Mục lục
Bất Hủ Kiếm Thần - Lâm Dịch (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ tử kia đã nhìn thấy dáng vẻ của Hải Tinh không khỏi bật cười một tiếng, sôi nổi đi tới, cười nói:

- Tuy rằng ngươi không xuất thủ, nhưng ta lại biết ngươi muốn giúp ta, đa tạ ngươi. Ta là Minh Không, ngươi tên gì?

Hải Tinh lớn lên ở trong thôn, trừ tỷ tỷ ra cũng không quen biết với người nào khác phái, lúc này bị Minh Không dịu dàng nhìn chằm chằm vào mình, mặt hắn không khỏi đỏ lên, nói ấp úng:

- Ta… ta là Hải Tinh.

Nói xong Hải Tinh nhìn về phía Lâm Dịch tựa như xin giúp đỡ, người sau lại bừng tỉnh xuất thần, trước mắt hình như hiện lên nữ tử che mặt mặc y phục xanh biếc, trên cổ tay treo chuông bạc.

Thần ma chi địa, lúc đó Lâm Dịch và Mộc Tiểu Yêu cũng là như vậy, lần đầu tiên gặp mặt đã sinh ra hảo cảm với nhau, đó là một loại tín nhiệm không thể nói rõ.

Cách Thần ma chi địa lần trước cho tới bây giờ cũng chỉ có mấy tháng, nhưng Lâm Dịch lại sinh ra một loại cảm giác bừng tỉnh như cách một thế hệ, không biết hôm nay Tiểu Yêu Tinh thế nào rồi.

Trong đáy lòng của Lâm Dịch đột nhiên dâng lên một loại cảm giác tưởng niệm không rõ, lúc này hắn có cảm giác như gặp lại Tiểu Yêu Tinh, như nghe được tiếng cười dễ nghe thanh thúy của nàng, nghe được chuỗi tiếng chuông bạc quen thuộc kia.

Lâm Dịch muốn nói hết tất cả với Tiểu Yêu Tinh, nói cho nàng biết tất cả mọi chuyện xảy ra trong mấy tháng này, cùng nhau chia sẻ hỉ nộ ái ố với nàng.

Nghĩ tới Tiểu Yêu Tinh, đồng thời Lâm Dịch cũng nghĩ đến Vũ Tình, nữ tử áo trắng như tuyết, đạm mạc lạnh lùng kia, nghĩ tới bọn họ gần gũi da thịt ở trong Diễn Thiên đại trận, nghĩ tới ước hẹn mười năm.

- Ta không thể có lỗi với Vũ Tình.

Lâm Dịch nói thầm nhiều lần dưới đáy lòng.

Nhưng chẳng biết tại sao, giờ này khắc này, nữ tử mặc y phục màu trắng ở trước mắt Lâm Dịch lại trở nên không rõ, chậm rãi huyễn hóa thành mặt cười một cách tự nhiên của Tiểu Yêu Tinh, không lái đi được.

- Lẽ nào ta chỉ có tình tỷ đệ đối với Vũ Tình thật sao?

Nghĩ đến vẻ lạnh lùng trước khi rời đi của Vũ Tình, khóe miệng của Lâm Dịch lộ ra một tia đau khổ:

- Có thể ước hẹn mười năm chỉ là do ta tình nguyện, tuỳ thích làm bậy, dối lòng mà thôi.

Trong đầu Lâm Dịch miên man suy nghĩ, cũng không nghĩ ra được manh mối, chỉ cảm thấy đầu bành trướng như muốn nứt ra, hắn không khỏi thở dài một tiếng, phục hồi tinh thần lại.

Minh Không nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Hải Tinh, không khỏi cảm thấy thú vị, che miệng cười khẽ, hồi lâu sau nàng mới đột nhiên kéo tay Hải Tinh nói:

- Hải Tinh, vậy sau này chúng ta là bằng hữu rồi.

Giữa trẻ con với nhau cũng rất dễ thành lập tình hữu nghị, các loại cử động kéo bắt tay cũng rất là bình thường, năm đó bình thường Lâm Dịch và Diệp Uyển Nhi cũng dắt tay chơi đùa, đùa giỡn. Mãi về sau lớn lên, loại hành động vô cùng thân thiết này mới ít đi rất nhiều.

Cảm nhận được mềm mại và lửa nóng trên đầu ngón tay của Minh Không, cả người Hải Tinh cứng đờ, rụt tay về giống như điện giật, sắc mặt đỏ bừng đứng ngay tại chỗ, rốt cuộc đã không nghe rõ được nàng đang nói gì.

Minh Không cười hì hì nói:

- Ngươi đang ở đâu, sau này có cơ hội ta sẽ đi tìm ngươi chơi.

- Ta, ta đi theo sư phụ, còn không biết sẽ đi đâu.

Hải Tinh nháy mắt mấy cái, nhìn về phía Lâm Dịch.

- Hừ, đây là sư phụ của ngươi sao? Ngươi đi cùng hắn thì có thể học được bản lĩnh gì chứ, hắn chỉ biết nhìn chằm chằm vào nữ tử nhà người ta, ban nãy cũng không muốn trợ giúp ta, còn không có hiệp khí bằng ngươi đấy.



Ấn tượng của Minh Không đối với Lâm Dịch rất không tốt, nàng có chút tức giận nói.

Hải Tinh nhíu nhíu mày, trong lòng có chút không thích, nói:

- Ngươi không được nói sư phụ ta như vậy, người là người tốt.

Ánh mắt của Minh Không chớp động, thấp giọng nói:

- Hải Tinh, nếu không ngươi đi tới môn phái ta tu đạo đi, nhất định sẽ mạnh hơn so với sư phụ của ngươi.

Mặt của Hải Tinh kéo dài ra, quyết đoán lắc đầu nói:

- Ta không đi.

- Được rồi được rồi, ngươi thật là, nói vài câu đã tức giận. Chúng ta đi ra bên ngoài chơi, bên ngoài có tuyết thật lớn đó.

Minh Không nhìn ra tâm tư của Hải Tinh, vội vã chuyển đổi đề tài.

Trong mắt của Hải Tinh lóe lên vẻ do dự, tuổi tác như hắn đúng là lúc tính khí trẻ con khó mất, khó gặp được người cùng tuổi, nhưng bởi vì mấy câu nói vừa rồi của Minh Không làm cho hắn do dự bất định, sợ Lâm Dịch tức giận.

Hải Tinh vừa mất đi thân nhân, hiếm khi gặp được bạn cùng lứa tuổi cùng hắn, chơi đùa cùng hắn, Lâm Dịch rất cũng vui vẻ. Mặc dù Minh Không có chút cơ linh cổ quái, nhưng mà nàng chỉ nghĩ vậy mà thôi, tuyệt đối là một đứa trẻ hiền lành.

Lâm Dịch lại cười nói:

- Đến dưới lầu ăn một chút gì đó, sau đó đi chơi đi.

- Đi thôi, đi thôi.

Minh Không thúc giục Hải Tinh, hai người lập tức chạy xuống dưới lầu.

Lâm Dịch nhìn bóng lưng của hai người tới mức xuất thần, coi như thấy được thân ảnh của hắn và Diệp Uyển Nhi ở Dịch Kiếm tông năm đó, quen thuộc như vậy, rồi lại có chút xa lạ.

Nhưng mà cái đoạn thời gian không buồn không lo này, rốt cuộc cũng sẽ không trở về được nữa.

Trong lòng Lâm Dịch khẽ động, cảm nhận được dường như có người đang nhìn hắn, hắn ghé mắt nhìn lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của nữ tử xuất trần đang ngồi một mình.

Nữ tử xuất trần có chút thâm ý sâu sắc nhìn Lâm Dịch, khóe miệng nhếch lên mỉm cười một cái.

Trong lòng Lâm Dịch rùng mình, càng đoán không ra đối với nữ tử trước mắt này, nhưng hắn vẫn mỉm cười rất bất đắc dĩ.

- Huynh đài cũng từ Tiềm Long sơn đi tới đây đúng không?

Thanh âm của nữ tử xuất trần nhu nhược động lòng người, rất dễ nghe.

Hai người Lâm Dịch đều che giấu tu vi, mặc dù biết đối phương đều không giống như phàm nhân, nhưng hắn cũng không đâm phá, ngược lại còn dùng xưng hô ở trên giang hồ.

- Ồ?

Lâm Dịch không tỏ vẻ gì, không chính diện thừa nhận, cũng không có phủ nhận.

