Mục lục
Tình Đầu Quốc Dân Omega Luôn Muốn Độc Chiếm Tôi - Quý Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh tà dương xuyên qua ô kính cửa sổ, không nghiêng không lệch chiếu lên thân thể Ngụy Khinh Ngữ, như thắp lên ngọn lửa trong lòng nàng thiếu nữ.

Ngụy Khinh Ngữ thu dọn cặp sách của mình, gương mặt không chút biểu tình nào. Nàng đã nghe rõ cuộc trò chuyện giữa Quý Tiêu và những Omega khác.

Ngụy Khinh Ngữ không biết hôm nay bản thân bị gì nữa, mỗi câu nói, mỗi âm thanh từ hàng ghế sau truyền đến đều khiến nàng không nhịn được mà cau mày lại.

Ngụy Khinh Ngữ nhanh chóng thu dọn đồ dùng cá nhân và ba-lô, nàng theo bản năng quay đầu nhìn về phía Quý Tiêu, lại phát hiện ra số lượng Omega trong lớp không những không giảm đi mà còn nhiều hơn khi nãy.

Khi Ngụy Khinh Ngữ đưa mắt nhìn tới chỗ Quý Tiêu đang bị vây quanh bởi rất nhiều Omega, bỗng dưng nàng có cảm giác ánh mắt trời đang chiếu trên mặt bàn lúc này thật chói mắt.

Chiếc cặp sách trên tay bị nàng siết chặt, có chút không kìm lòng được.

Ngụy Khinh Ngữ ở giữa đám người nhìn vào Quý Tiêu, lạnh lùng nói: "Có về không?"

Nghe thấy thanh âm lạnh lùng từ bên ngoài truyền đến, trái tim nhỏ bé của Quý Tiêu không khỏi đập thình thịch một cái.

Cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang đứng ở cửa với vẻ mặt vô cảm, đột nhiên có cảm giác như được cứu rỗi, vậy nên Quý Tiêu thản nhiên thu dọn cặp sách chạy ra cửa.

Mặc dù đôi mắt của Ngụy Khinh Ngữ rất lạnh lùng, nhưng so với nhóm Omega cuồng nhiệt này thì tốt hơn rất nhiều.

(Beta: Khai thật đi con, mầy là một chiếc Alphake máu M chính hãng đúng không??)

Quý Tiêu: "Đi thôi."

Người thiếu nữ nở nụ cười, khoé mắt hơi cong lên, đôi con ngươi màu vàng cam dưới ánh mặt trời như phát ra ánh sáng, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.

Ngụy Khinh Ngữ vờ như không có chuyện gì, đưa mắt nhìn lướt qua những Omega vẫn còn đứng trong lớp. Sau khi nàng thấy được vẻ mất mát trên khuôn mặt của bọn họ, trong ánh mắt của nàng lập tức xuất hiện một ý cười kín đáo không dễ nhận thấy được.

Mặt trời dần ngả về phía Tây, dưới ánh nắng yếu ớt của buổi chiều tà, khuôn viên trường vẫn còn sót lại chút không khí náo nhiệt mơ hồ chưa tan hết.

Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ sóng vai đi bên nhau, không biết nên nói gì.

"Chờ một chút." Khi đi đến cổng trường, Quý Tiêu đột nhiên quay lại nói với Ngụy Khinh Ngữ.

Ngụy Khinh Ngữ không biết Quý Tiêu sẽ làm gì, nàng chỉ vô thức dừng lại bên cột đá.

Nàng nhìn thấy Quý Tiêu chạy thật nhanh đến bên chiếc xe của Quý gia, sau đó gõ cửa kính xe hai lần rồi hơi khom người xuống nói chuyện với tài xế trong xe.

Gió mùa thu lướt qua làn váy của cô, những đường xếp ly khẽ đong đưa bồng bềnh, khiến đôi chân mảnh mai dường như trở nên dài hơn.

Nhìn đến những đường cơ mượt mà của Quý Tiêu, Ngụy Khinh Ngữ lại vô thức nhớ đến cô gái đang chạy trên đường đua vừa rồi.

Nắng vàng rực rỡ, tóc đen nhẹ nhàng tung bay.

Cô ấy không cần có quá nhiều biểu cảm, nhưng vẫn để lại dấu ấn khó phai trong lòng mọi người.

Đang đắm chìm trong hồi ức, Ngụy Khinh Ngữ lại nhìn thấy cửa sổ xe của chiếc Maybach trong tầm mắt nàng đang từ từ nâng lên.

Tiếng động cơ vang lên trước cổng trường yên tĩnh, tài xế không đợi Quý Tiêu lên xe mà trực tiếp lái chiếc Maybach màu đen đó rời khỏi trường.

