Buổi trưa mùa đông mang theo chút ấm áp hiếm hoi, những bông hoa tuyết lác đác rơi xuống từ mái nhà.
Ngụy Khinh Ngữ từ trên lầu đi xuống, nàng nhìn thấy một chiếc ô tô rất quen thuộc đang chậm rãi đỗ trước mặt mình, sau đó Phùng Duyệt xách cặp mở cửa bước xuống xe.
Giây tiếp theo, Ngụy Khinh Ngữ nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên rất rõ ràng.
Cô giúp việc ở phòng khách chạy ra mở cửa với nụ cười trên môi: “Chào cô giáo Phùng.”
“Xin chào.” Phùng Duyệt mỉm cười với người giúp việc, sau đó nhìn tới Ngụy Khinh Ngữ đang đứng ở phía sau, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười: “Chào buổi sáng, Ngụy tiểu thư.”
Ngụy Khinh Ngữ thấy Phùng Duyệt ung dung bình thản như thế, tuy rằng có chút khó xử, nhưng nàng vẫn lễ phép gật đầu với cô ấy, làm bộ xa cách: “Xin chào.”
“Cô Phùng.” Đúng lúc Quý Tiêu từ thư phòng bên cạnh đi ra, lễ phép chào hỏi.
Phùng Duyệt thấy Quý Tiêu đã không còn là Quý Tiêu mà cô từng gặp ở đồn cảnh sát ngày hôm đó, khẽ mỉm cười, nói: “Quý Tiêu, chúng ta đã lâu không gặp, có vẻ như em đã sẵn sàng rồi nhỉ?”
“Em lúc nào cũng có thể bắt đầu học ngay.” Quý Tiêu nói, nhìn sang Ngụy Khinh Ngữ, “Cậu có muốn nghe giảng cùng tôi luôn không?”
Không biết có phải là do vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa nên tinh thần chưa tỉnh táo hẳn không, Ngụy Khinh Ngữ sửng sốt nhìn chằm chằm vào Quý Tiêu một hồi lâu cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Ngay lúc này, nàng cảm thấy có một lực đẩy nhẹ phía sau lưng mình.
Phùng Duyệt đẩy lưng Ngụy Khinh Ngữ một cách bất ngờ, nói: “Vậy chúng ta cùng học nhé.”
Có lẽ Quý Tiêu thực sự coi trọng việc cô giáo Phùng sẽ tới đây dạy học nên cô đã dặn dì Ngô dọn dẹp lại thư phòng, những bông hoa Tấn Nam Phong gửi đến đây cũng đã được dọn đi sạch sẽ.
Ánh tà dương trượt dài trên tấm cửa kính sát đất mang lại ánh sáng ấm áp cho căn phòng.
Ngụy Khinh Ngữ đại khái đã đoán được tình huống, nàng hiểu được việc Phùng Duyệt đến đây là do Quý Thanh Vân mời đến để giảng dạy cho Quý Tiêu.
Tuy nhiên, Ngụy Khinh Ngữ lại không hiểu được tại sao một người lúc nào cũng kiêu ngạo, ương bướng trước mặt Quý Thanh Vân như cô lại có thể bắt đầu học những điều này.
Ở một bên cửa trượt dẫn ra sân sau có tiếng mở cửa nhẹ nhàng, Phùng Duyệt tranh thủ lúc giải lao liền đi ra ngoài hít thở không khí.
Khi cửa trượt được đóng lại, một tia nắng theo khung cửa màu đen tươi mới chiếu vào một bên mặt của Quý Tiêu.
Vì đang ở nhà nên Quý Tiêu ăn mặc giản dị hơn, thậm chí còn không thèm chải chuốt mái tóc đang buông xõa trên vai.
Ngụy Khinh Ngữ ít khi thấy được Quý Tiêu xõa tóc, ánh sáng xuyên qua mái tóc đen nhẹ nhàng khắc họa góc nghiêng xinh đẹp của cô, làm dịu đi mấy phần anh khí giữa hai hàng lông mày.
Ngụy Khinh Ngữ lặng lẽ rời tầm mắt nhìn về phía Quý Tiêu, bắt đầu từ vầng trán cao, sau đó lướt qua hàng mi dày rồi tới cánh môi, cuối cùng dừng ở chiếc cổ trắng ngần như tuyết bên trong cổ áo hơi rộng của cô.
Một loạt động tác kia khiến cho yếu hầu của nàng vô thức cuộn lên một cái.
Quý Tiêu bây giờ đã có thói quen viết chữ bằng tay trái, cuốn sổ mới toanh cô đang dùng kia chứa đầy những hàng chữ với những đường nét đã gần giống với chữ viết ban đầu của cô rồi.
Mỗi một nét chữ của Quý Tiêu đều thể hiện thái độ nghiêm túc mà Ngụy Khinh Ngữ chưa từng thấy trước đây.
Có lẽ nhận thấy ánh mắt bên cạnh cứ chăm chăm nhìn vào mình, Quý Tiêu khó hiểu ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”
Ngụy Khinh Ngữ không ngờ Quý Tiêu lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng còn chưa kịp phản ứng liền ngượng ngùng giả bộ cúi đầu.
Tiếng bút sột soạt trên giấy ngừng lại, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn, Ngụy Khinh Ngữ không đáp một lời.
Chiếc kim giây của đồng hồ trên tường đang kêu tích tắc.
Ngụy Khinh Ngữ bình tĩnh phản ứng, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngước mắt lên chậm rãi đáp: “Không có gì, tôi đang nhìn cô Phùng.”
Quý Tiêu không chút nghi ngờ nào, kéo tay áo Ngụy Khinh Ngữ và nói: “À đúng rồi, có vấn đề này tôi không hiểu, cậu giải thích cho tôi được không?”
Nghe vậy, Ngụy Khinh Ngữ bình tĩnh thu hồi ánh mắt giả trân đang nhìn về phía Phùng Duyệt, nàng cúi đầu nhìn vấn đề mà Quý Tiêu hỏi nàng, nói: “Để tôi suy nghĩ một chút, tôi nhớ vấn đề này hẳn là có một bài mẫu… Sau đó, chúng ta cần phân tính tại sao trưởng nhóm lại đưa ra quyết định này với trường hợp khi đó...”
Không giống như buổi dạy kèm riêng ở nhà họ Ngụy, những bài học mà Phùng Duyệt dạy cho Quý Tiêu cơ bản hơn và mất nhiều thời gian hơn.
Đến cuối giờ học buổi chiều, mặt trời đã dần hạ xuống tấm màng ánh dương của mình, chia nền trời cùng mặt đất bằng một dải vàng rực rỡ.
Hai người đứng ở cửa chào tạm biệt Phùng Duyệt rồi cùng nhau vào nhà.
Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ đứng bên cạnh, nhớ tới vẻ lúng túng đáng yêu trên khuôn mặt nhỏ nhắn giả vờ bình thản lúc trưa của nàng, liền chủ động thú nhận: “Thật ra tôi biết hết đó nha.”
Ngụy Khinh Ngữ hiểu ý tứ trong lời nói của Quý Tiêu, vẻ bối rối trên mặt nàng lập tức biến thành kinh ngạc.
Quý Tiêu mím môi cười, lấy trong tủ lạnh mấy lon rượu trái cây đã được ướp lạnh từ lâu, lên tiếng mời: “Cậu có muốn ra sân sau vừa uống rượu vừa nói chuyện không?”
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy liền gật đầu, sau đó đi theo Quý Tiêu ra sân sau, trong lòng có chút lo lắng nhưng đồng thời cũng có một chút yên tâm.
Kỳ thật nàng đã trì hoãn chuyện này quá lâu rồi, lẽ ra nàng nên bày tỏ lòng mình sớm hơn vào cái ngày sinh nhật của Quý Tiêu cơ.
Chỉ là sự trễ nải này đã đi đến hôm nay, cuối cùng lại biến thành Quý Tiêu chủ động nhắc tới.
Đêm nay trời rất đẹp, trăng không sáng nhưng lại có hằng hà sa số những vì sao đang sáng tỏa trên nền trời đen hun hút kia.
Quý Tiêu ngồi ở bên hiên cửa gỗ, đưa chiếc lon đã mở ra cho Ngụy Khinh Ngữ: “Tôi biết hết về mối quan hệ giữa Phùng Duyệt, Trần Lâm Ký, Liễu Nguyệt và Liễu Hổ với cậu. Hơn nữa, tôi cũng biết về kế hoạch lấy lại tài sản của nhà họ Ngụy từ cha tôi của cậu nữa.”
Đầu ngón tay Ngụy Khinh Ngữ vừa chạm vào lon nước, nhiệt độ lạnh lẽo đã lấy đi hơi ấm trên tay nàng.
Nàng bàng hoàng nhìn Quý Tiêu: “Cậu từ khi nào…”
“Vài ngày trước, khi cậu ra ngoài ba tôi có đến tìm tôi, ông ấy đã kể hết cho tôi nghe về mọi chuyện.” Quý Tiêu vừa bật nắp lon vừa nói.
Cô ấy trông rất thản nhiên, như một người đang thuật lại một chuyện chẳng liên quan gì đến mình, còn Ngụy Khinh Ngữ lại cảm thấy băn khoăn.
Lời tự mình nói ra so với lời truyền từ miệng người khác rõ ràng là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.
