Công Tôn Cương nhìn Lâm Dịch rồi lắc đầu, cười nhạo nói:
- Ngươi không có tiến bộ, lâu như vậy rồi mà vẫn chỉ là Ngưng Khí tầng chín đỉnh phong. Mặc kệ Bất Diệt kiếm thể có nghịch thiên bao nhiêu thì cũng sẽ bị ta trấn áp một cách vô tình!
Lâm Dịch khẽ cười một tiếng vân đạm phong khinh, nói:
- Không cần nhiều lời, phải thử qua thì mới biết được.
Lâm Dịch vung vẩy hai tay, thân thể lóe lên, sải bước phóng đi về phía Công Tôn Cương.
Lâm Dịch cũng không sử dụng bộ pháp thần bí mà Liệt truyền thụ, hắn ẩn dấu xuống theo bản năng, quyết định vào thời khắc mấu chốt mới thi triển ra thứ này, cho đối thủ một kích trí mạng.
Lúc này phía xa xa đã có không ít tu sĩ tạo thành một vòng, từ phía xa xa nhìn chiến trường ở chỗ này. Ngưu Hoàng bị Lâm Dịch làm kinh sợ cũng là một trong số đó.
Lúc này Ngưu Hoàng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói:
- Người này chỉ có tu vi Ngưng Khí, lúc đầu ta lại bị hắn tính kế a!
Bên cạnh hắn có tu sĩ thở dài nói:
- Tu sĩ Ngưng Khí đối mặt với Bất tử kim thân Kim Đan kỳ mà lại không sợ hãi chút nào. Cũng không biết tu sĩ này là lấy trứng chọi đá hay là thực sự có bản lĩnh a.
- Hừ, kém hai đại cảnh giới, còn muốn thắng sao? Người si nói mộng!
- Đúng vậy, Bất tử kim thân bình thường đã có thể vượt cấp áp chế những tu sĩ khác, Lâm Dịch này làm vậy không khác gì là thiêu thân lao đầu vào lửa.
Tình huống của Lâm Dịch có chút đặc biệt, hắn từng đột phá đến Trúc Cơ Kỳ, từ lâu Bất Diệt kiếm thể đã trải qua linh dịch màu lam của Trúc Cơ Kỳ rèn luyện, đã đạt đến một loại cường độ rất kinh khủng.
Chỉ vì linh lực Trúc Cơ Kỳ và ma khí của Diệt Thế Ma chỉ ở đan điền trộn lẫn vào làm một thể cho nên Lâm Dịch không dám động chạm một cách đơn giản, cho nên cảnh giới chỉ có tu vi Ngưng Khí tầng chín mà thôi.
Hai mắt của Công Tôn Cương trợn trừng, thần uy lẫm liệt, như thiên thần hạ phàm, ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía, vung quyền màu vàng lên nghênh đón.
Bất Diệt kiếm thể và Bất tử kim thân lần nữa va chạm!
- Phanh!
Từng quyền đối đầu với nhau, linh khí màu lam bị ánh sáng màu vàng chiếu rọi, chậm rãi tan rã, như tuyết gặp ánh mặt trời vậy.
Khí tức của Lâm Dịch hoàn toàn bị tu vi Kim Đan kỳ của Công Tôn Cương áp chế.
Nhưng thịt trên người lại đang đối kháng, Bất Diệt kiếm thể Trúc Cơ Kỳ còn chưa rơi vào thế hạ phong, song phương đều lui về sau một bước.
Sắc mặt của Lâm Dịch không biến đổi, trên hai quyền truyền đến từng trận đau đớn, thế nhưng cũng không ảnh hưởng tới hắn chiến đấu, trái lại còn khơi dậy hung tính của hắn.
Lâm Dịch nhìn thấy trong mắt của Công Tôn Cương lóe lên vẻ kinh ngạc, trong lòng cười nhạt. Trong Bất Diệt kiếm thể của hắn có chứa kiếm khí sắc bén, không chỗ nào không phá, cho dù Bất tử kim thân cứng rắn chống đỡ một chiêu thì cũng vô cùng thống khổ.
Công Tôn Cương ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, hai tay run lên, khí huyết màu vàng đại thịnh, một đám kiếm khí màu lam vô hình bị hắn đánh ra khỏi cơ thể.