Quý Tiêu nhìn chiếc xe rời đi, ngay ngắn băng qua đường và quay lại với Ngụy Khinh Ngữ: "Đi thôi."

"Cô không đi xe về nhà sao?" Ngụy Khinh Ngữ có chút khó hiểu.

Quý Tiêu khó hiểu: “Vừa nãy cô mới hỏi tôi là có đi cùng cô hay không mà?”

Ngụy Khinh Ngữ ngạc nhiên khi nghe câu trả lời của Quý Tiêu.

Nàng ấy nghĩ rằng Quý Tiêu sẽ hiểu là nàng chỉ đang giúp cô ấy thoát khỏi những Omega đó mà thôi.

Kết quả là, cái người này lại hoàn toàn không nghĩ theo hướng đó…

Nàng khẽ mím môi dưới, trong lòng có chút bất lực.

Nhưng đồng thời, một nụ cười cũng xuất hiện ở một góc khuất mà Quý Tiêu không nhìn thấy được.

Đúng là một kẻ ngốc.

“Ừ.” Ngụy Khinh Ngữ gật đầu.

Nàng không nói rõ vấn đề này với Quý Tiêu, mà sẵn sàng chấp nhận ý nghĩa bề ngoài mà cô hiểu.

“Vậy đi thôi.” Quý Tiêu nói xong nhấc chân muốn rời đi, Ngụy Khinh Ngữ lại nói: “Không đợi Phòng Nhất Minh và Kỳ Kỳ sao?”

Quý Tiêu không dừng lại, vừa đi vừa nói: "Kiều Nghê tại đại hội thể thao ngày hôm qua đã xảy ra chuyện, Kỳ Kỳ đến bệnh viện của trường để giúp cô ấy tiêm thuốc rồi. Còn Phòng Nhất Minh..."



Quý Tiêu nói đến đây, ngữ khí có chút tức giận: "Nhỏ này đi ngang qua cửa lớp, vừa nhìn thấy rất nhiều Omega vây quanh tôi thì chỉ nhắn lại cho tôi một cái rồi chuồn mất, thiệt tình!!"

Nhìn thấy Quý Tiêu như vậy, Ngụy Khinh Ngữ cũng có chút tò mò: "Cậu ấy nói với cô cái gì?"

"Nhỏ bảo tôi tự mình lo đi, coi có tức không cơ chứ?" Quý Tiêu nói rồi giơ điện thoại lên cho Ngụy Khinh Ngữ xem tin nhắn mà Phòng Nhất Minh đã gửi riêng cho cô.

Ánh mắt Ngụy Khinh Ngữ trở nên sắc bén, nàng lập tức chú ý tới tấm ảnh chụp chỉ lộ ra một nửa nhỏ trong đoạn tin nhắn.

Góc chụp đó giống hệt góc mà lúc nãy nàng đứng ở cửa lớp nhìn Quý Tiêu, hơn nữa, do chất lượng ảnh chụp không quá tốt, lại kết hợp với nền trời mờ ảo lúc đó nên khi nhìn lướt qua sẽ có cảm giác khi Quý Tiêu bị rất nhiều Omega vây quanh quả thực có chút ảo diệu.

Ngụy Khinh Ngữ đột nhiên có cảm xúc không nói ra được, trong mắt hơi mang theo ý cười xa cách nhìn Quý Tiêu: "Vậy là tôi làm hỏng việc tốt của cô rồi sao?"

Nàng vốn đang hơi nghiêng người để xem tin nhắn, lúc này lại ngẩng đầu nhìn Quý Tiêu, khiến người ta có cảm giác như nàng đang nép ở trong lòng cô vậy.

Gió thu thổi qua cành cây khô, đưa tới một hương thơm nhàn nhạt. Quý Tiêu nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc của nàng thiếu nữ, làn da trắng nõn lạnh lùng nhuốm mùi bạc hà, cho dù bị mái tóc dài che đi một nửa cũng khiến cổ họng cô trở nên nhộn nhạo.

Quý Tiêu khẽ mím môi dưới, khinh thường nói: "Làm như vậy có ích lợi gì?"

Kể cả có đem tất cả các Omega vừa vây quanh cô ấy cộng lại thì cũng không thể so sánh với Ngụy Khinh Ngữ lúc này được.

Thật không hổ là nữ chính.

Không rõ là bằng cách nào, nhưng Ngụy Khinh Ngữ cảm thấy rất hài lòng sau khi nhận được câu trả lời của Quý Tiêu.

Nàng bình tĩnh trả lại điện thoại cho Quý Tiêu, nhàn nhạt nói: "Vậy chúng ta về nhà đi."

Mặt trời đã treo ở phía bên kia ngọn núi, đèn ở hai bên đường cũng đã được bật lên.

Ánh sáng rực rỡ kéo dài bóng của hai người ra vô tận, như thể chỉ cần gần thêm một chút thôi thì giây tiếp theo họ sẽ dựa thẳng vào nhau cùng bước đi.



Thời tiết cuối tuần thật tốt, bầu trời trong xanh không gợn mây, mặt trời vô tư rải ánh nắng chói chang xuống trần gian.

Những chú chim sẻ đậu trên cành ríu rít như đang bàn bạc xem hôm nay sẽ kiếm thức ăn ở đâu.

Bên ngoài sôi động nhưng trong nhà lại vô cùng yên tĩnh.

Cô gái ngồi thẳng người trước bàn học, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng sột soạt của bút viết ma sát với giấy.

Mái tóc dài tuỳ ý rũ xuống, nằm gọn gàng trên ngực nàng thiếu nữ, trong đôi mắt xanh ngọc của nàng tràn đầy tập trung.

Hôm nay là Chủ Nhật, Ngụy Khinh Ngữ đang tập trung làm bài báo cáo Sinh Học cuối kì.

Ngay khi nàng đang viết câu trả lời cho câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng thì điện thoại bỗng reo lên. Lúc đầu nàng không quan tâm đến nó, tiếp tục làm câu hỏi khó tiếp theo.

Nhưng điện thoại rung điên cuồng không ngừng như muốn thu hút sự chú ý của nàng.

Ngụy Khinh Ngữ hơi cau mày, sau đó cầm điện thoại lên xem.

【Kỳ Kỳ và những người bạn mũm mĩm của cô ấy: Có 6 tin nhắn chưa đọc.】

Sau đó, có một ting ting khác và số 6 trên màn hình chuyển thành số 7.

【Kỳ Kỳ: @Quý đáng yêu vô địch vũ trụ của bé Hey, cậu dậy chưa đấy? Cậu có biết cậu bây giờ là nữ sinh trong mộng của hàng ngàn Omega trong trường không?】

【Quý Tiêu:?】

【Kỳ Kỳ: 《Có ai biết Alpha trong cuộc chạy tiếp sức áp chót buổi chiều là ai không?》, nè xem đi.】

【 Phòng Nhất Minh: Tôi cũng xem rồi! Chị Tiêu, ảnh của chị đẹp quá! Chị Tiêu, nhất chiến thành danh! Tôi có thể bành trướng hơn nữa đó.】

【Quý Tiêu: Đừng có làm vậy.】

【Quý Tiêu: Họ chỉ là một nhóm người có hứng thú nhất thời với tôi, không bao lâu nữa sự quan tâm của họ đối với tôi sẽ giảm dần thôi.】

Ngụy Khinh Ngữ hơi nhướng mày khi nhìn thấy tin nhắn mới của Quý Tiêu.

Hiếm khi thấy Quý Tiêu tỉnh táo như vậy, nếu là trước đây, e là nhà hàng xóm còn nghe được tiếng hò hét như phá nhà mất.

【Kỳ Kỳ: Dù sao cũng không hẳn là như vậy, có lẽ hình tượng "lãng tử quay đầu" của cậu sẽ khiến người ta cảm lạnh đó.】

【Quý Tiêu: Ừ, nhưng cậu có tin không? Chẳng bao lâu nữa những tin tức không hay ho về quá khứ đen tối của tôi sẽ lộ ra, sau khi bọn họ biết được dáng vẻ trước đây của tôi thì sẽ rủ nhau quay xe nhanh thôi.】

Quý Tiêu nhìn thấy tình hình hiện tại, đầu óc đột nhiên lại sáng suốt hẳn.

Dù sao thân thể này năm xưa bị nguyên chủ kia điên cuồng khống chế, kiểu gì cũng sẽ có những quá khứ đen tối.

Sau cùng thì, khi đột nhiên có người yêu thích bạn thì cũng sẽ xuất hiện những người ghen ghét kiếm chuyện với bạn mà thôi.

Ngụy Khinh Ngữ cau mày khi nhìn thấy tin nhắn từ Quý Tiêu.

Bây giờ cô ấy thực sự quá tỉnh táo, tỉnh táo tới mức lạ thường.

Giống như đang nhìn vào vấn đề của chính mình từ góc nhìn của một người ngoài cuộc vậy.

Di động trong tay liên tục rung lên, Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh vẫn đang phản bác quan điểm của Quý Tiêu.

Ngụy Khinh Ngữ không nhìn thêm nữa, nàng lướt lịch sử trò chuyện và nhấp vào link bài đăng trên diễn đàn của trường mà Kỳ Kỳ đã gửi.

Là hạng mục cuối cùng của đại hội thể thao, chạy tiếp sức nghiễm nhiên trở thành sự kiện khiến mọi người ấn tượng nhất, và trong số đó, Quý Tiêu – người đã phá bỏ lời nguyền đếm ngược mười nghìn năm trong lớp thực nghiệm – trở thành tâm điểm của mọi người, mọi chủ đề.

Ngụy Khinh Ngữ vừa mới nhấn vào bài viết, dòng chữ “a a a a a a a a” liền xẹt qua đôi mắt của nàng, nhiều đến mức khiến nàng suýt quên mất chữ này rốt cuộc viết như thế nào.

【Ái nhân bé nhỏ của người đây: A a a! Làm sao lại có người như vậy! Mau tới xem này!】

【Vợ tương lai của Kuriyama: Bức ảnh này chụp đẹp thế, cho tiểu nữ xin hình gốc chất lượng cao với ạ.】

【Hớ hớ hớ: Lúc đó tôi đang đứng ở sau vạch đích, khoảnh khắc nhìn thấy mỹ nữ này chạy qua trước mặt thực sự rất phấn khích nha! A a a a! Tỷ tỷ, pick em đi!!】

【Nào được 60 điểm môn Sinh thì đổi tên: Tôi nghĩ điểm chung duy nhất của tôi và người đẹp này là đều tạch môn Sinh.】

【Phi Phi không bay được nữa: Không, lầu trên ơi, chế sai rồi. Trong bài kiểm tra Sinh Học lần trước Quý Tiêu đã được 80 điểm đấy~】

...

Ngụy Khinh Ngữ nhìn cuộc thảo luận sôi nổi này đến hoa cả mắt, nàng dừng ngón tay đang lướt lại, tò mò quay trở lại màn hình chính.

Một bức ảnh dường như được chụp ngẫu nhiên bằng điện thoại di động đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt Ngụy Khinh Ngữ.

Cô gái trong bức ảnh đang với tay nhận lấy gậy chuyền từ đồng đội của mình, đôi chân dài bước ra, phấn khởi tiến lên phía trước.



So với các đối thủ có nhiều tư thế phô trương loè loẹt thì tư thế của Quý Tiêu lại rất hoàn hảo.

Sống lưng thẳng tắp, những thớ cơ trên cánh tay tràn ngập sức mạnh của một Alpha, tuy mạnh mẽ nhưng lại không hề thô kệch.

Làn da tinh tế dưới ánh nắng giống như phát sáng lên, sống mũi cao thẳng như có thể trượt được trên đó, mỗi điểm trên gương mặt đều khiến cô toả sáng rực rỡ.

Đôi mắt của cô gái kiên định, bên trong con ngươi màu hổ phách kia còn ẩn chứa một loại năng lượng vô cùng khó tả.

Dù chỉ nhìn qua ảnh thì người ta vẫn có thể cảm nhận được hương pheromone đầy bá đạo của cô.

Đó quả thực là một hình ảnh mà bất cứ Omega nào khi nhìn thấy cũng sẽ không kìm được mà hét toáng lên.

Ngụy Khinh Ngữ trong lòng khẽ thở dài, ngón tay để lâu trên màn hình vô tình kích hoạt nút lưu.

Ba lựa chọn với chữ đen trên nền trắng xuất hiện trên bức ảnh, Ngụy Khinh Ngữ nhìn bức ảnh của cô gái đứng sau các lựa chọn, do dự đặt ngón tay lên nút "Thoát".

Chỉ là, vào thời điểm nàng đang dùng vẻ mặt lạnh nhạt không biểu tình nhấn thoát ra khỏi cái topic toàn là hò hét kia, một dòng chữ nhỏ hiển thị trên màn hình đã bán đứng nàng.

——Hình ảnh được lưu vào thiết bị.

Đã gần trưa, diễn đàn càng lúc càng sôi nổi.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn những bài đăng liên quan đến Quý Tiêu lần lượt xuất hiện, cho rằng mấy suy nghĩ trước đó của cô là quá tiêu cực.

Nhưng ai có thể ngờ được, khi nàng vừa kéo nút làm mới diễn đàn thêm một lần nữa thì mọi thứ thực sự đã diễn ra theo đúng những gì mà Quý Tiêu đã nói.

【Giật hết cả mình: Uầy, không phải đấy chứ? Tôi không hiểu sao các bạn lại có thể thích cái loại người này được luôn đấy?? Cô ta từng là một kẻ bắt nạt đó! Bạn biết không, hồi còn học cấp hai cô ta đã từng đẩy một bạn nam sinh từ trên bục cao xuống, kết quả là cậu bạn đó đã bị tàn tật suốt đời, sau này đến sinh hoạt bình thường còn không thể tự làm được. Vụ này cũng to đấy, nhưng cuối cùng là do cha cô ta vung tiền ra che đậy hết cả nên mới bị ỉm đi đó.】

【Tiểu tiên nữ đun sương uống trà:?? Gì thế này? Mấy lời chủ top nói là thật à?】

【Giật hết cả mình: Lúc đó ầm ĩ lắm, còn dây dưa tới bên công an nữa mà, nhưng mọi chuyện đều là do cha cô ta bịa ra để che đậy hết á. Tôi nghe nói là ông ta đã chuyển cho gia đình cậu bạn kia một số tiền lớn, sau đó ký một bản thỏa thuận không tiết lộ sự việc và đưa gia đình họ ra nước ngoài trong vòng chưa đầy một tuần, thế nên vụ này mới chìm xuống đó.】

【Rất nhiều dấu ba chấm: Cạn lời, tôi biết trước đây cô ấy có nhiều tin đồn không hay trong trường, nhưng từ năm học cấp hai đã như thế rồi á? Không tới mức như vậy chứ?】

【Thời niên thiếu của Tôn Đậu Đậu: Ew… Hoá ra vị tỷ tỷ xinh đẹp mà tôi yêu thích lại là một kẻ điên như vậy sao?】

...

Liên tiếp mấy dòng bình luận như đổ thêm dầu vào lửa khiến chân mày Ngụy Khinh Ngữ thoáng cau lại.

Đúng lúc này, một loạt thông báo tin nhắn vụt qua điện thoại của nàng.

【Quý Tiêu: 《Không thể nào, kẻ bắt nạt học đường cũng có người thích à?》, mình đã nói rồi mà, kiểu gì những tin tức như thế này chẳng đến.】

【Phòng Nhất Minh: Vậy chị Tiêu này… Những gì người này nói là sự thật ư?】

【Kỳ Kỳ: Cái con m* nhà nó chứ, bà đây học cùng trường cấp hai với Quý Tiêu mà sao còn chưa từng nghe nói qua vụ này vậy?!】

【Kỳ Kỳ: Rõ ràng là hai năm trước, cái cậu kia đang học thể dục thì tự nhiên ngã xuống, còn ngã ngay trước mặt Quý Tiêu, khiến cả hai bọn tôi đều sợ chết khiếp đây này!】

【Phòng Nhất Minh: M* kiếp, tại sao không ai đứng ra phản bác vậy? Không có ai trong trường cấp hai học chung với bọn cậu hả?】

【Kỳ Kỳ: Trường cấp hai của bọn tôi có chế độ tuyển thẳng, rất nhiều học sinh là trực tiếp học liên thông lên cấp ba luôn, chỉ có một số ít người là học lên trường cấp ba trực thuộc thôi.】

【Phòng Nhất Minh: Vậy thì chuyện này thật có lợi cho hắn rồi, thằng đó chắc chắn biết là có rất ít người biết được sự thật nên mới tung tin đồn dắt mũi người khác, chúng ta có cần phải làm rõ không?】

【Kỳ Kỳ: Mình có thể mắng hắn ta, nhưng làm rõ chuyện này thật sự khó nhằn rồi. Các chế đợi tôi mò xem có ảnh nào chụp lại lúc đó không để ném vào mặt nó.】

【Quý Tiêu: Bình thường thôi mà, dù sao thì hồi đó mình cũng không phải là loại người tốt đẹp gì…】

Không hiểu sao nhìn thấy mấy lời nói bất đắc dĩ của Quý Tiêu, Ngụy Khinh Ngữ lại không cảm thấy thích thú trong lòng, thậm chí còn có chút như bị thứ gì đè nén mà trở nên khó chịu.

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào bức tường chung phòng với Quý Tiêu, bóng cây trơ trụi đổ xuống, càng làm tăng thêm vẻ ảm đạm của mùa thu.

Nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, Ngụy Khinh Ngữ có thể tưởng tượng được lúc này Quý Tiêu đang ngồi trong phòng ngủ ủ rũ như thế nào.

Mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng xấu đúng như cô dự đoán.

Người ta sẽ phải trả giá cho những gì mình đã làm trong quá khứ là điều tất nhiên, nhưng không có nghĩa là những câu chuyện bịa đặt sai sự thật này được phép trút lên người Quý Tiêu như thế.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn những dòng chữ thất vọng liên tục xuất hiện trong bài đăng, sau đó nhấn đăng ký một tài khoản mới trên diễn đàn của trường.

Những ngón tay của nàng thiếu nữ lướt trên màn hình, rất nhanh đã có tiếng gõ lạch cạch vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Không bao lâu sau, dưới topic đang hỗn chiến điên cuồng của 【Giật hết cả mình】xuất hiện một bình luận rất dài.

【@user190245: Ê chủ thớt, tôi có chút nghi ngờ về những gì bạn nói. Đầu tiên, bạn nói rằng Quý Tiêu đã từng đẩy ngã một nam sinh, bạn có bằng chứng gì không? Thứ hai, nếu là hai năm trước thì gia đình của Quý Tiêu chưa có danh tiếng như bây giờ ở thành phố A. Xin hỏi bọn họ làm thế nào để có thể có thể giải quyết được những chuyện có liên quan đến pháp luật như thế này? Theo tôi được biết, ngay cả nhà họ Ngụy lúc bấy giờ rất thịnh vượng như vậy mà cũng không dám làm ra chuyện phi pháp như thế. Thứ ba, bạn nói rằng cậu bạn kia đã được cha của Quý Tiêu đưa ra nước ngoài, nhưng cậu ấy bị thương nặng, tới mức tạo thành tổn thương gây tàn tật vĩnh viễn, đến bản thân còn không thể tự chăm sóc, vậy làm sao có thể đáp máy bay ra nước ngoài trong thời gian ngắn như vậy được? Gia đình cậu ấy đã làm thế nào? Mà như lời bạn kể thì chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi thôi đấy?】

Khi loạt câu hỏi này được đưa ra đã nhanh chóng thu hút sự quan tâm của các bạn học sinh.

Những câu hỏi của Ngụy Khinh Ngữ rất có logic, những học sinh vốn còn đang lưỡng lự nay đã bắt đầu hoài nghi và muốn gọi người chủ topic ra ngoài để trả lời.

Kết quả, người đăng bài kia ấp a ấp úng hồi lâu mới lộ diện:【Quý gia hiện tại có thể một tay che trời thì hai năm trước cũng vậy thôi, không lẽ đời bạn chưa từng gặp qua người nào ở giới đỉnh cấp thượng lưu à?】

【Là Kỳ, không phải Nguyên: Gì vậy ba? Xem quá nhiều phim truyền hình Hàn Quốc quá bị ảo à? Về mà ôm chân nước Hàn của mấy người đi, chúng tôi là xã hội pháp trị, ngay cả tầng lớp thượng lưu cũng phải tuân theo pháp luật đấy! Tôi chưa từng thấy ai báo cảnh sát mà không để lại bất kỳ dấu vết nào, Quý gia chắc là thần thánh phương nào nên mới một tay che được cả trời như vậy nhỉ?】

Ngụy Khinh Ngữ gõ phím lách tách, khi nhìn đến ID quen thuộc đang hợp tác chiến đấu với mình thì không khỏi bật cười.

Cái giọng điệu chua ngoa cáu kỉnh này còn có thể là ai khác ngoài Kỳ Kỳ chứ?

【Là Kỳ, không phải Nguyên: Tôi có ảnh chụp những gì đã xảy ra vào thời điểm đó, cũng như ảnh chụp đợt quyên góp từ tổ chức của trường, các bạn có thể tự mình xem. Đừng nghe tên chủ top này nói nhảm, ta thật sự cạn lời rồi, ngươi cho rằng ở đây chỉ có ngươi và Quý Tiêu là học chung hồi cấp hai sao?】

【Nhất Minh Kinh Nhân: Đúng đấy, là ngươi cảm thấy Sở giáo dục rất vô dụng, hay là Quý gia đã cường đại đến mức có thể một tay che trời thế? Ngươi nói lúc đó có báo cảnh sát, vậy chắc cảnh sát nhân dân bây giờ đều là do nhà họ Quý quản lý rồi nhỉ? Đang đùa nhảm cái gì vậy?】

Ngụy Khinh Ngữ nhìn Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh hợp sức phản bác, kèm theo đó là những bức ảnh lần lượt được tải lên đã nhanh chóng làm đảo chiều làn gió dư luận, rất nhanh bọn họ đều tỏ ý xin lỗi vì sự hấp tấp của mình trong phần bình luận.

Ngụy Khinh Ngữ thừa dịp lại nói: 【Chủ thớt, mặc dù đây là diễn đàn ẩn danh của trường học, nhưng nếu chúng tôi muốn thì đều có thể tìm được ID của cậu, xin hãy ăn nói cẩn thận, đừng nói bóng gió xuyên tạc sự thật như thế.】

Kẻ tung tin đồn nấp sau máy tính nhất thời hoảng sợ, vội vã giở giọng uy hiếp: 【Mày định làm gì, định ăn thịt tao à? Bạo lực mạng tao ư? Điều này là phạm pháp đấy mày có biết không! Tao sẽ gọi cảnh sát!】

【@user190245: ID của diễn đàn trường học là công khai, muốn lấy thông tin thực chất không hề khó, kể cả bạn không cần đăng bài cũng có thể tra ra được thông tin thật của bạn ấy chứ, cái này đâu có tính là bạo lực mạng. Nhưng việc bịa đặt thông tin sai sự thật để dẫn dắt mọi người công kích người khác như thế thì chính là bạo lực mạng đấy, nếu nói đến báo cảnh sát thì Quý Tiêu mới là người nên báo đấy.】

Ngay khi Ngụy Khinh Ngữ nói những lời này, lực lượng theo dõi của Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh đã lao về phía trước với lực phản công lớn.

【Là Kỳ, không phải Nguyên: Ây, em gái, sao không nói nữa? Rén rồi à? Tiếp theo có phải ngươi sẽ đem cái văn mẫu "Tôi bị trầm cảm" ra để khóc lóc câu kéo sự thương hại không? Hay tính dọa tự tử luôn?】

【Nhất Minh Kinh Nhân: Này là ghen ghét với người khác đến phát điên rồi đúng không? Đó không phải là trầm cảm, đó là đạo đức giả. Tiếc thật, trí tưởng tượng phong phú thế này mà không đi viết tiểu thuyết nhỉ! Ồ không, ta sai rồi, không nên để loại người như ngươi viết một cuốn tiểu thuyết đâu, vì mấy câu chuyện ngươi tự nghĩ ra toàn là những vớ vẩn rác rưởi mà thôi.】

...

Dưới bầu trời trong xanh, một con chim bồ câu đơn độc đập cánh đáp xuống bệ cửa sổ nhỏ bên ngoài phòng Quý Tiêu, tò mò mổ mẩu bánh mì khô mà mấy ngày trước cô cố tình để lại trên bệ cửa sổ cho nó.



Còn Quý Tiêu, không biết trong diễn đàn trường đã xảy ra chuyện gì, cô vẫn đang nằm bẹp ở trên giường, uể oải suy nghĩ về nhân sinh.

Số cô quả thực rất khổ.

Khi cô vừa xuyên vào quyển sách này đã được định sẵn là sẽ phải chết thảm, thật vất vả mới có thể sống sót. Bây giờ chỉ vì nổi bật lên một chút mà ngay lập tức bị những người khác vùi dập tả tơi không thương tiếc.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải sống tiếp, ngày mai vẫn sẽ đến, phản kháng lại là việc mình vẫn phải làm, mấy cái chuyện xui xẻo kia đến sớm hay muộn thì cũng đành phải chịu thôi.

Cố lên nào Quý Tiêu! Mày là đỉnh nhất!

Quý Tiêu trong lòng tự khích lệ, khoanh chân từ trên giường ngồi dậy.

Cô cầm điện thoại di động lên, bắt đầu chuẩn bị hợp tác với Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh để giúp cô làm rõ vấn đề việc lần này.

Nhưng ai biết được, Quý Tiêu vừa vào diễn đàn liền nhìn thấy một bài đăng mới có tiêu đề 《Thật đau lòng cho XX》

Quý Tiêu tò mò nhấp vào, nhìn thấy bài đăng vừa được đăng cách đây không lâu, lại phát hiện ra rằng XX kia hoá ra là chính mình.

Làn sóng dư luận ban nãy dường như chỉ là một phút “nắng lạc đường đi theo cơn gió tầm thường” mà thôi, rất nhanh đã lại đảo về phía mình.

Quý Tiêu – người vẫn đang ngơ ngác không biết chuyện gì đã xảy ra – vừa nhìn tiêu đề bài đăng 《Thật đau lòng cho XX》vừa âm thầm mắng cái kẻ tên 【Giật hết cả mình】kia mấy câu, sau đó hoài nghi nhấn vào xem topic bôi xấu mình ban nãy.

Bài đăng mới chỉ qua một lúc mà bình luận đã kéo dài tới ba trang.

Qúy Tiêu kiên nhẫn lướt hết ba trang bình luận, sau đó không khỏi cảm thán,【user190245】này quả thực rất lợi hại nha.

Người dùng ẩn danh thần thánh này ngay khi xuất hiện đã tìm ra mọi sơ hở trong lời nói của chủ topic và bắt lỗi ngược lại rất chuẩn. Sau đó còn hợp tác với Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh để phơi bày sự đê hèn của kẻ đó kia mà không cần dùng đến một từ tục tĩu nào.

Sau đó Quý Tiêu mới phát hiện ra rằng Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh đều đột nhiên biến mất khỏi nhóm chat, thì ra bọn họ đang dùng nick clone để phản công cùng với 【user190245】.

Cô nhìn Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh đang không ngừng múa phím ở phía bên kia màn hình, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Nghĩ đến tình bạn quý giá mà bản thân có được ở thế giới này – thứ mà cô vốn không có ở thế giới thực, Quý Tiêu cảm thấy việc xuyên vào thân xác này cũng không phải là điều gì đó quá tệ.

Đúng lúc này, 【user190245】 lại gửi đến một đoạn: 【Chỉ vì tính tình trong quá khứ từng không tốt nên người ta có quyền phủ nhận hết những nỗ lực trong hiện tại của một người hay sao? Có một sự thật không thể chối cãi là cô ấy vào lớp thực nghiệm bằng chính sức lực của mình, thậm chí còn vừa giành được danh hiệu cho lớp. Còn bạn thì sao? Ngoài việc ngồi núp ở dưới cống để soi mói người khác ra thì bạn làm được gì không? Hay chỉ biết đem chuyện từ thuở nào ra để bịa đặt, thêm mắm thêm muối rồi vu oan cho người khác?】

Những lời hùng hồn này thực sự đã chạm đến trái tim của Quý Tiêu.

Cô không bao giờ ngờ rằng ở thế giới này, cô vẫn có thể cảm nhận được sự bảo vệ và đồng cảm từ một người xa lạ.

Nỗi uất ức đè nén trong lòng vừa rồi giờ phút này lại đột ngột trào dâng, tất cả đều biến thành một nỗi xúc động đọng lại trong lòng Quý Tiêu, thật lâu cũng không thể tiêu tan.

Cô thấy người dùng này vẫn đang để ảnh đại diện mặc định là hình một chú thỏ con, vì vậy có chút tò mò nhấn vào xem trang cá nhân của người đó.

Chú chim bồ câu ban nãy đã nghỉ ngơi đủ bên ngoài khung cửa sổ rải đầy vụn bánh mì, nó vui vẻ tung cánh bay lên không trung. Thân mình nhỏ bé bay lướt qua cửa phòng Ngụy Khinh Ngữ tạo thành một cái bóng nhỏ, nhưng rất nhanh đã xẹt qua mất.

Thấy chiều hướng dư luận đã hoàn toàn bị mình đảo ngược, Ngụy Khinh Ngữ thoáng thở phào một hơi, sau đó khuôn mặt lại trở về vẻ lạnh lùng như ban đầu.

Nàng nhấn nút rời khỏi topic vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt kia, lại nhìn đến topic có tiêu đề 《Thật đau lòng cho XX》, trong đáy mắt lộ ra ý cười mỉa mai.

Thương xót ư? Vậy sao từ đầu không chọn tin tưởng đi?

Thực tế thì những lỗ hổng trong mấy lời bịa đặt kia rất dễ dàng để nhận ra, nhưng bởi vì trong quá khứ Quý Tiêu từng có tiếng xấu nên kẻ bịa chuyện mới dễ dàng dắt mũi mọi người như thế.

Suy cho cùng thì, mấy lời “Thích” với “Yêu mến” này thực sự quá mong manh rồi.

Ngay khi Ngụy Khinh Ngữ chuẩn bị đăng xuất khỏi tài khoản thì biểu tượng bông hoa nhỏ có dấu cộng ở phía dưới bên phải màn hình đột nhiên sáng lên một chấm đỏ lớn, khiến nàng lập tức chú ý đến nó.

Ngụy Khinh Ngữ chưa bao giờ tham gia mấy cái diễn đàn kiểu này nên cũng không biết dấu chấm đó có nghĩa là gì.

Nhìn chấm đỏ, nàng đột nhiên có cảm giác thứ trước mặt mình kỳ thực là một chiếc hộp Pandora.


Kim giây trên chiếc đồng hồ chậm rãi đi qua, rốt cuộc Ngụy Khinh Ngữ vẫn không cưỡng lại được cám dỗ của sự tò mò, đưa tay nhấn nút xem.


Nhưng khi nhìn thấy dòng thông báo hiện ra, nàng đã rất ngạc nhiên.


【XWX muốn kết bạn với bạn.】


Ảnh đại diện này… Chính là nét bút mà nàng cực kỳ quen thuộc.


——————


Edit: Mưng.


Beta: Hạ Yên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK