Mục lục
Tình Đầu Quốc Dân Omega Luôn Muốn Độc Chiếm Tôi - Quý Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trăng non cong thành hình lưỡi liềm treo lơ lửng trên bầu trời, bóng cây đen nhánh đổ bóng trên bãi cỏ vàng khô héo.

Tiếng côn trùng ríu rít đã biến mất, chỉ còn lại tiếng gió thoảng qua, quanh quẩn trong đêm thu hiu quạnh.

Mặt kính sáng ngời tràn ngập ánh vàng ấm áp, bên trên còn in một bóng người mảnh mai.

Ngụy Khinh Ngữ ngồi trên bệ cửa sổ, ngắm nhìn phương xa, bầu trời đêm trong khu thương mại tràn ngập ánh đèn hồng ne-on, vẻ ngoài phồn hoa này làm nàng nhớ đến lần trước cùng Quý Tiêu đi tới khu chợ đêm.

Vốn dĩ nàng không thích nơi ồn ào lộn xộn đó, nhưng bây giờ nhớ lại, nàng lại cảm thấy nơi đó quả thực không tồi.

Tôm hùm đất ăn rất ngon, đồ uống cũng tuyệt, đặc biệt là món mực ống cuốn trên vỉ sắt chính là mỹ vị.

Nghĩ đến đây Ngụy Khinh Ngữ theo thói quen sờ lên cổ tay.

Lần này nàng đã cảm nhận được hàng dấu răng quen thuộc trên miếng gỗ đào nhỏ.

Không biết là bởi vì hồi ức vừa rồi làm cho nàng cảm thấy vui vẻ, hay bởi vì vòng gỗ đào vốn tưởng là bị mất đã lâu kia cuối cùng cũng tìm lại được làm cho nàng thấy tâm tình tốt lên.

Trong mắt Ngụy Khinh Ngữ hiện lên tia vui mừng mà nửa năm qua chưa từng xuất hiện.

Màn đêm buông xuống, tầm mắt hướng về nơi có ánh sáng đã vụt tắt.

Nàng khẽ chớp mắt, nhìn sang khoảng đất trống tối tăm ban nãy được ánh sáng trong phòng Quý Tiêu chiếu lên.

Cô ta thế mà lại đi ngủ sớm vậy.

Gió luồn qua ô cửa sổ, khẽ lướt qua gò má nàng thiếu nữ, tóc hai bên mai khẽ lay động phấp phới.

Có lẽ ngay cả Ngụy Khinh Ngữ cũng không nhận ra, những lần nàng đối mặt với Quý Tiêu, sự chán ghét trong đáy mắt đã lặng lẽ biến mất, chỉ còn chút nhu tình trong đôi mắt xanh ngọc ấy mà thôi.



Thứ Năm, mặt trời lên cao, bầu trời quang đãng.

Cuộc diễu hành của các vận động viên vang vọng khắp trường học, băng đô quảng cáo đại diện tự làm của mỗi lớp di chuyển chầm chậm trên đường đua.

Những chiếc lá vàng rơi xuống, phủ kín phần rừng nằm sau hàng rào của sân thể dục, người ta bất ngờ dựng một cái lều lên, khiến đàn chim sẻ đang dừng lại trên cây xem náo nhiệt vội vã tung cánh bay đi.

Cùng với tiếng nhạc sôi động bên trong, cửa phụ ở sân thể dục cũng được dựng hai cái băng đô với dòng chữ "Khu vực kiểm tra một" và "Khu vực kiểm tra hai".

Nội dung đầu tiên là thi chạy 1.500m của nhóm nữ Alpha và nữ Omega, bọn họ còn không có thời gian tham gia lễ khai mạc đã cầm bảng số đến chỗ kiểm tra để chuẩn bị kiểm tra.

Bởi vì vừa mới bắt đầu, đám người còn có chút náo nhiệt, lều phía trước có chút hỗn loạn, không duy trì tốt trật tự.

Trong một mảng ồn ào và mất trật tự như vậy, chỉ có một người yên tĩnh.

Ngụy Khinh Ngữ cầm bảng số trong tay đứng một mình ở đầu hàng.

Chiếc áo khoác bông rộng thùng thình che hơn phân nửa người, đôi chân thon dài thẳng tắp cướp đi ánh nhìn hâm mộ của mọi người.

Gió cũng hỗ trợ nàng, nhẹ nhàng lướt qua gò má, lay động tóc mái.

So với các Omega cùng trang lứa khác, Ngụy Khinh Ngữ từ trước đến nay là người luôn lạnh lùng, nhìn thoáng qua không hề có cảm giác liễu yếu đào tơ.

Ánh nắng rơi xuống làn da trắng lạnh, hóa thành một cây bút lông, vô tình khắc họa những đường nét cơ thể mềm mại của nàng.

"Này, đây là đàn chị Ngụy Khinh Ngữ hả?"

"Đúng rồi, chính là chị ấy. Tui cảm thấy chị ấy đẹp quá."

"Đúng vậy, đôi chân đó làm sao có thể dài như vậy chứ, sắp dài tới ngực tui luôn, oa oa..."

"Ngưỡng mộ."

...

Các cô bé khoá dưới đứng sau lưng Ngụy Khinh Ngữ không ngần ngại bày tỏ lòng hâm mộ đối với nàng, nhưng giữa bầu không khí hài hoà đó đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh.

"Chậc, có gì hơn người chứ." Lưu Mỹ Na đứng ở vị trí đầu hàng trước khu vực kiểm tra thi điền kinh, giở giọng khinh thường nói.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Ngụy Khinh Ngữ không khỏi nhíu mày, nhìn Lưu Mỹ Na một chút.

Hình phạt ở lại trường để quản chế vẫn không làm cô ta thay đổi, ngũ quan sắc sảo vẫn tràn đầy sự kiêu ngạo.

"Tiểu học muội à, em là Omega, đừng để vẻ bề ngoài đó mê hoặc, em có biết bản chất thật của cô ta như thế nào không? Chắc em chưa thấy đâu, cô ta lúc đó..."

Vừa nói, Lưu Mỹ Na vừa vươn tay ra cố ý đụng chạm vào Omega có nhan sắc đang đứng bên cạnh.

Ngụy Khinh Ngữ thấy vậy, vội vàng giơ tay kéo cô bé đang không hề có sự cảnh giác kia qua một bên, "Cô muốn làm gì?"

"Sao nào? Cô ghen hả? " Lưu Mỹ Na nhìn Ngụy Khinh Ngữ phá hỏng việc tốt của mình, cười khẩy định đặt tay lên vai Ngụy Khinh Ngữ.

Ngụy Khinh Ngữ không ngờ Lưu Mỹ Na lại không kiêng dè như vậy, tránh không được việc mắt thấy bàn tay của cô ta sắp đặt trên người mình.

Ngay sau đó, một cuốn sổ tay đại hội thể thao với màu sắc sặc sỡ bay đến, ngăn tách bàn tay sắp đặt xuống của Lưu Mỹ Na.

Một tay Quý Tiêu đút vào túi, một tay cầm cuốn sổ tay tách Lưu Mỹ Na ra khỏi nữ Omega vừa mới được Ngụy Khinh Ngữ kéo sang một bên, hiên ngang xuất hiện trước mắt mọi người.

Cô nhìn Lưu Mỹ Na với ánh mắt cực kỳ không thiện cảm, lạnh lùng hỏi: "Cô vừa rồi nói là khi nào ấy nhỉ? Kể tôi nghe xem?"

Đôi đồng tử vàng cam đó khiến mấy Alpha đang xem náo nhiệt phải ớn lạnh trong lòng.

Lưu Mỹ Na xem xong không khỏi cảm thấy cổ tay đau như búa bổ, lời nói nghẹn ứ lại trong cổ họng, một tiếng cũng không phát ra nổi.

Dù có kiêu ngạo và không biết hối cải đến đâu thì việc lần đó vẫn để lại nút thắt không tốt trong lòng cô ta.

Và kẻ có thể gỡ bỏ được nút thắt này gọi là "Quý Tiêu".

Quý Tiêu thấy Lưu Mỹ Na không trả lời được, nhắc nhở: "Nếu đã là chuyện không có hình ảnh cụ thể, thì tốt nhất là đừng nên nói bậy. Lưu tiểu thư, nếu bịa đặt tin đồn nhảm thêm một lần nữa thì cô có thể bị đuổi học đó."

"Cô nói xem trong hồ sơ có nhiều thứ được ghi lại lắm, cái này không cần phải nhiều lời ha?"

Nói xong, Quý Tiêu nhìn Lưu Mỹ Na, trả lại cho cô ta một nụ cười hết sức từ thiện.

Cứ như thể bạn bè đang nhắc nhở nhau vậy.

Lưu Mỹ Na bị lời nói Quý Tiêu chọc cho đau điếng, nghẹn đến mức không nói nên lời.

Cầm bảng số trên tay đẩy những người đang trước mặt sang một bên, cô ta đập bàn trong lều kiểm tra rồi trút giận lên các bạn học khác: "Nhanh lên, tôi còn có việc khác phải làm!"

Người phụ trách kiểm tra trong lều bị hành vi lỗ mãng của Lưu Mỹ Na làm cho sợ, giả cười nhắc nhở: "Thật ngại quá, em học sinh này, hiện tại đang tiến hành kiểm tra nhóm đầu tiên, em vẫn nên về xếp hàng đi."

Vừa dứt lời, xung quanh vang rộ tiếng cười không ngớt.

Lưu Mỹ Na đứng ở vị trí trung tâm trong tầm mắt của mọi người, mặt đỏ bừng lên, liên tiếp bị quê hai lần, cô ta siết chặt khăn vải trong tay, tức giận chạy về phía toilet cách đó không xa.

Quý TTiêu nhìn bóng dáng chạy chối chết của Lưu Mỹ Na, khinh thường cười nói: "Bản lĩnh chỉ có vậy thôi à."

Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu vừa nãy giống như thiên thần giáng trần, nhẹ giọng nói: "Sao cô lại tới đây?"

"Tôi tới đưa ghim kẹp giấy cho mọi người." Quý Tiêu nói xong, từ trong túi móc ra một đống ghim kẹp giấy, cô nhét chúng vào trong tay Ngụy Khinh Ngữ, sau đó đi tới chỗ các bạn học khác cũng đang xếp hàng kiểm tra đối diện, nói: "Triệu Hàm, cầm lấy."

Vừa nãy khi phát bảng số, không hiểu tay chân luống cuống thế nào mà tên lớp phó thể dục không đáng tin cậy kia lại làm mất ghim kẹp giấy, cho nên đã chạy sang lớp của Kỳ Kỳ mượn của vài học sinh trong lớp cho hai nhóm đầu tiên.

"Cám ơn." Triệu Hàm nhận lấy cái kẹp giấy, nói với Quý Tiêu: "Quý Tiêu, có thể đeo lên giúp tôi được không?"

"Được chứ." Quý Tiêu gật đầu, đứng ra sau Triệu Hàm.

Hai người một trước một sau, rất nhanh đã đeo xong biển số, cả trước lẫn sau.

Quý Tiêu vuốt ve bảng số có phần không bằng phẳng, ánh mắt không quên nhìn qua Ngụy Khinh Ngữ đang ở bên cạnh.

Nàng vẫn lặng lẽ đứng trong đội và nhìn về phương trời xa, cứ như giữa đám đông nàng là độc nhất vô nhị.

Gió thổi nhẹ qua sườn mặt Ngụy Khinh Ngữ, mái tóc đuôi ngựa khẽ tung bay, dáng vẻ xám xịt trống rỗng tỏ rõ không có ai giúp nàng đeo bảng số.

Dường như từ trước đến nay nàng luôn một thân một mình.

Quý Tiêu lắc lắc mấy chiếc kẹp giấy dự phòng trong tay, rất tự nhiên đi đến trước mặt Khinh Ngữ: "Qua đây, tôi cũng đeo lên cho cô."

Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu, hơi ngẩn ra một chút.

Từ trước đến nay nàng vẫn luôn là người không thích làm phiền đến người khác, đang định sau khi kiểm tra xong thì vào toilet bên cạnh cởi áo ra tự đeo lên.

Quý Tiêu lại biết Ngụy Khinh Ngữ đang nghĩ gì.

Nhưng nếu nam chính không xuất hiện, vậy có lẽ nàng vẫn phải tiếp tục chịu cảnh một thân một mình rồi.

Cho nên, Quý Tiêu không đợi Ngụy Khinh Ngữ từ chối đã rút bảng số trong tay nàng ra, nói: "Được bổn tiểu thư đeo bảng số cho là vinh hạnh lắm đấy, ngượng ngùng bối rối cái gì?"

Cái bóng lớn hơn bất ngờ dừng trên người Ngụy Khinh Ngữ, ánh mặt trời bị che khuất, nàng cảm nhận rõ ràng sự áp bức do Alpha phía sau mang lại.

Cùng với cảm giác an toàn.

Ngụy Khinh Ngữ cam chịu hành vi của Quý Tiêu, im lặng cởi áo khoác ngoài xuống.

Chiếc áo ngắn tay màu trắng hơi rộng được nhét trong quần đùi, chất liệu vải nhẹ và thoáng khí mơ hồ làm nổi bật thân hình thiếu nữ trong ánh nắng, xương cánh bướm mà bao nhiêu lần Quý Tiêu nhìn thấy vẫn cảm thấy rất đẹp kia đang ẩn hiện ngay trước mắt cô.

Gió mùa thu mát mẻ vô hình làm tăng thêm hương vị bạc hà trong không khí.

Mặc dù đang ở trong lều kiểm tra, hương pheromone của Omega và Alpha khác bay loạn xung quanh, nhưng Quý Tiêu vẫn có thể dễ dàng ngửi thấy mùi hương đặc trưng chỉ thuộc về Ngụy Khinh Ngữ.

Cô khẽ liếm môi, chuyên tâm gắn bảng số cho Ngụy Khinh Ngữ.

Ngụy Khinh Ngữ có thể cảm nhận rõ ràng chuyển động của người thiếu nữ đang cẩn thận chỉnh áo sau lưng mình.

Cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm áp chậm rãi nặng nề vô tình phả vào lưng mình.

Những ngón tay mềm mại cách một lớp vải như có như không cọ qua da thịt nàng, để lại cảm giác tê dại như có luồng điện chạy qua.

Gió thu thổi qua, những chiếc lá treo trên cành rung rinh rơi xuống.

Ngụy Khinh Ngữ nhàn nhạt nhìn hai cái bóng in trên mặt đất, thời gian như trôi chậm lại.

Rất nhanh chiếc kẹp giấy thứ tư đã được cài lên áo, Quý Tiêu đứng sau Ngụy Khinh Ngữ, nhìn biển số đặc biệt hoàn hảo do mình gắn lên, mỉm cười vỗ tay "Tuyệt."

Bóng dáng thiếu nữ lập tức rời khỏi lưng Ngụy Khinh Ngữ, mang đi cảm giác áp bách và an toàn.

Ngụy Khinh Ngữ khẽ chớp nhẹ mắt, bình tĩnh nói với Quý Tiêu: "Cảm ơn."

"Chuyện nhỏ." Quý Tiêu xua tay, cười nói.

Đôi mắt thiếu nữ cong cong, đồng tử màu cam phát ra sắc vàng óng ánh dưới nắng khi cô cười.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn theo, khoé môi không khỏi cong lên.

Sau khi kiểm tra xong, cả nhóm được đưa đến sân chạy.

Ngụy Khinh Ngữ được xếp vào nhóm đầu tiên, một hàng năm Omega đứng trên đường đua tương ứng, khán giả đã vây kín xung quanh.

Cảnh tượng gần giống như năm ngoái, chỉ khác là lần này Ngụy Khinh Ngữ chuyển từ đường băng thứ năm bất lợi nhất sang đường băng đầu tiên.

Nàng hơi nắm chặt tay lại, thủ thế sẵn sàng, nhưng ánh mắt lại vô thức theo bản năng hướng về phía mấy người nhân viên ít ỏi đang đứng, nhìn lướt qua một lượt.

Trên bàn ăn tối ở nhà, người con gái đó đã hứa với nàng sẽ cùng nàng chạy hết quãng đường.

Thật ra, nàng cũng không quan tâm việc năng lực cơ thể của nàng có tiến bộ không, cũng tự dặn lòng mình không nên đặt quá nhiều hy vọng vào Quý Tiêu.

Nhưng nàng vẫn muốn nhìn lên một chút.

Theo bản năng, nàng đã bắt đầu không muốn tin rằng Quý Tiêu sẽ lừa dối mình.

"Ngụy Khinh Ngữ, cố lên!!"

Chưa cần Ngụy Khinh Ngữ tìm kiếm, giọng nói quen thuộc đó đã phát ra từ đám đông ở vòng trong.

Quý Tiêu, Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh ba người đứng ở rìa đám đông chen chúc gần vạch xuất phát, vẫy tay cổ vũ nàng.

Đây là lần đầu tiên Ngụy Khinh Ngữ cảm nhận được niềm vui và cảm động khi được những người bạn cùng trang lứa tiếp sức cho mình.

Bạn bè của nàng rất ít, hầu như không có lấy một người bạn tri kỷ.

Sau sự cố lần đó, những gì còn lại bên nàng là sự tuyệt vọng cùng với ánh mắt khinh thường.

Hôm nay là một trong số ít những lần nàng cảm thấy cảm động sau hơn nửa năm qua.

Như thể có một mặt trời đã mọc trên trái tim hoang vắng của nàng, như mang theo nguồn năng lượng vô hạn soi sáng cho nàng.

Chỉ vậy là đủ rồi.

Ngụy Khinh Ngữ thoáng nhìn qua Quý Tiêu ở một bên, nói: "Chờ tôi ở vạch đích."

"Gì?"

"Bùm!"

Tiếng súng vang lên cùng lúc với nghi hoặc của Quý Tiêu, Ngụy Khinh Ngữ nhanh chóng theo quy tắc dùng trạng thái tốt nhất sải bước chạy đi.

Tiết tấu rất nhanh, chạy bước lớn, dễ dàng vượt qua người Omega đang cản đường nàng.

Mà Omega bị nàng vượt mặt còn vọng tưởng muốn giữ nguyên tốc độ cùng nàng cạnh tranh trong trạng thái ta sống thì ngươi chết, nhưng chưa đầy một vòng đã không thể theo kịp tiết tấu của Ngụy Khinh Ngữ, thậm chí còn vì vậy mà làm rối loạn tiết tấu của bản thân, dẫn tới việc trượt xuống vị trí thứ tư.

Đi theo đám người về vạch đích, Quý Tiêu, Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh vẫn luôn hướng ánh mắt căng thẳng theo dõi toàn bộ quá trình.

Giống mọi lần làm bài kiểm tra phân lớp, Ngụy Khinh Ngữ với ưu thế cực lớn để tạo ra khoảng cách không thể coi thường với người đứng vị trí thứ hai, tự mình đứng vững hạng nhất không thể lay chuyển, để mấy người phía sau đuổi theo nhau để tranh kết quả hạng hai hạng ba.

"Chết tiệt, sao mà cô ta có thể đạt được thành tích như vậy chứ?"

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy Omega có thể lợi hại như vậy đó..."

Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang dẫn đầu ở phía xa xa, trong lòng không khỏi cảm thán.

Không hổ danh là nữ chính quốc dân, không chỉ có thành tích học tập tốt mà thể thao cũng rất xuất sắc.

Theo thể lệ thì cuộc thi chạy 1.500m chỉ còn lại một vòng cuối cùng, trên sân thể dục vang dội tên của các vận động viên, trong đó giọng gọi tên Ngụy Khinh Ngữ đặc biệt vang vọng.

Ánh mặt trời chỉ độc sủng mỹ nhân, như dùng hết tất cả ánh sáng để chiếu vào Ngụy Khinh Ngữ.

Nàng thiếu nữ lúc này trên trán đã thấm đầy mồ hôi, mái tóc dài buộc cao trên đỉnh đầu uyển chuyển đung đưa như đuôi ngựa, mỗi nét là một đường cong xinh đẹp.

Đôi mắt xanh biếc ấy khẽ chớp, kiên định nhìn về phía con đường phía trước.

Đôi môi mím chặt dưới sống mũi thẳng tắp, nhìn từ xa rất có cảm giác kiên định bất khuất.

Sau khi chạy ba vòng, Ngụy Khinh Ngữ có thể cảm nhận rõ ràng cơn đau nhức từ cơ chân, cổ họng cũng hơi đau.

Nhưng nàng vẫn duy trì tiết tấu, hô hấp đều đều, giữ tốc độ tiến về phía trước, ánh mắt đạm nhiên lắng nghe nơi xa gọi tên mình.

Càng lúc càng gần hơn.

Bên tai Ngụy Khinh Ngữ không chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của bản thân, mà còn có thanh âm chói tai gọi tên nàng.

"Ngụy Khinh Ngữ!!! Cố lên!!!"

Khi Ngụy Khinh Ngữ cách vạch đích 100m, một tiếng gọi quen thuộc kia xuyên qua tai nàng.

Trên đường chạy phía sau vạch đích, đã có rất nhiều học sinh hào hứng đứng trên đường băng giơ bảng cổ vũ bằng nhựa.

Ngụy Khinh Ngữ cũng thấy rõ Quý Tiêu phấn khích vượt qua vạch trắng, đứng ở trước đám đông, giống mọi người hào hứng gọi tên nàng.

Vì nàng mà hưng phấn.

Trong nháy mắt, Ngụy Khinh Ngữ nở nụ cười.

Dường như nàng lại có sức mạnh vô hạn, rõ ràng các đối thủ ở phía sau không có khả năng đuổi kịp được nàng, nhưng lúc này Ngụy Khinh Ngữ lại tăng tốc.

Đám đông nháy mắt lại thêm kích động, Quý Tiêu bị đám đông phía sau xô đẩy, lảo đảo chạy vài bước lên vạch đích.

Nhìn qua thì giống như cô đang muốn chào đón Ngụy Khinh Ngữ bằng một cách đặc biệt.

Dưới ánh mặt trời, tấm lụa đỏ mới toanh nở rộ trong tầm mắt của Quý Tiêu, Ngụy Khinh Ngữ đã chạm vạch đích.

Quý Tiêu cảm thấy thế giới trong nháy mắt mất đi màu sắc, nàng thiếu nữ lạnh lùng được bao phủ bởi gam màu đỏ, minh diễm như liệt hoả thiêu đốt con mắt của mọi người.

Trong lúc thất thần, Quý Tiêu bị đụng mạnh một cái, cả người lảo đảo.


Hơi thở của Ngụy Khinh Ngữ rất nặng nề, nàng ngã người vào vòng tay của Quý Tiêu dưới ánh mắt của mọi người.


- -----


Edit: Chuột.


Beta: Hạ Yên.


- -----


Mấy tuần vừa rồi bận nhiều việc quá, xin lũi mọi người vì sự chậm trễ này 👉👈


Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ (。・ω・。)ノ♡

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK