Ngày đó, Chúa tạo ra những thiên sứ trước, sau đó mới tạo ra những con người có năng lực, thể chất kém hơn rất nhiều so với họ.
Thiên sứ là những người luôn đi theo bảo hộ cho Chúa, là những sứ giả truyền tin của Chúa. Nhưng Chúa lại yêu thương loài người hơn thiên sứ, thậm chí còn đặt địa vị của loài người cao hơn họ rất nhiều.
Vì vậy, quỷ Satan đã dùng sự ghen ghét đố kỵ để mê hoặc đến những thiên sứ đó, kích động họ nổi dậy chống lại Chúa.
Một khi đã đối đầu với Chúa, chính là lúc họ trở thành những thiên sứ sa ngã.
Ngụy Khinh Ngữ nghe Quý Tiêu luôn miệng nhắc đến “Kiều Nghê”, ngón tay vô thức siết chặt lại.
Nàng cũng giống như một thiên sứ bị Satan dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cắn thử vào trái “Ghen tỵ” kia.
Vị ngọt thơm ngon hoà quyện với sự tội lỗi theo nhát cắn trôi vào cổ họng nàng, chỉ mới nếm thử một lần thôi nhưng lại không thể nào quên được hương vị đó.
Có lẽ do Ngụy Khinh Ngữ bị bắt ép phải trưởng thành hiểu chuyện từ sớm nên ở phương diện cảm xúc này nàng vẫn luôn phản ứng rất trì trệ.
Đến tận bây giờ nàng mới phát hiện, hoá ra cảm tình của bản thân đối với Quý Tiêu đã sớm vượt qua cảm xúc ghét bỏ thù hận trước đó rất nhiều rồi.
Không biết là từ đâu khơi mào lên dục vọng chiếm hữu của nàng, nhưng Ngụy Khinh Ngữ thực sự cảm thấy khó chịu khi thấy đối phương cứ liên tục nói tốt về một cô gái khác với mình.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn thuốc mỡ đang chảy tràn trên mu bàn tay, bình tĩnh nói với Quý Tiêu: “Tuýp thuốc mỡ này hỏng mất rồi.”
“Hả?” Quý Tiêu nghe vậy vội vàng quay đầu lại hỏi.
Trên bàn tay nàng thiếu nữ dính rất nhiều thuốc mỡ, không ngờ chúng lại lưu lại dấu vết trên làn da trắng nõn của nàng.
Có một vài chỗ đã bắt đầu tan ra, những đầu ngón tay mảnh khảnh dường như trở nên trong suốt, mang theo một loại dụ hoặc hấp dẫn vô hình.
Nhưng Quý Tiêu không bị dáng vẻ này mê hoặc, cô vội vã rút ra mấy tờ giấy, về lau đi vết thuốc trên mu bàn tay nàng vừa lo lắng hỏi: “Nó đột nhiên vỡ ra sao? Cô không sao chứ?”
Bàn tay của Quý Tiêu vẫn luôn mang theo sự ấm áp như vậy, trong lúc đụng chạm vô tình để lại cảm giác lưu luyến tê dại trên da thịt nàng.
Mùi hương Brandy đào quen thuộc khẽ tản ra theo động tác có phần khẩn trương của Quý Tiêu.
Con ngươi màu lam ngọc của nàng hơi rũ xuống, phản chiếu rõ ràng cánh môi đỏ mọng của cô gái đang hết sức cẩn thận lau sạch ngón tay cho mình.
Thình thịch…
Ngụy Khinh Ngữ nghe được tiếng trái tim đang đập không theo quy luật nào.
Khi cảm giác ghen tỵ bắt đầu rút đi, nàng lại không thể lý giải được cảm xúc đang khiến trái tim nàng đập rộn ràng này là gì.
Quỷ Satan đã dạy nàng cảm xúc ghen ghét đố kỵ, nhưng lại không có Chúa trời nào đến chỉ cho nàng cách để yêu thương người khác.
Gương mặt Ngụy Khinh Ngữ thoáng ửng đỏ, nàng vội rút bàn tay về, ánh mắt bối rối nhìn người đối diện: “Tôi không sao.”
Quý Tiêu hơi ngẩn người ra, lại phát hiện đôi tai nhỏ dưới làn tóc dài đen nhánh của nàng đang hơi đỏ lên.
Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy như có thứ gì đó bắn một mũi tên vào trái tim bé nhỏ của mình.
Quý Tiêu lắp bắp: “Thật ngại quá, tôi có hơi đường đột…”
Ngụy Khinh Ngữ lắc đầu: “Được rồi, cũng không còn sớm nữa. Ngồi xuống đi, tôi giúp cô bôi thuốc.”
“Được.” Quý Tiêu ngay lập tức nghe lời, một lần nữa ngồi xuống đưa lưng về phía nàng.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn cô ngồi quay lưng với mình, lúc này mới lấy tuýp thuốc được cấp ở phòng y tế của trường ra.
Nhìn thuốc mỡ màu trắng ngà dính trên miếng tăm bông trắng tinh, Ngụy Khinh Ngữ không khỏi nhớ đến chỗ thuốc vừa mới dính trên tay mình. Rốt cuộc nàng vẫn là không nhịn được, ngập ngừng hỏi Quý Tiêu: “Cô cảm thấy Kiều Nghê thực sự rất tốt sao?”
“Nếu con bé vẫn giữ được vẻ hiểu chuyện như ngày hôm nay thì rất tốt đấy chứ.” Quý Tiêu duỗi chân, nghiêm túc trả lời.
Nhưng khi cô vừa định nói thêm gì đó thì vết thương sau gáy đã truyền đến cảm giác đau đớn trầm trọng.
Quý Tiêu không khỏi siết chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối, hít sâu một hơi: “Ui…”
Khi chiếc tăm bông dính thuốc mỡ màu be vừa chạm lên miệng vết thương, Quý Tiêu hơi cong người lại như thể muốn né tránh.
“Đừng nhúc nhích.” Ngụy Khinh Ngữ nhẹ giọng nói với Quý Tiêu.
Xem ra sự “sơ xuất” vừa rồi là do Quý Tiêu tự vạ miệng mà ra, nhưng cô cũng không đem cái “sơ xuất” của Ngụy Khinh Ngữ ra liên đới đến mình, chỉ ngoan ngoãn “Ừm” một tiếng.
Sau đó cô bắt chéo chân, nghiêm túc ngồi thẳng người dậy.
Thời gian yên lặng trôi qua không chút dấu vết, tựa như một cơn gió thoảng qua trong đêm tối, thuốc mỡ sau khi bôi lên đã bắt đầu se lại, tạo thành một lớp màng mỏng bao bọc lấy vết thương.
Ngụy Khinh Ngữ liếc nhìn sườn mặt Quý Tiêu phản chiếu trên ô cửa sổ, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi: “Vậy… Nếu so sánh tôi với Kiều Nghê thì sao?”
(Hashtag: #MaXuiQuyKhien #TatCaLaTaiMaQuy 🥰)
Nghe thấy câu này, Quý Tiêu lập tức sửng sốt: “Hả?!”
Cô hơi ngửa đầu ra sau, chỗ vết thương mới bôi thuốc vô tình cọ qua bàn tay của Ngụy Khinh Ngữ, để lại một dấu vết màu vàng nhạt.
Ngụy Khinh Ngữ bình tĩnh xoay đầu Quý Tiêu lại, vờ như câu hỏi mình vừa hỏi không có mục đích gì sâu xa, đơn giản giải thích: “Vừa rồi thấy cô đánh giá cao Kiều Nghê như vậy nên có chút tò mò.”
“Khẳng định là không thể bằng cô rồi, so ra còn kém hơn nhiều ấy chứ.” Quý Tiêu không cần suy nghĩ đã trả lời, “Cho dù tôi có đánh giá tốt về Kiều Nghê thì việc con bé kém hơn cô là điều chắc chắn không thể bàn cãi.”
Ngụy Khinh Ngữ không nghĩ Quý Tiêu sẽ trả lời như vậy, trong đôi mắt màu xanh ngọc thoáng gợn lên từng đợt sóng.
Trong lòng nàng thoáng hiện lên rất nhiều cảm xúc khác nhau, cuối cùng chỉ ngưng kết lại thành một tiếng: “Ừm?”
Quý Tiêu không tinh tế phát hiện ra cảm xúc khác thường của Ngụy Khinh Ngữ, cô bắt đầu liệt kê một chút, sau đó nói: “Cô xem, đầu tiên là về nhan sắc, cô xinh đẹp hơn nhỏ nhiều. Hơn nữa, tuy cả hai cùng là Omega nhưng cô là cấp S, cấp cao nhất, còn con bé chỉ là Omega cấp A thôi. Còn về mặt thành tích, cô luôn là người đứng đầu lớp, còn Kiều Nghê thì không…”
“Cô là ai, còn con bé là ai chứ? Căn bản đâu thể đặt chung để so sánh được.”
Vầng trăng khuyết cuối cùng cũng ló ra khỏi rặng mây, ánh trăng sáng rọi xuống, xuyên qua ô cửa sổ.
Một nửa tấm kính bị ngăn cách bởi bệ cửa sổ, phản chiếu hình ảnh hơi nghiêng đầu của cô gái trẻ, nửa còn lại phản chiếu hình ảnh nghiêm túc thẳng tắp của một thiếu nữ khác.
Ngụy Khinh Ngữ yên lặng nghe Quý Tiêu thao thao bất tuyệt ở phía trước, gương mặt trắng nõn thanh tú vẫn bình thản như cũ.
Chỉ là, đôi môi đỏ mềm mại dưới sống mũi cao thẳng hơi nhếch lên, giống như đang mỉm cười.
Ngụy Khinh Ngữ đặt chiếc tăm bông đã qua sử dụng kia xuống, nói: “Cô thực sự nghĩ vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.” Quý Tiêu không thèm nghĩ ngợi lập tức trả lời, “Tôi thấy mọi người đều sẽ nghĩ như vậy…”
Những lời này rơi vào tai Ngụy Khinh Ngữ, giống như có một viên kẹo ngọt đang chậm rãi tan ra trong lòng.
Sự ngọt ngào tràn ngập trong trái tim nàng, khơi gợi lên một niềm vui nho nhỏ.
Nàng thiếu nữ nhẹ nhàng chỉnh lại băng gạc, nhỏ giọng nói: “Chỉ cần cậu nghĩ như vậy là đủ rồi.”
“Ah?” Quý Tiêu không nghe rõ nàng nói gì, “Cô vừa nói cái gì cơ?”
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy lập tức cả kinh, thật không ngờ vừa rồi nàng lại sơ xuất nói ra hết suy nghĩ trong lòng như vậy. Nàng vội lắc đầu phủ nhận: “Không có gì đâu.”
Quý Tiêu xác định là vừa rồi có nghe thấy Ngụy Khinh Ngữ nói gì đó, nhưng thấy nàng có vẻ như không muốn nhắc lại liền nhỏ giọng lẩm bẩm: “Rõ ràng là tôi có nghe thấy gì đó mà…”
Trong giọng nói của cô không có vẻ ngang ngạnh như thường ngày, ngược lại còn ẩn chứa một chút bất mãn vì giận mà không thể nói ra.
Dưới hàng mi cong dài là đôi mắt hơi rũ xuống, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ ấm ức.
Từ nhỏ tới giờ, Ngụy Khinh Ngữ chưa bao giờ thấy Quý Tiêu ̶h̶̶è̶̶n̶ nhát gan như vậy.
Trong mắt đều là ý cười, nàng giúp Quý Tiêu dán lại miếng băng gạc, trong lúc đang dán thì tầm mắt lại di dời đến phần hơi nhô lên sau gáy kia của cô.
Dường như là do cô là Alpha cấp S nên tuyến thể so với những mô hình trong sách giáo khoa nhìn đẹp mắt hơn rất nhiều.
Tuyến thể nho nhỏ nằm im dưới da thịt mỏng manh, phần da màu trắng trắng hồng hồng mềm mại như một trái đào nhỏ.
Ngụy Khinh Ngữ cẩn thận quan sát tuyến thể của Quý Tiêu rồi nhớ lại những gì mà Hách Tuệ nói hồi chiều.
Do lần trước không chú ý bôi thuốc cẩn thận nên phía trên tuyến thể có một vết sẹo nhỏ mờ mờ, quả thực nhìn qua có chút mất hứng.
Ngụy Khinh Ngữ dừng lại một chút, sau đó nói: “Tôi nói là, tuyến thể của cô không xấu.”
“Giống như một trái đào nhỏ vậy.”
Ngữ điệu kia có chút không phù hợp với tính cách của nàng, hương bạc hà theo hơi thở phả vào vành tai Quý Tiêu.
Trong nháy mắt toàn thân Quý Tiêu bị chọc ghẹo nổi lên lửa nóng, vành tai vẫn còn vương lại cảm giác tê dại không nói lên lời.
Quý Tiêu có chút bối rối không biết nên làm gì, cô quay mặt nhìn hình ảnh phản chiếu của Ngụy Khinh Ngữ trên cửa sổ, dường như trong một phút xuất thần, cô đã thấy được nụ cười hiếm hoi của nàng.
Giống như hoa đào trong gió xuân, mùi hương ngọt ngào của hoa đào hoà quyện với hương bạc hà thơm mát khẽ thổi vào trong trái tim cô.
Trong lòng người thiếu nữ âm thầm có chút tự phụ.
•
Những ngày mùa đông trôi qua một cách đơn điệu, bây giờ đã là tháng Mười Một, toàn bộ khối 11 cũng đang bước vào giai đoạn thi cử hết sức căng thẳng.
Lời dặn dò mang tính cảnh báo của Liễu Nguyệt trong phòng y tế ngày đó vẫn luôn văng vẳng trong đầu Quý Tiêu.
Ngày thi môn Sinh Học là ngày cuối cùng của kỳ thi.
Ánh nắng buổi sớm tràn vào căn phòng ấm áp của Quý Tiêu, khi điện thoại đặt trên đầu giường khẽ rung lên, cô liền lưu loát đưa tay lên tắt nó.
Cả đêm qua Quý Tiêu gặp ác mộng, cô mơ thấy Liễu Nguyệt lại xúi giục Ngụy Khinh Ngữ xẻo rớt tuyến thể của mình, cảm giác kinh hãi khiến cô bừng tỉnh lúc 6 giờ sáng.
Trong suốt quá trình ngồi ăn sáng, Quý Tiêu giống như một người mất hồn.
Cô thậm chí còn không phát hiện ra phần bánh mì của cô và Ngụy Khinh Ngữ đã bị dì Ngô không cẩn thận dùng chung một loại mứt phủ.
Bà nhìn theo bóng dáng Quý Tiêu đang xách cặp ra cửa, lo lắng nhìn Ngụy Khinh Ngữ. Nàng cũng hiểu ý của bà ấy nên chỉ nhẹ nhàng gật đầu đáp lại rồi theo Quý Tiêu đi ra khỏi cửa.
Bên trong xe một mảng an tĩnh, Ngụy Khinh Ngữ nhìn làn sương giá lạnh bên ngoài cửa kính xe, cố gắng tìm chủ đề bắt chuyện: “Hôm nay là tiểu tuyết*, trời càng ngày càng lạnh.”
(*Tiểu tuyết (tiếng Hán: 小雪): Là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 22 hay 23 tháng 11 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 240° (kinh độ Mặt Trời bằng 240°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này đối với vùng Trung Hoa cổ đại là ngày tuyết xuất hiện.)
Quý Tiêu nhìn lướt qua cửa kính cho có lệ, gật đầu đáp: “Ừm.”
Ngụy Khinh Ngữ đối với phản ứng này của Quý Tiêu có chút bất mãn, nàng bỏ qua bước vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng: “Cô đang căng thẳng sao?”
Nghe vậy, Quý Tiêu vô thức siết chặt quai ba-lô hơn, nhưng vẫn tỏ ra là mình ổn, lên tiếng phủ nhận: “Gì, mắt nào của cô nhìn thấy bổn tiểu thư đây đang căng thẳng hả?”
Chỉ là, kỹ năng diễn xuất của Quý Tiêu vẫn luôn rất dở tệ, sự lo lắng căng thẳng không thể nào ăn khớp với vẻ kiêu ngạo của cô ấy.
Thoạt nhìn trông như một chú gấu trúc đang cố gắng dùng thân thể to lớn của mình để phát tín hiệu xua đuổi “kẻ thù” ra chỗ khác chơi.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn bộ dạng có chút mắc cười của Quý Tiêu, môi dưới khẽ mấp máy.
Sau đó, nàng mặt không đổi sắc không chút khách khí bóc trần sự lo lắng của cô: “Có phải là đang lo lắng kỳ thi lần này sẽ không đạt điểm A môn Sinh Học không?”
Quý Tiêu nghe vậy thì ngẩng người ra.
Cô tự cho là mình đã che giấu cảm xúc rất kỹ rồi, thấy nàng nói vậy liền thấp giọng thừa nhận: “Làm sao mà cô biết được vậy…”
Ngụy Khinh Ngữ không trả lời câu hỏi đó, chỉ nói: “Có thể được.”
Câu trả lời không đầu không đuôi khiến Quý Tiêu tràn đầy nghi hoặc: “Hả?”
“Có thể vượt qua được.” Ngụy Khinh Ngữ lại.
Giọng nói vẫn bình tĩnh như thường ngày, nhưng bên trong lại ẩn chứa một cảm giác vô cùng kiên định.
Quý Tiêu nghe xong không khỏi ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Những đám mây xám xịt nặng nề bị gió thổi trôi đi mất, để lộ ra mặt trời bị khuất phía sau. Lúc này, từng tia nắng nhàn nhạt chiếu xuống, soi sáng không gian bên trong chiếc xe.
Quý Tiêu nhìn vào đôi mắt đang nhìn đến mình, trong đôi đồng tử màu lam ngọc kia đang phản chiếu những tia nắng mặt trời, tựa như viên ngọc quý trong suốt sáng bóng vô cùng đẹp đẽ.
Trong nội tâm đang căng thẳng của người thiếu nữ bỗng nảy sinh cảm giác rung động.
Chỉ là, cô không quá tự tin vào bản thân nên lựa chọn cúi đầu tránh đi ánh mắt ấy, thấp giọng nói: “Chỉ mong được như vậy…”
Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy khẽ nhíu mày lại.
Nhìn thấy dáng vẻ không tự tin của Quý Tiêu, trong lòng nàng lại có cảm giác không thoải mái.
Cảnh vật hai bên đường nhanh chóng lướt qua bên ngoài cửa kính, địa điểm thi mà nhà trường sắp xếp cũng đã ở rất gần.
Ngụy Khinh Ngữ đưa mắt nhìn ra bên ngoài, như nhớ ra điều gì đó, cất tiếng: “Quý Tiêu, chúng ta đánh cược đi.”
“Đánh cược cái gì?” Quý Tiêu có chút tò mò.
“Cược xem hôm nay tuyết có rơi hay không.”
Quý Tiêu có chút khó hiểu, vừa rồi còn đang nói về chuyện kiểm tra Sinh Học, sao giờ lại quay sang tuyết rơi rồi?
Ngụy Khinh Ngữ vẫn như cũ không nói rõ ràng, thậm chí trong giọng nói còn có chút khích tướng: “Sao, không dám à?”
Gen kiên cường của Alpha vẫn đang cuồn cuộn chảy trong máu khiến chấp nhận sự khiêu khích của Ngụy Khinh Ngữ, cảm giác lo lắng căng thẳng ban nãy cũng bị điều này đánh lạc hướng, trong đôi mắt màu vàng cam lúc này chỉ còn lại một ngọn lửa bùng cháy đầy tinh thần quyết tâm chiến đấu.
“Được, cược thì cược! Ai thua thì sẽ phải đáp ứng một nguyện vọng bất kỳ của người thắng!”
Nói đoạn, Quý Tiêu nhìn về phía bầu trời quang đãng ở trước cửa địa điểm thi: “Tôi nghĩ hôm nay sẽ không có tuyết rơi đâu.”
Mặt trời dần dần lên cao, chiếu từng tia nắng ấm áp xuống giảng đường nơi các học sinh đang cùng nhau bước vào.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn cô gái đang bước vào khu vực phòng thi, bước chân dần chậm lại.
Không ngờ người nửa năm trước mình từng căm hận đến tận xương tuỷ bây giờ lại trở thành người mình vô cùng quan tâm.
Không biết là do đã bị Ngụy Khinh Ngữ khiêu khích hay do thực lực của bản thân đã tăng lên, nhưng Quý Tiêu cảm thấy đề thi môn Sinh Học lần này thật sự rất đơn giản. Thời gian thi là 90 phút, nhưng Quý Tiêu chỉ cần nửa tiếng đã hoàn thành bài thi.
Ánh nắng khẽ chiếu qua ô cửa sổ, ánh lên trong đôi mắt màu vàng cam của Quý Tiêu.
Cảm giác căng thẳng đã biến mất, trên mặt cô lúc này tràn ngập vẻ thư thái.
Quý Tiêu nghĩ lần này cô chắc chắn sẽ đạt được điểm A, và cả chiến thắng trong vụ cá cược kia nữa.
Nếu như Quý Tiêu thắng cược, vậy cô có nên nhân cơ hội này yêu cầu Ngụy Khinh Ngữ hứa rằng sau này dù có phát sinh bất cứ chuyện gì thì nàng cũng không được xẻo rớt tuyến thể của mình hay không?
Nhưng điều cô không ngờ tới là, khi vừa bước chân ra khỏi phòng thi thì thời tiết bên ngoài đã có chuyển hoá lớn.
Rõ ràng vừa rồi trời còn quang đãng như vậy, sao cô chỉ vừa mới thi xong mà tuyết đã bay đầy trên không trung thế này.
Bầu trời vẫn sáng sủa, nhưng ở trong khoảng không trước mắt đã có rất nhiều bông tuyết nhỏ đang rơi xuống.
Những bông tuyết nhỏ như nhảy múa trên không trung, phủ lên tiết trời đầu đông một màu trắng tinh.
Các bạn học xung quanh đều đang rất vui vẻ khi thấy tuyết rơi, chỉ có Quý Tiêu là đang đứng nhìn với ánh mắt tràn đầy mất mát và buồn rầu.
Khi nhiệt độ xuống mức âm, tuyết sẽ tan thành nước khi đọng lại trên vai.
Cô không mang theo ô, áo khoác lông mặc bên ngoài cũng không có mũ, nếu bây giờ bước ra ngoài chắc chắn sẽ bị dính ướt.
Mà Quý Tiêu ghét nhất là cái cảm giác ẩm ướt khó chịu đó.
Cô đút tay vào túi áo, khẽ thở dài: “Haizzz…”
Đúng lúc này, một luồng hơi ấm áp từ phía sau truyền tới.
Một bóng người thon dài xuất hiện, dừng lại trên bả vai và bàn tay cô, trong tầm mắt liền xẹt qua một cái bóng đen.
Ngụy Khinh Ngữ cầm một cái ô, nhẹ nhàng uyển chuyển tựa như trích tiên* bước đến bên cạnh Quý Tiêu.
Mái tóc dài của nàng hơi dính vào sườn mặt, đôi đồng tử màu lam ngọc dưới tán ô như mang theo ý cười, nàng nói: “Tôi thắng cược rồi.”
————————
Edit & Beta: Hạ Yên.