Ngụy Khinh Ngữ rũ mắt xuống, nhìn lon rượu trái cây trông tay, nói: “Thật xin lỗi vì đã không nói cho cậu biết.”
Quý Tiêu lắc đầu, không hề cảm thấy phiền lòng chút nào.
Cô mỉm cười nhìn Ngụy Khinh Ngữ, trong giọng điệu có chút tự hào: “Mọi người đều cho rằng chúng ta nên trở thành kẻ thù, nhưng sao họ có thể tưởng tượng được chúng ta lại cùng nhau ngồi đây uống rượu tán gẫu cơ chứ?”
Nghe được Quý Tiêu nói như vậy, Ngụy Khinh Ngữ nở nụ cười.
Cả Quý Thanh Vân và Trần Lâm Ký đều đang vò đầu bứt tóc muốn tách hai người ra, bọn họ hy vọng rằng hai người các nàng sẽ đối đầu và trở thành kẻ thù của nhau.
Có điều, đến số mệnh còn chẳng thể làm được điều đó, vậy thì hai người họ có thể làm gì đây?
Chất cồn nhè nhẹ trôi từ miệng vào cổ họng Quý Tiêu, mang lại cảm giác cay nồng nơi đầu lưỡi.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn cô gái vừa mới chập chững bước vào cánh cửa thương trường khốc liệt hồi chiều, ngập ngừng hỏi: “Vậy… Cậu vẫn còn muốn làm giáo viên chứ?”
Quý Tiêu lắc lắc chiếc lon trong tay, sau đó lắc đầu, dáng vẻ có chút nặng nề.
Quả nhiên, dù đã chuẩn bị tâm lý vững vàng nhưng khi có ai đó đặt câu hỏi về vấn đề này, Quý Tiêu vẫn cảm thấy có chút luyến tiếc.
Nhưng mà, luyến tiếc như vậy thì có ích lợi gì chứ?
Người trắng tay thì lấy gì để bảo vệ người mình yêu cơ chứ? Không có tiền thì đâu thể làm phiền thiên hạ.
Quý Tiêu nhấp một ngụm rượu, nửa đùa nửa thật nói: “Ba tôi uy hiếp tôi, buộc tôi phải trở thành người thừa kế công ty của gia đình, nếu không sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi có nguyên cả một tủ đồ chơi như vậy, sao mà bỏ được chứ?”
“Nên là… Đành cố mà làm thôi.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe giọng điệu nhẹ nhàng của Quý Tiêu, lại nhìn đến nụ cười thoải mái trên gương mặt cô liền lập tức biết những gì Quý Tiêu vừa nói không phải là sự thật.
Nguyên nhân thực sự khiến Quý Tiêu từ bỏ lý tưởng mà cô ấy theo đuổi hẳn là không đơn giản.
Nàng thực sự không mong nó sẽ xuất phát từ mình.
Ngụy Khinh Ngữ: “Nhưng học cái này cậu có thấy vui không? Không phải nghề giáo là lý tưởng của cậu sao?”
Quý Tiêu không trực tiếp trả lời, bèn đánh trống lảng với Ngụy Khinh Ngữ: “Lý tưởng của cậu thì sao, Ngụy Khinh Ngữ? Thật ra, cậu cũng không muốn phải làm vậy đúng không?”
Nếu cha mẹ nàng không đột ngột qua đời, hoặc nếu tài sản thừa kế quý giá của nàng không bị “bạn tốt” của cha nàng chiếm đoạt, thì ai lại chọn việc phải chịu đựng tất cả những điều này ở cái tuổi non trẻ như vậy chứ.
Ngụy Khinh Ngữ nhất thời im lặng.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua khuôn mặt của nàng thiếu nữ, một đoạn ký ức cũ mơ hồ lướt qua trong đầu nàng.
Trên thực tế, ước mơ khi còn nhỏ của Ngụy Khinh Ngữ là trở thành nhà văn và Từ Mạn Lâm cũng có ý định giáo dục nàng theo hướng này.
Nhưng số phận lại trớ trêu bắt nàng phải đè nén ước mơ ở trong lòng, có lẽ chỉ khi trở về nhà lục tìm lại những hồi ức đã qua, nàng mới có thể dành ra vài giây để hoài niệm đến nó.
Quý Tiêu nhấp một ngụm rượu, ngẩng đầu nhìn màn đêm đen kịt, nói: “ Thật ra, điều này cũng không xem là bất hạnh, mà chúng ta chỉ đang làm một cuộc thỏa thuận với lý tưởng và vận mệnh của mình mà thôi.”
“Vì một điều gì đó còn quan trọng hơn cả lý tưởng.”
Nói xong, Quý Tiêu ngẩng đầu nhìn Ngụy Khinh Ngữ.
Ngụy Khinh Ngữ lúc này cũng nhìn Quý Tiêu.
Trên nền trời tăm tối là những ngôi sao sáng rực rỡ.
Nàng nhìn thấy chính mình trong đôi mắt sáng ngời của Quý Tiêu.
Quý Tiêu nâng lon rượu trong tay đến trước mặt Ngụy Khinh Ngữ, vẻ mặt ung dung nhẹ nhàng nói: “Cạn ly, vì lý tưởng của chúng ta.”
“Keng.”
Ngụy Khinh Ngữ nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, sau đó đưa tay cụng lon với Quý Tiêu.
Hai ngón tay trong nháy mắt nhẹ nhàng chạm vào nhau, mùi rượu đào thoang thoảng bay qua.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn lon rượu trong tay và cô gái đang ngồi cùng mình, lúc Quý Tiêu đang định lấy lại lon rượu, nàng lại nói thêm: “Hãy quý trọng cả vận mệnh của mình.”
Hãy tôn trọng vận mệnh vì đã đưa cô đến bên cạnh nàng một lần nữa.
Trời càng lúc càng khuya, Quý Tiêu uống xong lon cuối cùng, đầu vai hơi trùng xuống.
Ngụy Khinh Ngữ tửu lượng không cao lắm, sau khi uống hết lon thứ ba đã có dấu hiệu muốn say, nàng lúc này đã dựa hoàn toàn vào vai Quý Tiêu.
Khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ lúc này đã nhuốm màu hồng đào, vài sợi tóc buông lơi trên gò má hồng hào mềm mại, khiến người ta vừa nhìn đã có cảm giác muốn che chở.
Những sợi mi cong cong như tán lá cọ trên đôi má phiếm hồng, tinh tế và vô cùng xinh đẹp.
Cô gái nhỏ này say đến nỗi không kịp nói lời nào đã ngủ thiếp đi.
Sự mong đợi của Quý Tiêu thoáng biến thành sự thất vọng, cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang ngủ trên vai, nhất thời không biết nói gì.
Một cơn gió lạnh thổi qua, nhắc nhở Quý Tiêu rằng đêm mùa đông rất lạnh, không thể để nàng ngủ lâu ở ngoài như thế này được.
Quý Tiêu cẩn thận di chuyển đầu của Ngụy Khinh Ngữ, cô dùng sức nhẹ nhàng bế bổng nàng lên.
Ngụy Khinh Ngữ thực sự rất nhẹ, Quý Tiêu không cần tốn chút sức lực nào đã có thể nhẹ nhàng bế nàng lên.
Đôi chân thon dài trắng nõn của Ngụy Khinh Ngữ được đặt trên cánh tay Quý Tiêu, mang theo cảm giác mềm mại và ấm áp.
Không biết có phải là do Ngụy Khinh Ngữ có thói quen tìm kiếm cảm giác an toàn trong lúc mơ màng ngủ hay không, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trầm lặng của nàng lúc này lại chủ động nép nhẹ vào trong lồng ngực Quý Tiêu.
Cánh môi đỏ tươi đang hé mở của nàng nhìn qua có chút ẩm ướt, trong hơi thở đang nhẹ nhàng phả ra còn thoang thoảng mùi rượu trái cây. Hương bạc hà lúc này trở nên thật nóng bỏng, nó không ngừng quấy phá trái tim mỏng manh của Quý Tiêu.
Người này… Rõ ràng thoạt nhìn trông rất ngây thơ vô hại, nhưng thực tế lại giống như một tiểu yêu tinh cực kỳ quyến rũ.
Đi từ dưới sảnh lên trên tầng bình thường chỉ mất khoảng nửa phút, nhưng Quý Tiêu lại mất tới ba phút.
Sau khi cô bế Ngụy Khinh Ngữ về phòng liền cảm thấy hai cánh tay mình mỏi rã rời.
Nàng thiếu nữ được đặt trên chiếc giường êm ái, khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương hơi rượu được quấn trong chăn bông trắng tinh, trông vô cùng đáng yêu.
Quý Tiêu giống như đang nhìn thấy một món bảo vật bị thất lạc vừa được tìm về, cô mím môi mỉm cười, nhịn không được đưa tay giúp nàng chỉnh sửa một bên tóc.
Đúng lúc này trong đầu cô lại xuất hiện một đoạn văn.
[Quý Tiêu nhìn cô gái nhỏ trước mặt đã hiện hữu trong suốt cuộc đời mình, cô nguyện dùng mạng sống của mình để bảo vệ sự tinh khiết này, nguyện đem cái chết của mình để cho nàng xem màn kịch cuối cùng mà cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Về phần cuộc sống sau này của nàng, nếu không có cô có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.]