Thanh âm của nữ tử xuất trần chuyển đổi, nói:

- Công pháp thu liễm khí tức của huynh đài có chút lợi hại, không có chút vết tích nào, có chút ý tứ.



- Như nhau, như nhau.

Lâm Dịch không mặn không lạt trả lời một câu.

Lâm Dịch vì phòng ngừa bị Công Tôn hoàng tộc truy sát cho nên đã thay hình đổi dạng, che giấu tung tích, rất nhiều thủ đoạn cũng không dám dùng ra. Huống chi hôm nay hắn đã bị dán lên thân phận của Ma tộc, không chỉ phải đối mặt với Công Tôn hoàng tộc, sợ rằng tất cả các tu sĩ trong Hồng Hoang đại lục nhìn thấy hắn cũng sẽ hợp lực thảo phạt.

Mặc dù dường như đối phương cũng không có ác ý, nhưng đối mặt với lời thăm dò của nữ tử xuất trần, Lâm Dịch cũng không dám khinh thường.

Nếu như thực sự bại lộ thân phận, không nói tới việc bản thân khó bảo toàn mà còn sẽ liên lụy tới Hải Tinh. Hôm nay Hải gia chỉ còn lại có một mình Hải Tinh, Lâm Dịch tuyệt không thể để cho nó bị thương tổn.

Đúng lúc này, tu sĩ Ngưng Khí tầng chín vừa mới bị Minh Không đánh ngất xỉu đã tỉnh lại, hắn cảm nhận được xương cốt ở cánh tay đã gãy, miệng liên tục kêu lên thảm thiết, giùng giằng đứng dậy, trong mắt lóe lên vẻ ác độc và ngoan lệ.

- Nữ oa ban nãy đâu? Đi ra cho ta!

Tu sĩ này trực tiếp lấy ra tấm Đan Phù ở trong túi ra, nhìn mọi người ở chung quanh, gầm nhẹ một tiếng, giống như một con dã lang bị thương, cả người tản ra sát khí thôn phệ linh hồn.

Lúc này những tu sĩ Trúc Cơ kia cũng không dám châm chọc, ngồi ở một bên xem náo nhiệt, lúc này không đáng để châm chọc người này, như vậy sẽ dẫn tới chiến đấu sinh tử.

Nữ tử xuất trần thản nhiên nói:

- Đó là muội muội của ta, ngươi có việc gì thì có thể tìm ta.

- Ha ha ha ha!

Tu sĩ Ngưng Khí cười vài tiếng như điên, gắt gao nhìn chằm chằm vào nữ tử xuất trần, lạnh giọng nói:

- Ngươi đã ở cùng phe với nàng thì đều không phải là người tốt lành gì cả, đừng trách thủ đoạn của ta độc ác!

Tu sĩ Ngưng Khí nắm tay lại, đánh ra pháp quyết, cắn nhẹ đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, bắn tới trên Đan Phù.

- Nhanh!

Đan khí chợt lóe lên, linh khí trong không gian này đột nhiên trở nên cuồng bạo dị thường, Đan Phù ở trong tay tu sĩ Ngưng Khí đột nhiên biến ảo thành một cái khô lâu có oán khí ngập trời.

Trên khô lâu có khói đen lượn lờ, sát khí bức người, chỗ trống ở viền mắt chợt có hai đạo hồng quang sáng lên, trong lúc nhất thời lầu hai của tửu quán như là trong địa ngục âm trầm, khiến cho người ta cảm thấy cả người phát lạnh.

May mắn vừa rồi lúc Minh Không giao thủ cùng tu sĩ này, khách trong tửu quán đã rời đi, lúc này người còn đang ngồi vững ở trên lầu hai chỉ còn lại có đám này tu sĩ mà thôi.


Hai mắt của Lâm Dịch híp lại:


- Sát khí thật dày đặc, tu sĩ tế luyện ra loại này Đan Phù tuyệt đối không phải là hạng người thiện lương gì cả!


Tu sĩ tóc ngắn kia nhẹ giọng nói:


- Đan Phù này có uy lực rất lớn, không dễ tiếp!


Tu sĩ Trúc Cơ bên cạnh cả kinh nói:


- Ngay cả sư huynh cũng vô pháp chống lại hay sao?


Tu sĩ tóc ngắn vẫn chưa thừa nhận, thế nhưng sắc mặt lại rất ngưng trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK