đảo à?"



"Vâng."

Trần Ngọc Lâm cùng Âu Bảo Uyên gật đầu. Hắn nhìn thoáng qua đám 8 người kia, dường như là tới từ một cái đại gia tộc nào đó. Bởi vì trong bọn hắn có cả Nhị Phẩm đồng thời cũng có cả Tam Phẩm tu sĩ. Cá biệt còn có cả Tam Phẩm hậu kỳ tồn tại.



Cái người đi một mình kia thì hơi đáng chú ý một chút, cảnh giới rất kì lạ. Dường như không thuộc về tu chân hệ, hoặc cũng có thể là một nhánh khác của tu chân hệ.



Quả đúng như vậy, theo như Giám Định hắn là Thôn Độc giả, hình thức tu luyện giống như tu chân, nhưng thay vì linh khí trong thiên địa thì hắn cắn nuốt độc để tu luyện. Đừng nhìn tu vi chừng Tam Phẩm trung kỳ, nhưng kỳ thực độc hắn có thể độc chết cả Tứ Phẩm.



Hình thức tu luyện này giới hạn tại một số thể chất nhất định nên không được lan truyền rộng rãi, nhưng không ai phủ nhận nó rất kinh khủng.



Nhìn qua thì trông có vẻ như là cả 2 đám đã tới được tương đối lâu rồi. Có vài người còn đang đun nước cắm trại. Đồng thời cả một khu vực toát lên mùi máu nồng nặc.



Trần Ngọc Lâm nhanh chóng hiểu, Tiêu Diệt hang ổ Ma Thử, đây là nhiệm vụ do bọn hắn tiếp không sai, nhưng hiển nhiên còn có những nhóm khác cũng đồng thời tiếp được nữa. Hơn nữa lại còn đi thành đoàn thể.



Dù sao, 1 con Ma Thử cấp 1 thì bất kỳ ai cũng giết được, dù là người trưởng thành bình thường. Nhưng mà 1000 con Ma Thử cấp 1 cùng lúc xông lên thì thậm chí dù là Tứ Phẩm tu sĩ cũng có thể trong nháy mắt bị giết chết.



Tuy rằng bọn chúng không đột phá được phòng ngự của Tứ Phẩm, nhưng vẫn còn nhiều chỗ tụi nó có thể làm đột phá khẩu, ví dụ như miệng, ví dụ như mắt. Những chỗ này đều là những chỗ yếu hại, bị tấn công thông qua mấy chỗ này chỉ còn nước chết.



Thông thường càng đông càng vui, nhưng lúc này càng đông thì Trần Ngọc Lâm lại càng không thấy vui.



Cơ mà Trần Ngọc Lâm không để ý quá nhiều, nhiệm vụ này của hắn là săn bắt Mẫu Thử, săn chuột chỉ là phụ. Hắn bèn cùng với Âu Bảo Uyên tiến vào bên trong hang động.



Mà những người khác cũng không có để ý đến nhóm hai người này, nhìn thoáng qua rồi lại quay về việc ai người nấy lo. Đối với họ, đây là một hồi nhiệm vụ, làm xong sẽ có ban thưởng chứ không phải tranh chấp bí cảnh, không cần thiết trấn giữ rịt nơi đây.



Bọn hắn giết chuột cũng không có kiếm được điểm Vận Mệnh như Trần Ngọc Lâm cho nên không cần thiết.



Trần Ngọc Lâm quan sát thoáng qua địa hình trong hang, rất chật hẹp, nơi này hẳn là không thể triệu hoán được Hắc Linh cùng Yểm Đao ra trận. Cũng không thể dùng súng bởi vì quá chật chội, rất khó trúng. Hơn nữa Ma Thử chỉ là cấp 1-2, dùng súng thật sự quá phí hoài.



Trần Ngọc Lâm đeo vào Băng Hỏa Sáo Trang, triệu hoán ra Hoa Điểu và Arch Ville. Arch Ville vừa xuất hiện lập tức rít lên một tiếng dài, còn Hoa Điểu thì nhẹ nhàng chui ra từ trong quyển họa, cất tiếng chào Trần Ngọc Lâm:

"Xin chào Chủ Nhân."



Trần Ngọc Lâm liếc qua Hoa Điểu, kế đó chỉ tay về phía sâu bên trong hang động nói:

"Cô thả ra Họa Thú điều tra hang động này được không?"



Hoa Điểu gật đầu, kế đó từ trong 2 cái họa trục ở 2 tay áo nàng xuất hiện 5 con chim đen như mực. Bọn chúng vừa bay ra ngay lập tức cất cánh, bay sâu vào bên trong hang động.



Đối với thăm dò loại việc này, để yên cho Hoa Điểu làm mới được. Nàng có thể thông qua Họa Thú nhìn rõ ràng khung cảnh, nói Họa Thú là mắt của nàng cũng không ngoa. Arch Ville thì không, tuy hắn có thể nhìn qua mắt Arch Ville, nhưng nhìn qua mắt các con Triệu Hoán quỷ của nó thì lại không được.



Hắn có bản đồ, nhưng mà bản đồ kết cấu là 2D không thể hiển thị quang cảnh 3D, đối với việc truy tìm trong hang động gần như là khó như lên trời.



Hoa Điểu thì khác, nàng có thể thông qua Họa Thú nhìn qua mắt chúng, còn Trần Ngọc Lâm thì có thể thông qua Hoa Điểu nhìn được thông qua mắt Họa Thú.



5 con Họa Thú tách ra lần lượt phân biệt tại 5 phương hướng khác nhau mà đi, đột nhiên thông qua một con Họa Thú, Trần Ngọc Lâm nhìn thấy một vật thể to như cái rổ di động ở trên một mỏm đá. Nhìn kĩ hơn thì ra là một con chuột to như cánh tay.



Ma Thử. Nhìn qua thì có vẻ là cấp 2 Ma Thử.



Trần Ngọc Lâm tiếp tục để cho Họa Thú tiếp tục tìm kiếm, ngoài mười mấy hai mươi con Ma Thử ra hắn còn nhìn thấy hàng chục xác chết của mấy con Ma Thử khác, toàn bộ đều bị mổ banh nội tạng ra thành một đống bầy nhầy hỗn tạp. Có vẻ như là để lục tìm Thú Hạch của chúng.



Trần Ngọc Lâm lắc đầu, đám này nghĩ gì vậy? Để xác lại để làm thức ăn tiếp tục cho đám Ma Thử còn lại à? Ma Hạch Ma Thử không chứa nhiều linh lực, tối đa là 1/10, phần còn lại sẽ tiếp tục làm thức ăn cho chúng.



Nhưng mà mục đích của hắn không chỉ có thế, hắn tiếp tục truy sâu vào bên trong, tầm 20 phút sau thì phát hiện ra một bầy chuột với số lượng khổng lồ chừng 1500 con.



"Thấy rồi."



Trần Ngọc Lâm cười cười, kêu Hoa Điểu cho nàng giải trừ đi Họa Thú. Kế đó hắn đánh dấu mục tiêu lên trên bản đồ. Gần đây hắn mới phát hiện có một tính năng của bản đồ, đó là nếu hắn đánh dấu lên trên bản đồ sẽ tự động hiện ra một con đường đi nhanh nhất từ vị trí của hắn đến nơi đó.



Đồng thời hắn cũng mò ra một tính năng [Nâng Cấp Bản Đồ Đạo Tặc 3D - 1200 điểm Vận Mệnh]. Nhưng lúc này thì hắn chưa cần, hắn mới có hơn 1800 điểm Vận Mệnh à. Dùng gì lắm?



Trần Ngọc Lâm cùng Âu Bảo Uyên và Hoa Điểu đi ngang qua hang động, né đầu khỏi mấy cái nhũ đá. Mấy cái này di sản quốc gia, làm vỡ là phải bồi thường thì phải. Trần Ngọc Lâm chợt nhìn thấy đằng xa xa một thứ gì đó đang nằm trên mặt đất, bất động.



Hắn từ từ tiến lại gần, kiểm tra. Đây là xác một sinh vật hình người, hình như là một con khỉ mặc giáp, dựa theo giám định thì là một Tam Phẩm Yêu Tu. Nhìn qua xương cốt thì hẳn cũng không quá lâu, vẫn còn như mới, chưa bị nước làm đục. Trần Ngọc Lâm cầm thanh kiếm lên, ngửi ngửi, lắc đầu:



"Quá dài, không hợp vung trong hang động, và không thể chống lại hàng ngàn con chuột một lúc. Hơn nữa ai lại xức nước hoa khi vào hang động."



Tam Phẩm, không mạnh cũng không yếu, bọn hắn cũng từng đánh bại vài ba tên Tứ Phẩm cường giả nên tạm đánh giá thực lực khoảng Tứ Phẩm đi. Trần Ngọc Lâm thu dọn thi thể, chôn tạm dưới một đống đá. Kế đó hắn quay ra nói:

"Đi nào."



Hắn cũng đề cao cảnh giác hơn, cần phải biết một trong các tiêu chí để phân biệt cảnh giới của Ma Thú là kích cỡ của chúng. Nhưng trong trường hợp này thì khác.



Các loài sinh vật như kiến, piranha, chuột thì không tuân theo tiêu chí này. Ma Thử cấp 1 và Ma Thử cấp 5 cũng chẳng chênh lệch nhau về kích cỡ là bao, cùng lắm thì to gấp đôi. Đương nhiên còn tùy vào số lượng và cảnh giới của bầy mà điều đó sẽ thay đổi.



Sở dĩ là thế, vì các loài sinh vật này là chủng loài công kích theo kiểu gặm và chạy, cả một bầy cùng lúc xé thịt, thậm chí có thể gặm sạch một con voi trong một cái nháy mắt.



Trần Ngọc Lâm lúc trước khi đi có tìm hiểu qua phim tư liệu về những đợt tấn công của Ma Thử, có một video về một con voi Tứ Phẩm, tuy rằng toàn thân nó đao thương bất nhập nhưng chỉ trong 10 giây cả một đàn chừng 1000 con Ma Thử có cả 1 và 2 phẩm đã lao tới phủ kín người nó.



Kế đó, mắt miệng vòi của nó đều bị Ma Thử chui vào, tươi sống bị ăn sạch từ trong ra ngoài, chỉ còn lại một đống xương và phần da, thậm chí thịt cũng bị mài mòn đi.



Cho nên người ta mới ngăn chặn và kiềm hãm sự sinh sôi của Ma Thử cùng các loài họ kiến yêu, để đảm bảo sẽ không xuất hiện các loại nạn như kiến triều hoặc chuột triều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK