Người nọ mặc một bộ đạo bào màu xám, ngũ quan trẻ tuổi tuấn mỹ, chỉ là con ngươi chuyển động cực nhanh, khiến cho người ta có cảm giác hắn rất là hèn mọn.
Người này chính là Toán Mệnh Đạo sĩ xuất hiện trước đó vài ngày, chỉ thấy trong tay hắn cầm một cái phướn, trên đó viết hai chữ tướng số lớn, xiêu xiêu vẹo vẹo, cực kỳ khó coi.
Toán Mệnh Đạo sĩ thấy Lâm Dịch, thong thả lảo đảo bước tới, khóe miệng mang theo nụ cười ý vị sâu xa.
Lâm Dịch nhìn thấy Toán Mệnh Đạo sĩ giả vờ cao thâm này, lập tức có kích động muốn đánh đối phương.
Toán Mệnh Đạo sĩ nháy mắt mấy cái, cười ha hả, nói:
- Tiểu tử, trùng hợp như vậy sao?
Lâm Dịch tức giận lên tiếng, hỏi ngược lại:
- Ngươi ở đây làm gì, cũng không sợ bị Ma tộc giết chết sao?
- Ma tộc?
Vẻ mặt của Toán Mệnh Đạo sĩ rất xem thường, liếc mắt nhìn Lâm Dịch nói:
- Tiểu tử như ngươi mà cũng còn sống đi ra, loại hàng như Ma tộc có thể đả thương được bần đạo sao?
Dừng một chút, Toán Mệnh Đạo sĩ dùng giọng âm dương quái khí nói:
- Nghe nói lần này ngươi đã tạo ra họa lớn, ta tới đây nhìn xem ngươi đã chết hay chưa, không nghĩ tới ngươi vẫn còn sinh long hoạt hổ như thế.
Lâm Dịch cười khổ một cái, nói:
- Thiếu chút nữa đã chết, cũng may mạng lớn. Sao việc này mà ngươi cũng nghe nói chứ?
- Đâu chỉ là ta, toàn bộ Tu chân giới Hồng hoang đại lục đều biết có một nhân vật số một tên là Lâm Dịch. Khà khà, bây giờ ngươi chỉ cần thò đầu ra thì nhất định sẽ bị người ta để mắt tới, sau đó... Hừ hừ.
Toán Mệnh Đạo sĩ cười có chút hả hê.
Lâm Dịch cau mày một cái, rơi vào trong trầm tư.
Hắn tàn sát một đám tu sĩ của Tiềm Long Sơn, đồng thời giết Bất tử kim thân Kim Đan kỳ của Công Tôn Hoàng tộc. Có thể nói, cừu hận của hắn và Công Tôn Hoàng tộc căn bản không thể hóa giải.
Nếu hắn xuất cốc, nhất định sẽ bị người có ý để mắt tới, sau đó Công Tôn Hoàng tộc sẽ phái đại tu sĩ đến đây, chém giết hắn. Rất có thể bên ngoài Tịch Tĩnh cốc đã có tu sĩ giám thị rồi.
- Được rồi, Công Tôn Hoàng tộc đã thả ra Tru ma lệnh trong Hồng hoang, nhận định ngươi là Ma tộc. Bây giờ chỉ cần ngươi xuất cốc thì ngươi sẽ là ma đầu người người có thể giết, nửa bước khó đi. Bên ngoài có thể còn hung hiểm hơn so với Tịch Tĩnh cốc này.
Toán Mệnh Đạo sĩ thu nụ cười lại, nhún vai.
Lâm Dịch cười cười, sau đó hai mắt nhìn chằm chằm vào Toán Mệnh Đạo sĩ, trầm giọng hỏi:
- Vì sao ngươi lại nói cho ta biết những thứ này? Ngươi không sợ ta là Ma tộc sao?
- Tiểu tử nhà ngươi là ta nhìn lớn lên, Ma tộc cái rắm ấy. Ta nói cho ngươi biết việc này, đương nhiên là muốn cứu ngươi, dù sao có cảm tình nhiều năm như vậy, ta cũng không nỡ để ngươi đi chịu chết.
Toán Mệnh Đạo sĩ nghiêm trang nói.
Lâm Dịch đâu tin tưởng, vẻ mặt chán ghét nói:
- Ngươi là một tên Đạo sĩ thối, đừng có tính toán ta. Miệng ngươi là miệng quạ đen, ta rất muốn cách xa ngươi ra một chút.