Ánh mắt của Công Tôn Cương nóng rực nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, lạnh giọng nói:
- Hay cho một Bất Diệt kiếm thể, đã có tư cách tranh phong với ta. Chỉ là, hôm nay ngươi sẽ phải chết ở chỗ này! Ta sẽ cho ngươi biết một chút như thế nào là Bất tử kim thân Kim Đan kỳ!
- Miệng lưỡi lợi hại!
Lâm Dịch không có sợ hãi một chút nào, trong mắt lóe lên vẻ trào phúng.
Công Tôn Cương nhanh chóng tiến lên, khí tức Kim Đan không hề áp chế mà toàn lực bạo phát, giống như núi lửa bắn ra, sinh ra năng lượng bàng bạc rất lớn.
Công Tôn Cương đánh ra một quyền, dẫn phát từng trận tiếng gió, sấm sét, tiếng gió thổi gào thét, cả người bộc phát ra một tầng khí lãng nóng rực.
Tu sĩ Ngưng Khí đứng nhìn phía xa xa bị cỗ khí tức này bao trùm, sắc mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra, lập tức ngã xuống. Chỉ có một chút tu sĩ Trúc Cơ là có khả năng bình ổn tâm thần, miễn cưỡng đứng thẳng mà thôi.
Vẻ mặt những tu sĩ này rung động nhìn về phía Công Tôn Cương và Lâm Dịch, trong đầu đều một suy nghĩ:
- Bất tử kim thân, vô địch thiên hạ, những lời này quả nhiên không phải là nói điêu. Chúng ta cách như thế xa mà vẫn phải chịu đựng uy áp kinh thiên bậc này. Mà Lâm Dịch chính diện giằng co với hắn sẽ có cảm giác gì đây?
Mi tâm của Lâm Dịch bỗng nhiên sáng choang, ánh sáng màu tím hiện lên, mơ hồ hiện lên một ngôi sao màu tím. Trong thức hải, Nguyên thần nhập vào cơ thể bắn ra từng trận ánh sáng màu tím. Ngôi sao thần bí màu tím chậm rãi xoay tròn, pháp quyết hơn trăm chữ không ngừng ngâm xướng.
Lúc này đang là đêm khuya, vốn là lúc trăng sáng sao thưa, nhưng khi mi tâm của Lâm Dịch thoáng hiện ánh tím thì trong trời đêm mênh mông bao la đột nhiên cũng hiện ra một ngôi sao màu tím thần bí mang phong cách cổ xưa thê lương.
Tử vi tinh thuật, chấn động tinh không, dị tượng xảy ra!
Trong trời đêm, ngôi sao màu tím bắn ra tinh quang về bốn phía, đối diện với ánh sáng màu tím ở giữa chân mày của Lâm Dịch. Xung quanh hiện ra từng ngôi sao cổ xưa, một cỗ năng lượng thần bí huyền ảo dũng mãnh tràn vào trong cơ thể của Lâm Dịch.
Trong thức hải, khí thế của Nguyên thần tăng mạnh, tu vi thần thức vốn chỉ là Trúc Cơ viên mãn trải qua tinh thần lực tiếp tế tiếp viện, rốt cuộc tu vi thần thức đã có thể mơ hồ chống lại thần thức uy áp của Kim Đan kỳ.
Trong lòng Lâm Dịch sáng tỏ, tu vi Nguyên thần của hắn vẫn là Trúc Cơ viên mãn, chỉ là Tử vi tinh thuật luyện hóa tinh thần lực, cho nên trong trời đêm sẽ có uy lực càng mạnh, tăng lên thêm mà thôi.
Nguyên thần của Lâm Dịch và ngôi sao màu tím thần bí khổng lồ trong trời đêm thành lập một tia liên hệ mơ hồ, tạm thời thoát khỏi áp chế trên thần thức của Công Tôn Cương.
Công Tôn Cương đánh ra một quyền, bỗng nhiên bay lên trên không trung, cả người chấn động, sắc mặt đại biến, kinh hô:
- Tử vi tinh thuật!
Trong mắt của Lâm Dịch lóe lên một tia lạnh lẽo, hai mắt híp lại, Công Tôn Cương là người thứ nhất nhận ra lai lịch bí thuật này của hắn. Với kiến thức của Vũ Tình Nghiễm Hàn thánh nữ mà cũng không biết đây là Tử vi tinh thuật.
Nhìn vẻ mặt của Công Tôn Cương không giống như giả vờ. Có lẽ địa vị của Tử vi tinh thuật này cực lớn, có thể chỉ có thế lực truyền thừa từ xa xưa như Công Tôn Hoàng tộc thì mới có thể biết được chuyện trong này.
Hai mắt của Tương Hân đứng yên cách đó không xa cũng tỏa ánh sáng, vẻ mặt chấn động, không kìm được mà phải thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ là mấy đại bí thuật nghịch thiên trong truyền thuyết hay sao? Có tin đồn rằng, người thứ nhất có được mấy đại bí thuật này đã khai tông lập phái, tung hoành thiên hạ. Trên Hồng hoang đại lục mấy ngàn năm trước có mấy thế lực đỉnh tiêm dựa vào loại bí thuật này mà có thể chống lại tứ đại Hoàng tộc, chỉ là không biết sau đó vì nguyên nhân gì mà mấy mạch này lặng lẽ ngã xuống, không còn xuất hiện ở trước mắt mọi người nữa.
Các tu sĩ Tiềm Long Sơn vây xem ở phía xa cũng cảm thấy đã mắt và kinh hãi, người này thực sự chỉ là tu sĩ Ngưng Khí thôi sao. Không ngờ lại có thể dẫn động dị tượng trên bầu trời đêm, thiên địa biến sắc.
Lúc này Ngưu Hoàng lại cảm thán một hồi:
- Thực lực của tên tu sĩ này quả nhiên không thể phỏng đoán theo lẽ thường. Bởi vì một khi bí thuật bậc này được thi triển, ta cũng không thể chống đỡ được.
Nghĩ vậy, trong lòng Ngưu Hoàng sinh ra cảm giác may mắn.
Lâm Dịch thu được tinh thần lực từ ngôi sao màu tím thần bí trong trời đêm trợ giúp, khí thế không kém Công Tôn Cương một chút nào. Hắn đạp không mà đứng, giằng co cùng với Công Tôn Cương.
Công Tôn Cương vẫn chưa vội vã xuất thủ, trái lại khóe miệng còn nở nụ cười nghiền ngẫm, khẽ cười nói:
- Tốt, tốt, tốt! Không nghĩ tới ngươi lại thân mang bí thuật nghịch thiên bậc này, cũng có thể hiểu được khi ngươi có thể chém giết hai tên tộc nhân của ta. Chỉ là...
Công Tôn Cương đang nói đột nhiên đổi giọng, âm trầm cười, lạnh giọng nói:
- Hôm nay ta lại không nỡ chém giết ngươi, bí thuật nghịch thiên bực này rơi vào tay của ngươi chỉ là minh châu bị che đi. Hôm nay ta nhận được bí thuật này, cũng phải cảm ơn ngươi một phen a.
Y phục màu trắng của Lâm Dịch nhuốm máu, lưng đeo Ô Sao trường kiếm, sắc mặt bình thản, nói:
- Công Tôn Hoàng tộc các ngươi còn không xứng có được loại bí thuật này! Nó rơi vào trong tay các ngươi sẽ càng làm tăng thêm giết chóc mà thôi.
- Ha ha ha ha!
Công Tôn Cương ngửa mặt lên trời cười to, châm chọc nói:
- Máu ở trong tay ngươi chưa hẳn đã ít hơn so với ta!
Vẻ mặt Lâm Dịch lạnh nhạt, nói:
- Người mà ta giết chết, tất có chỗ đáng trách, thiên đạo không có mắt, ta thay trời hành đạo, không thẹn với lương tâm!
- Chỉ bằng vào ngươi?
Vẻ mặt Công Tôn Cương xem thường, cười lạnh nói:
- Ngươi chỉ là Ngưng Khí, cũng dám mơ tưởng thay trời hành đạo sao?
- Ngưng Khí cũng có thể chém ngươi! Không cần nhiều lời, đánh đi!
Thanh âm của Lâm Dịch vẫn bình thản như trước, không có chút ba động nào. Mặc dù đối mặt với Bất tử kim thân Kim Đan kỳ, thế nhưng hắn vẫn không có chút lui bước nào cả.
Song phương chiến đấu hết sức căng thẳng!