Ngụy Khinh Ngữ từ trên lầu đi xuống, nàng nhìn thấy một chiếc ô tô rất quen thuộc đang chậm rãi đỗ trước mặt mình, sau đó Phùng Duyệt xách cặp mở cửa bước xuống xe.
Giây tiếp theo, Ngụy Khinh Ngữ nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên rất rõ ràng.
Cô giúp việc ở phòng khách chạy ra mở cửa với nụ cười trên môi: “Chào cô giáo Phùng.”
“Xin chào.” Phùng Duyệt mỉm cười với người giúp việc, sau đó nhìn tới Ngụy Khinh Ngữ đang đứng ở phía sau, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười: “Chào buổi sáng, Ngụy tiểu thư.”
Ngụy Khinh Ngữ thấy Phùng Duyệt ung dung bình thản như thế, tuy rằng có chút khó xử, nhưng nàng vẫn lễ phép gật đầu với cô ấy, làm bộ xa cách: “Xin chào.”
“Cô Phùng.” Đúng lúc Quý Tiêu từ thư phòng bên cạnh đi ra, lễ phép chào hỏi.
Phùng Duyệt thấy Quý Tiêu đã không còn là Quý Tiêu mà cô từng gặp ở đồn cảnh sát ngày hôm đó, khẽ mỉm cười, nói: “Quý Tiêu, chúng ta đã lâu không gặp, có vẻ như em đã sẵn sàng rồi nhỉ?”
“Em lúc nào cũng có thể bắt đầu học ngay.” Quý Tiêu nói, nhìn sang Ngụy Khinh Ngữ, “Cậu có muốn nghe giảng cùng tôi luôn không?”
Không biết có phải là do vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa nên tinh thần chưa tỉnh táo hẳn không, Ngụy Khinh Ngữ sửng sốt nhìn chằm chằm vào Quý Tiêu một hồi lâu cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Ngay lúc này, nàng cảm thấy có một lực đẩy nhẹ phía sau lưng mình.
Phùng Duyệt đẩy lưng Ngụy Khinh Ngữ một cách bất ngờ, nói: “Vậy chúng ta cùng học nhé.”
Có lẽ Quý Tiêu thực sự coi trọng việc cô giáo Phùng sẽ tới đây dạy học nên cô đã dặn dì Ngô dọn dẹp lại thư phòng, những bông hoa Tấn Nam Phong gửi đến đây cũng đã được dọn đi sạch sẽ.
Ánh tà dương trượt dài trên tấm cửa kính sát đất mang lại ánh sáng ấm áp cho căn phòng.
Ngụy Khinh Ngữ đại khái đã đoán được tình huống, nàng hiểu được việc Phùng Duyệt đến đây là do Quý Thanh Vân mời đến để giảng dạy cho Quý Tiêu.
Tuy nhiên, Ngụy Khinh Ngữ lại không hiểu được tại sao một người lúc nào cũng kiêu ngạo, ương bướng trước mặt Quý Thanh Vân như cô lại có thể bắt đầu học những điều này.
Ở một bên cửa trượt dẫn ra sân sau có tiếng mở cửa nhẹ nhàng, Phùng Duyệt tranh thủ lúc giải lao liền đi ra ngoài hít thở không khí.
Khi cửa trượt được đóng lại, một tia nắng theo khung cửa màu đen tươi mới chiếu vào một bên mặt của Quý Tiêu.
Vì đang ở nhà nên Quý Tiêu ăn mặc giản dị hơn, thậm chí còn không thèm chải chuốt mái tóc đang buông xõa trên vai.
Ngụy Khinh Ngữ ít khi thấy được Quý Tiêu xõa tóc, ánh sáng xuyên qua mái tóc đen nhẹ nhàng khắc họa góc nghiêng xinh đẹp của cô, làm dịu đi mấy phần anh khí giữa hai hàng lông mày.
Ngụy Khinh Ngữ lặng lẽ rời tầm mắt nhìn về phía Quý Tiêu, bắt đầu từ vầng trán cao, sau đó lướt qua hàng mi dày rồi tới cánh môi, cuối cùng dừng ở chiếc cổ trắng ngần như tuyết bên trong cổ áo hơi rộng của cô.
Một loạt động tác kia khiến cho yếu hầu của nàng vô thức cuộn lên một cái.
Quý Tiêu bây giờ đã có thói quen viết chữ bằng tay trái, cuốn sổ mới toanh cô đang dùng kia chứa đầy những hàng chữ với những đường nét đã gần giống với chữ viết ban đầu của cô rồi.
Mỗi một nét chữ của Quý Tiêu đều thể hiện thái độ nghiêm túc mà Ngụy Khinh Ngữ chưa từng thấy trước đây.
Có lẽ nhận thấy ánh mắt bên cạnh cứ chăm chăm nhìn vào mình, Quý Tiêu khó hiểu ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”
Ngụy Khinh Ngữ không ngờ Quý Tiêu lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng còn chưa kịp phản ứng liền ngượng ngùng giả bộ cúi đầu.
Tiếng bút sột soạt trên giấy ngừng lại, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn, Ngụy Khinh Ngữ không đáp một lời.
Chiếc kim giây của đồng hồ trên tường đang kêu tích tắc.
Ngụy Khinh Ngữ bình tĩnh phản ứng, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngước mắt lên chậm rãi đáp: “Không có gì, tôi đang nhìn cô Phùng.”
Quý Tiêu không chút nghi ngờ nào, kéo tay áo Ngụy Khinh Ngữ và nói: “À đúng rồi, có vấn đề này tôi không hiểu, cậu giải thích cho tôi được không?”
Nghe vậy, Ngụy Khinh Ngữ bình tĩnh thu hồi ánh mắt giả trân đang nhìn về phía Phùng Duyệt, nàng cúi đầu nhìn vấn đề mà Quý Tiêu hỏi nàng, nói: “Để tôi suy nghĩ một chút, tôi nhớ vấn đề này hẳn là có một bài mẫu… Sau đó, chúng ta cần phân tính tại sao trưởng nhóm lại đưa ra quyết định này với trường hợp khi đó...”
Không giống như buổi dạy kèm riêng ở nhà họ Ngụy, những bài học mà Phùng Duyệt dạy cho Quý Tiêu cơ bản hơn và mất nhiều thời gian hơn.
Đến cuối giờ học buổi chiều, mặt trời đã dần hạ xuống tấm màng ánh dương của mình, chia nền trời cùng mặt đất bằng một dải vàng rực rỡ.
Hai người đứng ở cửa chào tạm biệt Phùng Duyệt rồi cùng nhau vào nhà.
Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ đứng bên cạnh, nhớ tới vẻ lúng túng đáng yêu trên khuôn mặt nhỏ nhắn giả vờ bình thản lúc trưa của nàng, liền chủ động thú nhận: “Thật ra tôi biết hết đó nha.”
Ngụy Khinh Ngữ hiểu ý tứ trong lời nói của Quý Tiêu, vẻ bối rối trên mặt nàng lập tức biến thành kinh ngạc.
Quý Tiêu mím môi cười, lấy trong tủ lạnh mấy lon rượu trái cây đã được ướp lạnh từ lâu, lên tiếng mời: “Cậu có muốn ra sân sau vừa uống rượu vừa nói chuyện không?”
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy liền gật đầu, sau đó đi theo Quý Tiêu ra sân sau, trong lòng có chút lo lắng nhưng đồng thời cũng có một chút yên tâm.
Kỳ thật nàng đã trì hoãn chuyện này quá lâu rồi, lẽ ra nàng nên bày tỏ lòng mình sớm hơn vào cái ngày sinh nhật của Quý Tiêu cơ.
Chỉ là sự trễ nải này đã đi đến hôm nay, cuối cùng lại biến thành Quý Tiêu chủ động nhắc tới.
Đêm nay trời rất đẹp, trăng không sáng nhưng lại có hằng hà sa số những vì sao đang sáng tỏa trên nền trời đen hun hút kia.
Quý Tiêu ngồi ở bên hiên cửa gỗ, đưa chiếc lon đã mở ra cho Ngụy Khinh Ngữ: “Tôi biết hết về mối quan hệ giữa Phùng Duyệt, Trần Lâm Ký, Liễu Nguyệt và Liễu Hổ với cậu. Hơn nữa, tôi cũng biết về kế hoạch lấy lại tài sản của nhà họ Ngụy từ cha tôi của cậu nữa.”
Đầu ngón tay Ngụy Khinh Ngữ vừa chạm vào lon nước, nhiệt độ lạnh lẽo đã lấy đi hơi ấm trên tay nàng.
Nàng bàng hoàng nhìn Quý Tiêu: “Cậu từ khi nào…”
“Vài ngày trước, khi cậu ra ngoài ba tôi có đến tìm tôi, ông ấy đã kể hết cho tôi nghe về mọi chuyện.” Quý Tiêu vừa bật nắp lon vừa nói.
Cô ấy trông rất thản nhiên, như một người đang thuật lại một chuyện chẳng liên quan gì đến mình, còn Ngụy Khinh Ngữ lại cảm thấy băn khoăn.
Lời tự mình nói ra so với lời truyền từ miệng người khác rõ ràng là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.
Ngụy Khinh Ngữ rũ mắt xuống, nhìn lon rượu trái cây trông tay, nói: “Thật xin lỗi vì đã không nói cho cậu biết.”
Quý Tiêu lắc đầu, không hề cảm thấy phiền lòng chút nào.
Cô mỉm cười nhìn Ngụy Khinh Ngữ, trong giọng điệu có chút tự hào: “Mọi người đều cho rằng chúng ta nên trở thành kẻ thù, nhưng sao họ có thể tưởng tượng được chúng ta lại cùng nhau ngồi đây uống rượu tán gẫu cơ chứ?”
Nghe được Quý Tiêu nói như vậy, Ngụy Khinh Ngữ nở nụ cười.
Cả Quý Thanh Vân và Trần Lâm Ký đều đang vò đầu bứt tóc muốn tách hai người ra, bọn họ hy vọng rằng hai người các nàng sẽ đối đầu và trở thành kẻ thù của nhau.
Có điều, đến số mệnh còn chẳng thể làm được điều đó, vậy thì hai người họ có thể làm gì đây?
Chất cồn nhè nhẹ trôi từ miệng vào cổ họng Quý Tiêu, mang lại cảm giác cay nồng nơi đầu lưỡi.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn cô gái vừa mới chập chững bước vào cánh cửa thương trường khốc liệt hồi chiều, ngập ngừng hỏi: “Vậy… Cậu vẫn còn muốn làm giáo viên chứ?”
Quý Tiêu lắc lắc chiếc lon trong tay, sau đó lắc đầu, dáng vẻ có chút nặng nề.
Quả nhiên, dù đã chuẩn bị tâm lý vững vàng nhưng khi có ai đó đặt câu hỏi về vấn đề này, Quý Tiêu vẫn cảm thấy có chút luyến tiếc.
Nhưng mà, luyến tiếc như vậy thì có ích lợi gì chứ?
Người trắng tay thì lấy gì để bảo vệ người mình yêu cơ chứ? Không có tiền thì đâu thể làm phiền thiên hạ.
Quý Tiêu nhấp một ngụm rượu, nửa đùa nửa thật nói: “Ba tôi uy hiếp tôi, buộc tôi phải trở thành người thừa kế công ty của gia đình, nếu không sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi có nguyên cả một tủ đồ chơi như vậy, sao mà bỏ được chứ?”
“Nên là… Đành cố mà làm thôi.”
Ngụy Khinh Ngữ nghe giọng điệu nhẹ nhàng của Quý Tiêu, lại nhìn đến nụ cười thoải mái trên gương mặt cô liền lập tức biết những gì Quý Tiêu vừa nói không phải là sự thật.
Nguyên nhân thực sự khiến Quý Tiêu từ bỏ lý tưởng mà cô ấy theo đuổi hẳn là không đơn giản.
Nàng thực sự không mong nó sẽ xuất phát từ mình.
Ngụy Khinh Ngữ: “Nhưng học cái này cậu có thấy vui không? Không phải nghề giáo là lý tưởng của cậu sao?”
Quý Tiêu không trực tiếp trả lời, bèn đánh trống lảng với Ngụy Khinh Ngữ: “Lý tưởng của cậu thì sao, Ngụy Khinh Ngữ? Thật ra, cậu cũng không muốn phải làm vậy đúng không?”
Nếu cha mẹ nàng không đột ngột qua đời, hoặc nếu tài sản thừa kế quý giá của nàng không bị “bạn tốt” của cha nàng chiếm đoạt, thì ai lại chọn việc phải chịu đựng tất cả những điều này ở cái tuổi non trẻ như vậy chứ.
Ngụy Khinh Ngữ nhất thời im lặng.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua khuôn mặt của nàng thiếu nữ, một đoạn ký ức cũ mơ hồ lướt qua trong đầu nàng.
Trên thực tế, ước mơ khi còn nhỏ của Ngụy Khinh Ngữ là trở thành nhà văn và Từ Mạn Lâm cũng có ý định giáo dục nàng theo hướng này.
Nhưng số phận lại trớ trêu bắt nàng phải đè nén ước mơ ở trong lòng, có lẽ chỉ khi trở về nhà lục tìm lại những hồi ức đã qua, nàng mới có thể dành ra vài giây để hoài niệm đến nó.
Quý Tiêu nhấp một ngụm rượu, ngẩng đầu nhìn màn đêm đen kịt, nói: “ Thật ra, điều này cũng không xem là bất hạnh, mà chúng ta chỉ đang làm một cuộc thỏa thuận với lý tưởng và vận mệnh của mình mà thôi.”
“Vì một điều gì đó còn quan trọng hơn cả lý tưởng.”
Nói xong, Quý Tiêu ngẩng đầu nhìn Ngụy Khinh Ngữ.
Ngụy Khinh Ngữ lúc này cũng nhìn Quý Tiêu.
Trên nền trời tăm tối là những ngôi sao sáng rực rỡ.
Nàng nhìn thấy chính mình trong đôi mắt sáng ngời của Quý Tiêu.
Quý Tiêu nâng lon rượu trong tay đến trước mặt Ngụy Khinh Ngữ, vẻ mặt ung dung nhẹ nhàng nói: “Cạn ly, vì lý tưởng của chúng ta.”
“Keng.”
Ngụy Khinh Ngữ nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, sau đó đưa tay cụng lon với Quý Tiêu.
Hai ngón tay trong nháy mắt nhẹ nhàng chạm vào nhau, mùi rượu đào thoang thoảng bay qua.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn lon rượu trong tay và cô gái đang ngồi cùng mình, lúc Quý Tiêu đang định lấy lại lon rượu, nàng lại nói thêm: “Hãy quý trọng cả vận mệnh của mình.”
Hãy tôn trọng vận mệnh vì đã đưa cô đến bên cạnh nàng một lần nữa.
Trời càng lúc càng khuya, Quý Tiêu uống xong lon cuối cùng, đầu vai hơi trùng xuống.
Ngụy Khinh Ngữ tửu lượng không cao lắm, sau khi uống hết lon thứ ba đã có dấu hiệu muốn say, nàng lúc này đã dựa hoàn toàn vào vai Quý Tiêu.
Khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ lúc này đã nhuốm màu hồng đào, vài sợi tóc buông lơi trên gò má hồng hào mềm mại, khiến người ta vừa nhìn đã có cảm giác muốn che chở.
Những sợi mi cong cong như tán lá cọ trên đôi má phiếm hồng, tinh tế và vô cùng xinh đẹp.
Cô gái nhỏ này say đến nỗi không kịp nói lời nào đã ngủ thiếp đi.
Sự mong đợi của Quý Tiêu thoáng biến thành sự thất vọng, cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang ngủ trên vai, nhất thời không biết nói gì.
Một cơn gió lạnh thổi qua, nhắc nhở Quý Tiêu rằng đêm mùa đông rất lạnh, không thể để nàng ngủ lâu ở ngoài như thế này được.
Quý Tiêu cẩn thận di chuyển đầu của Ngụy Khinh Ngữ, cô dùng sức nhẹ nhàng bế bổng nàng lên.
Ngụy Khinh Ngữ thực sự rất nhẹ, Quý Tiêu không cần tốn chút sức lực nào đã có thể nhẹ nhàng bế nàng lên.
Đôi chân thon dài trắng nõn của Ngụy Khinh Ngữ được đặt trên cánh tay Quý Tiêu, mang theo cảm giác mềm mại và ấm áp.
Không biết có phải là do Ngụy Khinh Ngữ có thói quen tìm kiếm cảm giác an toàn trong lúc mơ màng ngủ hay không, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trầm lặng của nàng lúc này lại chủ động nép nhẹ vào trong lồng ngực Quý Tiêu.
Cánh môi đỏ tươi đang hé mở của nàng nhìn qua có chút ẩm ướt, trong hơi thở đang nhẹ nhàng phả ra còn thoang thoảng mùi rượu trái cây. Hương bạc hà lúc này trở nên thật nóng bỏng, nó không ngừng quấy phá trái tim mỏng manh của Quý Tiêu.
Người này… Rõ ràng thoạt nhìn trông rất ngây thơ vô hại, nhưng thực tế lại giống như một tiểu yêu tinh cực kỳ quyến rũ.
Đi từ dưới sảnh lên trên tầng bình thường chỉ mất khoảng nửa phút, nhưng Quý Tiêu lại mất tới ba phút.
Sau khi cô bế Ngụy Khinh Ngữ về phòng liền cảm thấy hai cánh tay mình mỏi rã rời.
Nàng thiếu nữ được đặt trên chiếc giường êm ái, khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương hơi rượu được quấn trong chăn bông trắng tinh, trông vô cùng đáng yêu.
Quý Tiêu giống như đang nhìn thấy một món bảo vật bị thất lạc vừa được tìm về, cô mím môi mỉm cười, nhịn không được đưa tay giúp nàng chỉnh sửa một bên tóc.
Đúng lúc này trong đầu cô lại xuất hiện một đoạn văn.
[Quý Tiêu nhìn cô gái nhỏ trước mặt đã hiện hữu trong suốt cuộc đời mình, cô nguyện dùng mạng sống của mình để bảo vệ sự tinh khiết này, nguyện đem cái chết của mình để cho nàng xem màn kịch cuối cùng mà cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Về phần cuộc sống sau này của nàng, nếu không có cô có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.]