Toán Mệnh Đạo sĩ cười gian, lại gần nói:
- Nói thật, sau này ngươi có dự định gì?
- Dự định...
Lâm Dịch trầm ngâm một tiếng, Thạch Đầu đã an toàn, hắn cũng không phải đi tới Đan Hà phái nữa. Kế tiếp quả thật không có dự định cụ thể gì cả.
- Không đúng, còn có một việc!
Lâm Dịch bừng tỉnh nhớ lại, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một tia lạnh lẽo, trầm giọng nói:
- Ta phải đi tra một chút xem Đông Độ Tiên Đảo là chuyện như thế nào.
Lần này Lâm Dịch tìm được đường sống trong chỗ chết, nhiều lần gần như rơi vào tuyệt cảnh, xét đến cùng vẫn là bởi vì Đông Độ Tiên Đảo này.
Chuyện Đông Độ Tiên Đảo này khắp nơi đều có vẻ quỷ dị, tu sĩ Tiềm Long Sơn vì chuyện này mà sát hại ngàn vạn người bình thường. Công Tôn Cương càng tuyên bố hắn không có tư cách biết việc này.
Với tính cách của Lâm Dịch, nếu đã gặp được, tuyệt không thể nào ngồi yên không để ý đến.
Con ngươi của Toán Mệnh Đạo sĩ chuyển động, nói:
- Việc Đông Độ Tiên Đảo này ta rất rõ, ngươi không phải tra. Lại nói tới thực lực của ngươi, căn bản không đủ nhìn, không cần thiết phải xen vào.
- Ngươi biết?
Lâm Dịch cau mày, trầm giọng nói:
- Đông Độ Tiên Đảo là sao vậy, vì sao phải có vạn thiếu nam thiếu nữ, trong này còn có Công Tôn Hoàng tộc tham dự nữa. Vì sao tu sĩ Tiềm Long Sơn vì đổi lấy mấy khối Linh thạch mà lại giết nhiều phàm dân như vậy. Ta tin rằng, loại chuyện này không những chỉ xảy ra ở trong Tiềm Long Sơn mà ở các nơi khác cũng sẽ có tông môn không cố kỵ gì tham dự vào.
Toán Mệnh Đạo sĩ trợn trắng mắt, nói:
- Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Với thực lực này của ngươi căn bản không thể làm ảnh hưởng tới Đông Độ Tiên Đảo được. Bần đạo khuyên ngươi một câu, việc không quan hệ gì tới mình thì đừng quản.
Lâm Dịch liên tục cười lạnh, nói:
- Thực lực của ta yếu, loại chuyện này ta không biết thì không sao, thế nhưng nếu đã biết, ta sẽ quản.
Từ nhỏ Lâm Dịch đã rất quật cường, chuyện mà hắn định làm, có rất ít người có thể khuyên được.
Cũng chính là bởi vì loại tính cách này cho nên mới khiến cho hắn đi trên đường hiệp đạo, mặc dù là đối mặt với vô số hiểm trở thế nhưng hắn vẫn không thối lui chút nào, vẫn mò mẫm thăm dò.
Toán Mệnh Đạo sĩ khoát khoát tay, nói:
- Ngươi quản cái rắm, Đông Độ Tiên Đảo vốn là một chuyện tốt, ngươi có thể quản được gì chứ?
- Chuyện tốt?
Lâm Dịch không tin, nhìn chằm chằm vào hai mắt của Toán Mệnh Đạo sĩ, dường như muốn xem thấu tâm tư của hắn.
Ánh mắt của Toán Mệnh Đạo sĩ đối diện với Lâm Dịch, cười nói:
- Đương nhiên là chuyện tốt, chuyện Đông Độ Tiên Đảo tứ đại Hoàng tộc đều biết. Phương Thốn Sơn, Thái Nhất Tông, Nghiễm Hàn Cung ba đại tông môn này cũng đều biết, không đơn thuần là Công Tôn Hoàng tộc tham dự vào. Ngươi suy nghĩ một chút đi, loại đại sự thế này, nếu không phải có nhiều thế lực lớn đồng tình thì làm sao sẽ thuận lợi tiến hành được chứ?
Lông mày nhíu chặt của Lâm Dịch dần dần thư giãn, hỏi:
- Các thế lực lớn đều biết?
- Đương nhiên, Đông Độ Tiên Đảo là việc mà tất cả thế lực lớn đỉnh tiêm trong Hồng hoang tham dự vào.
Toán Mệnh Đạo sĩ dùng giọng chắc chắn nói.
Lâm Dịch im lặng hồi lâu, lắc đầu nói:
- Không đúng, rõ ràng Công Tôn Cương biết tu sĩ Tiềm Long Sơn tàn sát người bình thường, lại không quan tâm tới mạng thường nhân, cho nên việc này không nói thông được.
- Chuyện ngươi nói chỉ là chuyện cá biệt mà thôi, hôm nay tứ đại Hoàng tộc và ba đại tông môn đã ban bố điều lệnh, Đông Độ Tiên Đảo chỉ có thể tự nguyện, không thể cưỡng cầu.
- Thực sự?
- Đương nhiên, bần đạo đã lừa gạt ngươi khi nào chưa? Lần trước nói ngươi có tai ương đổ máu, ngươi không đổ máu sao? Khà khà.
Toán Mệnh Đạo sĩ trêu đùa.
Lâm Dịch suy nghĩ một lúc lâu, cũng không có manh mối. Chung quy hắn vẫn cảm giác chuyện này có chút không tầm thường, nhưng hắn cũng không tìm ra được chỗ của vấn đề. Nhưng nhìn dáng vẻ của Toán Mệnh Đạo sĩ, không giống như là bịa chuyện.
Lâm Dịch định trước tiên sẽ không dây dưa vấn đề này nữa, nghe Toán Mệnh Đạo sĩ nói đến tai ương đổ máu, hắn tức giận nhìn chằm chằm vào đối phương, cắn răng nói:
- Lần trước ngươi thua cuộc, lại chạy rất nhanh!
Toán Mệnh Đạo sĩ đỏ mặt, cười nói:
- Bần đạo... Lần trước có việc rất gấp, ha ha, cho nên mới đi gấp như vậy.
Dừng một chút, Toán Mệnh Đạo sĩ lại hỏi:
- Tiểu tử, sau này ngươi có tính toán gì, nếu ngươi cứ xuất cốc như vậy thì không được, bởi vì ra ngoài chính là nhận lấy cái chết.
Lâm Dịch liếc mắt nhìn Toán Mệnh Đạo sĩ, hỏi:
- Không phải lần trước ngươi nói có biện pháp giúp ta giấu diếm được mọi người sao, không bằng dạy cho ta.
- Được.
Vốn Lâm Dịch chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới Toán Mệnh Đạo sĩ không chút nghĩ ngợi đã đồng ý.
Toán Mệnh Đạo sĩ đang nói đột nhiên dừng lại, nói:
- Chỉ là ngươi phải giúp ta một chuyện.
- Chuyện gì?
Trong ánh mắt của Lâm Dịch lộ ra vẻ hiếu kỳ.
Toán Mệnh Đạo sĩ lục lọi nửa ngày ở ngực, lấy ra một tờ mặt nạ da người mỏng như tơ tằm, lại chậm rãi nói:
- Đây là bảo bối mà ta luyện chế, sau khi ngươi đội vào, từ nay về sau sẽ có một thân phận khác, mai danh ẩn tích, rất dễ đề thăng thực lực.
Lâm Dịch cau mày một cái, lấy mặt nạ da người, lật tới lật lui nhìn mấy lần, hắn mỉm cười nói:
- Thứ này của ngươi có được không vậy, nhìn thế nào cũng chính là vật phàm tục, không giống như là bảo bối.
- Hừ, ta dám đánh cuộc, trên Hồng hoang đại lục này không có vài người có thể nhìn thấu mặt nạ này, ngươi cũng không nên coi khinh nó.
Toán Mệnh Đạo sĩ vội vã cãi lại.
Lâm Dịch mang mặt nạ lên, hắn có cảm giác khuôn mặt mình trong nháy mắt đã mát lạnh, mặt nạ đã dán thật chặt ở trên mặt, không có chút cảm giác không khỏe nào. Đồng thời hắn cũng không cảm giác được mặt nạ tồn tại, giống như nó đã sáp nhập vào trong da vậy.
Toán Mệnh Đạo sĩ móc ra một cái gương, đưa tới. Lâm Dịch vừa nhìn lên, bên trong đó hắn đã biến thành một thư sinh dáng vẻ thanh tú, vẻ mặt nho khí, không nhìn ra bất kỳ một chút khác thường gì cả.
Trong lòng Lâm Dịch khẽ động, mặt nạ da người đã rơi xuống, vô cùng tiện.
Lâm Dịch tấm tắc lấy làm kỳ lạ, lại nghiêng đầu hỏi:
- Ngươi còn chưa nói, người muốn ta làm chuyện gì giúp ngươi?