Mục lục
Bất Hủ Kiếm Thần - Lâm Dịch (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Dã Man Nhân, La Phong!

Lúc này Lâm Dịch mới bừng tỉnh nhớ tới, lúc đầu Tô Thất Thất đã từng nói qua, người này đúng là một trong mười đại đệ tử của nội môn.

Khóe miệng của Lâm Dịch mang theo một tia đùa cợt, khẽ cười nói:

- Các ngươi thật là để mắt tới ta, không ngờ lại phái ra một trong mười đại đệ tử trong nội môn xuất thủ, rất có ý tứ.

- Đừng nói những lời vô dụng kia, ngươi chỉ cần nói một câu là được, chiến hoặc là không chiến!

La Phong đĩnh đạc nói.

Minh Không đi tới, nàng đứng ở trước mặt của La Phong vẫn chưa đứng tới hông của La Phong, có vẻ vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn.

Minh Không lớn tiếng nói:

- Này, cao to, ngươi chạy đến đây để làm gì? Dùng thân phận của ngươi đến gây sự với Mộc Thanh, không chê mình bị mất mặt sao? Ngươi muốn đánh thì cứ tới tìm Minh Không ta, ngươi có dám hay không?

- Được, nếu như Minh Không sư tỷ muốn đánh với ta, ta sẽ đánh với sư tỷ.

La Phong không hề nghĩ ngợi, lập tức đồng ý.

Sau đó La Phong đang nói lại lập tức chuyển biến, nói:

- Nhưng mà ta phải đánh với hắn trước, Lý sư huynh đã dặn ta, nhất định phải giáo huấn hắn một phen, báo thù cho tu sĩ phe phái Đông Phương chúng ta một chút.

Người này cũng đủ thẳng thắn thành khẩn, Lâm Dịch nghe hắn nói vài câu đã có hiểu rõ đại khái về tính cách của người này. Người này thuộc về loại người thật thà ngay thẳng, là tráng hán không có đầu óc, có lẽ hắn cũng bị Lý Trấn Hải lợi dụng mà thôi.

Lâm Dịch im lặng đứng yên, cũng không nói chuyện, hắn đang suy nghĩ xem nên đánh hay là không đánh trận chiến này.

Đánh, Lâm Dịch cũng có chút nắm chắc, người này là tu sĩ Trúc Cơ viên mãn, mặc dù có chút thủ đoạn đặc thù, thế nhưng có lẽ cũng không chống lại được ngàn đạo kiếm khí của hắn. Ngàn đạo kiếm khí bổ xuống, không có tu vi Huyễn Đan kỳ rất khó để ngạnh kháng lại được, thế nhưng nếu người này có chút thủ đoạn đặc thù thì Lâm Dịch cũng dễ bộc lộ ra con bài chưa lật của mình.

Không đánh, sợ rằng từ giờ đến đại bỉ tông môn nửa năm sau Lâm Dịch sẽ không được yên tĩnh, có thể bình thường sẽ phải đối mặt với tu sĩ của phe phái Đông Phương khiêu chiến. Nếu như lần này cường thế xuất thủ, có thể giảm bớt rất nhiều ý định tới tìm hắn gây phiền toái của đám tu sĩ phe phái này.

Trong lúc Lâm Dịch do dự, các tu sĩ vây xem nghị luận.

- Lần khảo hạch nội môn này thật là náo nhiệt, không chỉ Luyện Tâm điện chi chiến phái Mông Dã đứng top trước năm mươi nội môn đi chặn Mộc sư đệ lại, mào ử cửa thứ ba không ngờ Dã Man Nhân La sư huynh lại hạ sơn.

- Còn không phải vậy sao? Nếu như Mộc sư đệ nhạy bén một chút thì tuyệt sẽ không đồng ý trận chiến này. Quả thực hắn không cần thiết phải chịu nguy hiểm như vậy trong lúc quan trọng thế này.

- Đúng vậy, dựa theo tốc độ tu luyện của hắn, sợ rằng một năm sau sẽ có thực lực khiêu chiến mười đại đệ tử trong nội môn. Lúc này cự tuyệt khiêu chiến, cũng không có gì là đáng trách cả.

La Phong nghe vậy có chút không nhịn được, không nhịn được lớn tiếng nói:

- Mộc Thanh, tại sao ngươi lại lề mề như vậy chứ, chiến hoặc là không chiến, cho ta một câu trả lời thống khoái đi!

Trong mắt của Lâm Dịch đột nhiên xẹt lên một đạo hàn quang, giống như phong mang của kiếm khí vậy, vô cùng sắc bén.

- Chiến!



Lâm Dịch đột nhiên lớn tiếng nói.

Dường như nhớ về Liệt, một tiếng chiến này của Lâm Dịch vô cùng có khí thế, cương liệt hung mãnh, không thể địch nổi.

Một cỗ chiến ý kinh người tràn ngập ở trên không trung, người đứng mũi chịu sào chính là La Phong, hắn cảm nhận được chiến ý trên người của Lâm Dịch, lại không hề có ý sợ hãi, ngược lại còn nhếch miệng cười nói:

- Tốt, để La Phong ta biết một chút về Hóa Hình thuật của ngươi đi!

Lâm Dịch nói chiến một tiếng giống như ném một viên đá vào mặt hồ phẳng lặng, bộc phát ra một trận tiếng nghị luận, sóng nghị luận sau cao hơn sóng nghị luận trước.

- Dù sao Mộc sư huynh vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, không tránh khỏi bị kích động như thế.

- Khà khà, ta thấy hắn có thực lực coi thường thập đại đệ tử nội môn chúng ta, hắn coi là mười người này cũng có thể trấn áp được như là đệ tử ngoại môn nha.

- Lần này Mộc sư huynh ngã nặng rồi, trước tiên không nói song phương chênh lệch hai đẳng cấp. Chỉ cần nói tới thân thể của La sư huynh, có lẽ hắn đã không chịu được nổi rồi.

- Không sai, thân thể của La sư huynh ở trong mười đại đệ tử nội môn cũng đứng hàng thứ nhất, không người nào dám cận thân tranh phong với hắn. Cho dù là đệ tử hạch tâm Lý sư huynh và Lăng sư huynh cũng đã nói qua, nếu như cận thân tranh phong, ta chưa hẳn đã có thể thắng được La Phong.

Lâm Dịch nghe thấy tu sĩ xung quanh nghị luận, trong mắt đột nhiên lộ ra một tia cổ quái, lẩm bẩm nói:

- Thân thể lợi hại? Cận thân tranh phong?

Sau đó Lâm Dịch lắc đầu cười khẽ, nghĩ ngợi nói:

- Có thể trận chiến này chưa chắc đã có bao nhiêu phiền phức nha. Thân thể mạnh mẽ tới đâu còn có thể hơn được Bất tử kim thân hay sao?

Một năm trước ở trên Tiềm Long sơn, đối mặt với Bất tử kim thân Kim Đan kỳ thì Lâm Dịch cũng có thể ngạnh kháng được! Sau đó ở trong Tịch Tĩnh Cốc, Lâm Dịch lần nữa sáp nhập vào một mảnh nhỏ của Kiếm, Bất diệt kiếm thể hôm nay so với trước đây còn cường hãn hơn nhiều!

Minh Không híp mắt cười nhìn Lâm Dịch, nhịn không được lên tiếng nói:

- Này, Mộc Thanh, ngươi thấy ngươi ngu ngốc chưa? Ngươi biết thân thể của La Phong mạnh bao nhiêu sao? Cho dù là linh khí Thiên giai cũng có thể trực tiếp dùng một quyền đánh nát nha!

- Ồ? Hóa Hình thuật của ta cũng có thể xuyên qua linh khí Thiên giai nha.

Lâm Dịch không thèm để ý chút nào mà cười cười.

Minh Không bĩu môi, mỉm cười nói:

- Ngươi thì hiểu gì chứ, La Phong có một bộ khải giáp tổ truyền, đồng thời còn tu luyện một loại pháp quyết vô danh, da thịt trên người có đạo văn thần bí rèn luyện thân thể. Thể chất của hắn tuyệt không thua gì Bất tử kim thân có tiếng cứng rắn trong tứ đại Hoàng tộc, ngươi chống lại hắn tuyệt đối không có một chút cơ hội nào cả. Kiếm khí ẩn chứa Nhập vi đạo của ngươi có thể sắc bén, nhưng không phá được phòng ngự của người ta thì có ích lợi gì cơ chứ? Có thể nói, khi các ngươi giao thủ, La Phong đã đứng ở chỗ bất bại rồi.

- Chưa hẳn.

Lâm Dịch không giải thích nhiều với nàng mà chỉ lạnh nhạt trả lời một câu.

Minh Không thấy bộ dáng này của Lâm Dịch lập tức hừ nhẹ một tiếng, tức giận quay đầu sang chỗ khác, không để ý đến hắn, lầm bầm nói:

- Đến lúc đó ngươi chịu thiệt thì cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.



Minh Không không nhịn được oán giận nói với Hải Tinh, nói:

- Nhìn dáng vẻ rắm thối của sư phụ ngươi kìa, một lát nữa nhất định sẽ bị đánh cho mặt mũi bầm dập.

Hải Tinh cũng không lo lắng một chút nào cả, hắn cười nói:

- Minh Không, mỗi lần ngươi đều coi thường sư phụ, nhưng mỗi lần đều chứng minh ngươi sai. Ta nghĩ, lần này cũng giống vậy.

Trong lòng của Hải Tinh, Lâm Dịch là tồn tại gần như vô địch, hắn còn chưa thấy trong đám bạn cùng lứa có tu sĩ nào có thể đánh bại được Lâm Dịch.

Minh Không hừ nhẹ nói:

- Lần này thì không giống nữa, thủ đoạn của sư phụ ngươi ta cũng biết, trận pháp lợi hại một chút, ngộ tính lợi hại một chút, tốc độ tăng lên tu vi cũng nhanh. Thế nhưng dù sao vẫn còn kém hai đẳng cấp, lại nói kiếm khí của hắn không phá được phòng ngự của La Phong. Ài, không giải thích với ngươi nhiều như vậy, đến lúc đó ngươi sẽ biết.

Trong năm đại đệ tử hạch tâm, Đông Phương Dã nghe thấy chữ chiến của Lâm Dịch, không nhịn được khen:

- Quả thực là quyết đoán, Mộc sư đệ dùng tu vi Trúc Cơ trung kỳ, đối mặt với thập đại đệ tử nội môn khiêu chiến mà vẫn còn có thể không thối lui một chút nào, lại còn bộc phát ra loại chiến ý này, quả thực rất bất phàm.

Lăng Dược cười nói:

- Đáng tiếc lại có chút không biết tự lượng sức mình.

Lý Trấn Hải nghiêng đầu nhìn về phía Tô Thất Thất, dùng giọng kỳ quái hỏi:

- Tô sư tỷ, ta thấy quan hệ của ngươi và Mộc Thanh này không tệ, trước đó ngươi không nói cho hắn biết tình huống của thập đại đệ tử nội môn hay sao? Khà khà, hôm nay lại dám đồng ý khiêu chiến, chỉ có thể tự mình chuốc lấy cực khổ mà thôi.

Tô Thất Thất cũng không thèm liếc mắt nhìn Lý Trấn Hải, chỉ lạnh nhạt hỏi:

- Đông Phương Dã, đây là chuyện mà ngươi làm ra hay sao?

Đông Phương Dã cười khổ một tiếng, nói:

- Tô sư muội đã coi khinh ta rồi, Đông Phương Dã ta khinh thường làm việc này.

Sau đó Đông Phương Dã dùng sắc mặt bất thiện nhìn về phía hai người Lý Trấn Hải, Lăng Dược, hừ nhẹ một tiếng.


Quách trưởng lão nhìn thấy Lâm Dịch tiếp nhận khiêu chiến, không khỏi âm thầm cau mày, nghĩ ngợi nói:


- Mộc Thanh này quả thật cũng có chút không biết trời cao đất rộng, chắc là do thiên tư hơn người, tu đạo quá thuận lợi, không trải qua ngăn cản gì cả, cho nên mới võ đoán như vậy.


Nghĩ đến đây, Quách trưởng lão ho khan một tiếng, thấp giọng nói:


- Mộc Thanh, La Phong khiêu chiến ngươi, ngươi có quyền lợi cự tuyệt, ngươi đã cân nhắc xong chưa?


Những lời này của Quách trưởng lão rõ ràng đã cho thấy hắn đã ám chỉ cho Lâm Dịch, có ý giữ gìn Lâm Dịch.


Hiển nhiên Lâm Dịch cũng nghe ra ý này, hắn mỉm cười với Quách trưởng lão, nhẹ giọng nói:


- Đa tạ Quách trưởng lão quan tâm, Mộc Thanh đã quyết định. Không chỉ muốn chiến! Mà còn phải tất thắng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK