Lâm Dịch hít sâu một hơi, móc linh thạch ra, cẩn thận khắc trận văn ở trên cửa, trận pháp che dấu, ảo trận, mê trận, tất cả trận pháp tổ hợp lại cùng một chỗ, toàn bộ đều khắc vào xung quanh thạch động.
Lâm Dịch chăm chú từ trước đến nay chưa từng có, hắn biết, nếu như nơi đây bị tu sĩ lỗ mãng phát hiện ra, không nói tới việc tính mệnh của bản thân khó bảo toàn, sợ rằng còn có thể gây ra mầm tai họa lớn hơn, có thể Hồng Hoang sẽ phải lần nữa đối mặt với tai nạn.
Trọn nửa ngày, Lâm Dịch vắt hết óc, tập trung tinh thần lên trên trận pháp, toàn bộ đều khắc ở phụ cận. Càng hạ xuống rất nhiều cấm chế kín đáo, khắc một vài thứ mà hắn lĩnh ngộ trong Diễn Thiên đại trận ở Thần ma chi địa ở trên mặt, nếu không phải là người có hiểu biết đối với trận pháp cấm chế thì tuyệt đối sẽ không sờ ra được huyền bí của nơi đây.
Khi xuống núi, Lâm Dịch nhìn tầng trận pháp cấm chế kia, suy nghĩ tới mức xuất thần.
- Có lẽ có một ngày, ta sẽ trở về.
Nửa ngày sau, Lâm Dịch nhẹ giọng tự nói.
Đột nhiên, một hồi tiếng vang ùng ục ùng ục vang lên.
Lâm Dịch ghé mắt nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Hải Tinh đỏ bừng, tay chân có chút luống cuống đứng tại chỗ.
Lâm Dịch không khỏi mỉm cười.
Tuy rằng Hải Tinh đã thoát thai hoán cốt, thoát khỏi thân thể phàm tục, nhưng vẫn chưa chân chính Ngưng Khí tu tiên, một ngày một đêm không ăn gì, bụng trống không, ngũ tạng đã náo loạn lên, phát ra từng tiếng bất mãn.
Tiểu tử Hải Tinh này quả thực rất thiện lương, mặc dù là đói bụng thế nhưng cũng không nói lên lời, chỉ yên lặng bồi tiếp ở bên cạnh Lâm Dịch mà thôi.
Lâm Dịch cười nói:
- Đi, ta sẽ dẫn ngươi tìm một tửu lâu để ăn gì đó một chút, sau sau đó chúng ta sẽ đi tới tông môn kia học nghệ tu đạo.
Hải Tinh rất mong đợi gật đầu.
Từ khi Ngưng Khí, dần dần học được phương pháp ích cốc, đã rất lâu rồi Lâm Dịch không nếm thử mỹ thực của thế gian, lúc này thấy vẻ mặt nóng lòng muốn thử của Hải Tinh, trong lòng của hắn cũng có một chút chờ mong.
Tu tiên là tịch mịch, tu sĩ khổ tu động một cái chính là nửa năm một năm ngồi trơ ra đó ngộ đạo, quanh năm suốt tháng cô quạnh, chỉ có linh thạch linh khí, đơn điệu chán nản, chỉ vì cầu được trường sinh mà thôi.
Thọ mệnh của tu sĩ lâu dài, có một ngày sẽ chỉ có một mình hắn còn sống trên đời, mà thân nhân bên người lại từng người một thọ mệnh hao hết, rời khỏi hắn, loại cô đơn và bi thương này ai có thể hiểu nổi cơ chứ.
Tu tiên làm cho tu sĩ có được năng lực vượt xa phàm nhân, nhưng đồng thời, thứ bọn họ mất đi lại càng nhiều.
Ở trong lòng của Lâm Dịch, hắn tu tiên không vì trường sinh, nếu như vì trường sinh còn không bằng ở bên người thân, hưởng thụ vui vẻ ngày qua ngày là được. Huống chi, trường sinh chỉ là một truyền thuyết, hàng vạn hàng nghìn tu sĩ trên thế gian này lại có bao nhiêu người có thể chân chính tu tiên đắc đạo, leo lên thượng vị cơ chứ.
- Là thiên địa lập tâm, vì sinh dân mà lập mệnh, là mở thái bình cho vạn thế!
Những lời này vang lên trong đầu của Lâm Dịch, hắn nhẹ nhàng cười, đây mới là đạo mà Lâm Dịch ta tu!
Lâm Dịch mang theo Hải Tinh đi về phía phương hướng của tông môn thần bí kia chạy như bay, đạp không mà đi, không quá lâu sau đã trông thấy một cổ trấn rất náo nhiệt.
Lâm Dịch mang theo Hải Tinh hạ xuống đất ở ngoài trấn, thu liễm linh lực vào chung quanh đoạn kiếm thần bí, che giấu tu vi.
Nếu đã vào phàm thì sẽ phải như một phàm nhân, dung nhập vào trong đó, có khả năng sẽ thu được càng nhiều lạc thú hơn nữa.
Hôm nay Lâm Dịch mang theo tấm mặt nạ trên mặt, cũng coi như một thư sinh thanh tú, tao nhã, mà Hải Tinh lại có dáng vẻ tuấn tú, ánh mắt trong suốt thấy đáy, khiến cho người ta rất là yêu thích.
Ngực của Hải Tinh mang theo Định Tâm Ngọc, đau khổ của việc mất đi thân nhân đã giảm bớt đi không ít, cả người đã có tinh thần hơn rất nhiều.
Lâm Dịch mang theo Hải Tinh tìm một tửu lâu tương đối náo nhiệt trong trấn, đi vào, sau đó lại nói chuyện với tiểu nhị của tửu lâu vài câu, sau đó trực tiếp leo lên lầu hai.
Trong tửu lâu này rất là nóng, bên ngoài có gió tuyết thổi mạnh, đang là mùa đông, trời đông giá rét, người đi đường đều chui vào trong tửu lâu, uống mấy chén rượu mạnh, làm cho thân thể ấm áp.
Lâm Dịch mang theo Hải Tinh, tìm một cái bàn nhỏ trên lầu hai rồi ngồi xuống, gọi vài món ăn đặc sản của tửu lâu, tinh tế thưởng thức rượu ngon, đợi thức ăn.
Khách nhân của mấy bàn trên lầu hai này có chút ý tứ, đa số là tu sĩ, Ngưng Khí, Trúc Cơ đều có, ba năm người xúm lại thành một bàn chậm rãi nói chuyện.
Gần bàn của Lâm Dịch có hai nữ tử đang ngồi, một người trong đó chỉ chừng mười tuổi, con ngươi linh động, dáng vẻ cơ linh cổ quái. Nữ tử này coi như không nhìn thấy Lâm Dịch, trái lại không có việc gì thì lại liếc mắt nhìn Hải Tinh, lộ ra vẻ hiếu kỳ.
Bên cạnh nàng có một cái nữ tử đang ngồi, y phục màu vàng nhạt, nhìn như hai mươi tuổi xuân xanh, cổ tay như ngọc, ba ngón tay ngọc vuốt vuốt chén rượu, vẻ mặt nhàn nhã thoải mái, lộ ra một tia khí tức xuất trần.
Nữ tử này chợt nhìn qua dáng vẻ rất phổ thông, nhưng nhìn thật kỹ lại phát hiện ra ngũ quan của nàng hòa hợp, vô cùng hoàn mỹ. Lâm Dịch chưa phát giác ra được mình đã nhìn thêm mấy lần, phát hiện ra dường như khuôn mặt của nữ tử này có một loại ma lực, vô cùng dễ nhìn.
Nữ tử này không đẹp kinh diễm bằng Mộc Tiểu Yêu và Vũ Tình, thế nhưng lại hết sức hấp dẫn người khác, trông rất thân thiết, càng nhìn càng thấy đẹp.
Ánh mắt của Lâm Dịch lộ ra một tia cổ quái, nhìn khuôn mặt của nữ tử kia có vẻ xuất thần.
- Nhìn cái gì vậy, nhìn nữa ta sẽ đào tròng mắt của ngươi ra!
Nữ tử xuất trần cũng không để ý, ngược lại, nữ nhân nhìn thấy hai mắt của Lâm Dịch cổ quái, nàng hung tợn hô một câu với Lâm Dịch.
Lâm Dịch phục hồi tinh thần lại, áy náy cười cười, cúi đầu uống rượu, không tranh luận với nàng.
Hải Tinh lại tò mò liếc mắt nhìn Lâm Dịch, ở trong lòng của Hải Tinh, nhất định Lâm Dịch không vì nữ tử đẹp mà thất thố như vậy.
Trong lòng Lâm Dịch thầm nghĩ:
- Khí tức của nữ tử này rất quen thuộc, dường như chính là vị tu sĩ ta không biết rõ tu vi ngày hôm qua ở trên Tiềm Long sơn, thiếu chút nữa bị đối phương đi theo thần thức của ta, phát hiện ra thạch động dưới đất. Không ngờ ở chỗ này lại gặp phải người này, phải cẩn thận một chút, đừng để bại lộ thân phận.
Cho dù mặt đối mặt với nữ tử xuất trần này, Lâm Dịch đã không nhìn thấu tu vi của đối phương, cả người đối phương như bị một tia năng lượng quái dị bao phủ, có chút quen thuộc, nhưng lại rất xa lạ.
Nhắc tới cũng trùng hợp, khí tức của tu sĩ trên mấy bàn còn lại, cũng chính là mấy đợt tu sĩ ngày hôm qua đi Tiềm Long sơn tuyên bố trừ ma, mấy người này cũng đang chuyện trò về việc này.
- Thực sự là đáng tiếc, cũng không biết ma đầu ở Tiềm Long sơn kia đã bị ai chém giết, làm hại ta tới đó một chuyến tay không. Đừng nhìn ta còn chưa Trúc Cơ, thế nhưng bằng vào thủ đoạn của ta, tru diệt Ma đầu nơi này chắc chắn sẽ rất dễ dàng.
Người nói này chỉ có tu vi Ngưng Khí chín tầng, khẩu khí lại có chút cuồng vọng.
Người ở bàn này đều có tu vi Ngưng Khí, dường như lấy người này như thiên lôi sai đâu đánh đó, ào ào phụ họa.
- Không sai, nếu như đại sư huynh ra tay thì ma đầu kia đã sớm bị chém giết rồi. Ài, không ngờ lại bị người khác cướp trước một bước.
- Đúng vậy, thật tiếc cho một cơ hội dương danh, không ngờ cứ như vậy lại bị vứt bỏ.
Tu sĩ ở trên bàn này lớn tiếng phụ họa, hồn nhiên không để ý tới cảm nhận của tu sĩ Trúc Cơ ở bàn bên.
Một tu sĩ Trúc Cơ trong đó không chịu nổi, bật cười một tiếng, châm chọc nói:
- Ếch ngồi đáy giếng, không biết tự lượng sức mình!
Một đám tu sĩ Ngưng Khí đang điên cuồng vuốt mông ngựa nhìn thấy đối phương có tu vi Trúc Cơ, mỗi người đều câm như hến, không dám đứng ra. Nhưng sắc mặt của tu sĩ Ngưng Khí tầng chín kia lại trầm xuống, trở nên cực kỳ khó coi, vỗ bàn, quát khẽ:
- Đạo hữu, mới vừa rồi đạo hữu đang mắng ai vậy?
Vài tu sĩ Ngưng Khí ở bên cạnh vội vã kéo ống tay áo của hắn, ý bảo hắn ngồi xuống, tu sĩ kia suy nghĩ một chút, sau đó cũng theo bậc thang mà ngồi xuống, nhưng vẻ mặt vẫn rất âm trầm.
Một đám tu sĩ Trúc Cơ ở hai bên cười ha hả, chỉ vào tu sĩ Ngưng Khí tầng chín kia, mỉm cười nói:
- Người chúng ta nói là ngươi, thế nào, còn muốn đấu pháp cùng ta sao?
Tên tu sĩ Trúc Cơ kia tiếp lời nói:
- Chỉ là tiểu bối Ngưng Khí tầng chín mà đã lớn lối như vậy, không biết trời cao đất rộng! Trước kia người chết ở trong tay ma đầu kia đã có không ít tu sĩ Trúc Cơ, ngươi cũng xứng đi trừ ma? Ma đầu kia chỉ có mấy người chúng ta mới có thực lực đi diệt trừ mà thôi!
Tu sĩ Ngưng Khí tầng chín kia không thể kiềm chế được mà lập tức đứng lên, lấy ra một tấm phù chú trong túi đựng đồ, đan khí chợt lóe lên, lại là một quả Đan Phù.
Hắn chỉ lên trên, lớn tiếng nói:
- Ta có đan phù này, sợ gì ma đầu, nếu các ngươi không tin, như vậy có thể thử một lần!
Lâm Dịch lắc đầu than nhẹ, rõ ràng tu sĩ này đã hoành hành ngang ngược ở trong tông môn thành thói quen, không có gì cản trở, càng không xông xáo qua Tu chân giới, cũng không biết tu sĩ tranh đấu thiên biến vạn hóa, cũng không phải là một cái Đan Phù là có thể quyết định được bố cục thắng bại.
Lâm Dịch thấy vẻ mặt của vài tu sĩ Trúc Cơ thì đã biết đối phương căn bản không sợ cái Đan Phù này, nhất định cũng có thủ đoạn để chống đỡ.
Một tu sĩ Trúc Cơ trong đó cười lạnh một tiếng:
- Một hạt gạo mà cũng dám tỏa ánh sáng, để ta tới giáo huấn tiểu bối nhà ngươi, để cho ngươi biết chênh lệch giữa Trúc Cơ và Ngưng Khí!
Song phương giương cung bạt kiếm, khi chiến cuộc hết sức căng thẳng, lại có một giọng trẻ con vang lên.
- Các ngươi ồn ào làm gì thế, đám người các ngươi có cùng tiến lên Tiềm Long sơn thì cũng chỉ có thể rơi vào kết cục thân vẫn đạo tiêu mà thôi. Chắc chắn sẽ để cho ma đầu thôn phệ thành một đống cặn bã mà thôi!
Trên mặt nữ tử kia lộ ra vẻ mặt không thể nhịn được, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường, quát lớn một tiếng về phía mọi người.
Lâm Dịch mỉm cười, quả thật là náo nhiệt.