Bên ngoài cửa sổ, một tia nắng lưu loát chiếu vào, rơi xuống trên đầu vai Ngụy Khinh Ngữ, khiến cho mùi hương bạc hà nhàn nhạt bay lên.
Dưới mái tóc đen buông rủ là nửa gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi con ngươi xanh thẫm ẩn giấu trong đó, bình lặng như mặt hồ, không một chút gợn sóng.
Ngụy Khinh Ngữ thong dong bước vào văn phòng trong ánh mắt chăm chú của mọi người, lặp lại câu nói: "Thưa thầy, em có thể chứng minh thành tích của Quý Tiêu là thật."
Chủ nhiệm Lưu nhăn mày, hắn không ngờ học sinh ngoan mà mình yêu quý bao lâu nay lại đứng ra làm chứng cho cái đứa học sinh hư gian lận này.
"Em nói mình có thể chứng minh, vậy chứng minh thế nào đây?"
"Là cái này."
Nói rồi Ngụy Khinh Ngữ liền đưa đề thi trong tay mình đến trước mặt chủ nhiệm Lưu.
Đó là đề thi Toán mà hôm qua Quý Tiêu trong lúc bỏ chạy đã để quên ở phòng Ngụy Khinh Ngữ, trên trang thứ hai của đề thi còn viết giản lược các bước giải bài của cô.
Ngụy Khinh Ngữ: "Đây là bài thi Toán hôm qua của Quý Tiêu. Nội dung trên đó có thể chứng minh đây là quá trình suy nghĩ của cô ấy, nếu là gian lận sao chép bài thì hoàn toàn không cần phải để lại dấu vết trên đề thi mà mình có thể cầm về."
Giọng nói kia, nhàn nhạt, lại có chút lạnh lẽo, nhưng vẫn rất mạnh mẽ.
Cảm giác tứ cố vô thân trong lòng Quý Tiêu lập tức tan biến sạch sẽ, mấy giáo viên nhìn bài thi trước mặt, trong lòng cũng bắt đầu bồn chồn.
*Tứ cố vô thân: Tình cảnh đơn độc, không nơi nương tựa, không có ai giúp đỡ.
"Aiya, tôi nói chứ chủ nhiệm này, sao công bố danh sách sớm thế, không phải đã bảo đợi tôi đến trường rồi chúng ta cùng thảo luận lại sao?"
Lúc này, giọng nói của một người đàn ông cũng truyền tới từ phía cửa.
Người đàn ông mang dáng vẻ lười biếng xuất hiện ở cửa văn phòng, trên người mặc áo sơ-mi, một bên vạt áo nhét vào trong quần, cà vạt thắt lỏng lẻo, cả người hơi dựa vào cửa.
Nhìn hắn có chút lôi thôi, đầu tóc cũng lộn xộn như cái tổ chim.
Đây là chủ nhiệm lớp thực nghiệm của Ngụy Khinh Ngữ, Phong Minh.
"Tiểu Phong?" Chủ nhiệm Lưu có chút kinh ngạc, "Tôi còn tưởng là cậu không đến chứ."
"Sao lại thế được, tối qua tôi liên lạc với các giáo viên nhờ xem giúp bài thi của đứa nhỏ này đến tận khuya, nên sáng nay mới dậy muộn."
Nói rồi Phong Minh cũng không thèm che giấu mà ngáp dài một cái. Kỳ lạ là một người đàn ông nhìn có vẻ lôi thôi như thế, nhưng trên người lại toát ra mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt.
"Nào, Khinh Ngữ, bài thi là do em mang đến, em nói đi." Phong Minh nói.
Ngụy Khinh Ngữ gật đầu, tiếp tục phân tích phần vừa bị Phong Minh cắt ngang: "Mọi người có thể xem câu hỏi ở bài cuối cùng. Cô ấy dùng công thức này trước, trực tiếp lược bỏ bước chứng minh vuông góc, sau đó áp dụng hai công thức này vào, rồi tính ra chiều dài cạnh này và góc này. Hoàn toàn khác với các bước làm trên mạng..."
(Beta có thù với Toán sau khi sửa đoạn này kiểu: Trời ơi cú tôy, đọc truyện để giải trí mà sao apps lực quá vậy… ಥ‿ಥ)
Giọng Ngụy Khinh Ngữ nhẹ nhàng, lời nói vừa tuần tự lại rất có logic.
Quý Tiêu lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Khinh Ngữ, đây là lần đầu tiên kể từ khi đến đây, cô không nhìn thấy sự cảnh giác và chán ghét trong ánh mắt của nàng.
Đôi mắt xanh thẫm rất tập trung, lại tràn ngập vẻ nghiêm túc.
Dưới ánh nhìn soi mói khắc nghiệt của chủ nhiệm Lưu, nàng vừa nghiêm túc vừa cẩn trọng làm chứng cho Quý Tiêu, nhưng vẫn không mất đi vẻ thong dong ban đầu.
Gió nhẹ phảng phất lướt qua mái tóc dài, mang theo mùi hương bạc hà nhàn nhạt.
Đây là lần đầu tiên Quý Tiêu cảm nhận được Ngụy Khinh Ngữ là một người đáng tin cậy đến mức nào.
"Còn có môn Sinh nữa. Tôi xem rồi, đứa nhỏ này không phải chỉ nộp giấy trắng mà được 7 điểm đâu. Con bé viết đầy lên giấy ấy chứ." Phong Minh nói xong cũng tự bật cười.
Quý Tiêu cảm thấy trái tim mình như bị một lưỡi dao vô hình xiên cho hai nhát.
Phong Minh: "Tối hôm qua tôi hỏi thầy Vương rồi, rất thú vị. Trong tất cả các câu hỏi, đứa nhỏ này chỉ trả lời được câu đơn giản nhất là tình huống của nam Beta và nữ Beta, còn câu hỏi về các nhóm khác đều không viết được, nên mới chỉ được có 7 điểm."
"Em làm thế là không được đâu đó, ôn bài chỉ nhớ mỗi cái dễ nhất, đề thi chung của năm nay hơi bị khó nhằn đấy."
Phong Minh nói rồi xoa đầu Quý Tiêu hai cái, lực tay không hề nhẹ, xoa đến mức mái tóc đuôi ngựa của cô không đỡ nổi mà cụp xuống.
Chủ nhiệm Lưu nhìn sự thật bày ra trước mặt mình, mím chặt môi quay lại ghế ngồi, trong lòng dường như còn đang tính toán gì đó.
Phong Minh thấy thế liền bổ sung tiếp: "Hơn nữa chủ nhiệm này, lần này người có thành tích tiến bộ vượt bậc không chỉ có mình Quý Tiêu thôi đâu, còn có học sinh Lưu Mỹ Na nữa. Con bé từ hạng giữa cả khối vượt lên đứng thứ 36, hơn nữa câu trả lời của con bé so với..."
Chủ nhiệm Lưu nghe đến tên Lưu Mỹ Na, vội ngắt lời: "Tình hình của con bé tôi biết, trong kỳ nghỉ hè vừa rồi mẹ con bé đã mời một gia sư đến kèm cho nó, có học bổ túc rồi... Tiểu Phong à, chúng ta phải tin tưởng học sinh của mình chứ."
Phong Minh nhìn bộ dạng chủ nhiệm Lưu, trong lòng đã rõ.
Quý Tiêu cũng nhạy bén nhận ra, mình gặp chuyện rùm beng như vậy, hình như có liên quan đến cái cô Lưu Mỹ Na này.
Chủ nhiệm Lưu, Lưu Mỹ Na...
Hai người này hẳn là có quan hệ gì đó với nhau rồi...
Nghĩ đến đây, Quý Tiêu liền không thèm che giấu, cười lạnh một tiếng.
Chủ nhiệm Lưu nghe thấy tiếng cười, liền chuẩn bị nổi khùng lên, Phong Minh lại nói theo mấy lời của ông ta: "Nếu chủ nhiệm Lưu đã nói vậy rồi, phải tin tưởng học sinh, thế chuyện này cũng đến đây thôi nhỉ?"
Chủ nhiệm Lưu mím chặt môi, nhìn bài thi của Quý Tiêu ở trước mặt, xụ mặt gật đầu.
"Thế là được rồi." Phong Minh nói rồi liền đưa Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ ra khỏi văn phòng.
Ánh mặt trời đẹp đẽ chiếu lên hành lang, khi hoà mình với ánh sáng đó, trong lòng cực kì khoan khoái dễ chịu.
Phong Minh lại ngáp một cái, nói với Quý Tiêu: "Các em đến lớp mới trước đi, thầy về văn phòng ngủ đã. Vì em mà hôm qua thầy phải thức cả đêm đấy. Về sau vào lớp của thầy học thì phải ngoan ngoãn một chút."
Quý Tiêu cảm kích vì Phong Minh lúc nãy đã làm chứng cho mình, sảng khoái gật đầu: "Thầy cứ yên tâm."
Phong Minh gật đầu rồi xoay người bước đi, trong hành lang dài chỉ còn lại Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ.
Gió chậm rãi thổi dọc theo hành lang, làm cho lọn tóc dài của Ngụy Khinh Ngữ khẽ bay lên. Nàng vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo như cũ, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, dần dần kéo dài khoảng cách với Quý Tiêu.
Quý Tiêu nhìn bóng hai người càng lúc càng cách xa nhau ra, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Tuy cô không biết vì sao Ngụy Khinh Ngữ lại đến giúp mình, nhưng Quý Tiêu biết chắc chắn trong lòng Ngụy Khinh Ngữ vẫn còn khúc mắc với cô.
Vết thương do ngược đãi tra tấn nào có thể vì sự bảo vệ hời hợt của mình trong mấy ngày qua mà dễ dàng lành được.
Quý Tiêu khẽ mím môi, nhìn Ngụy Khinh Ngữ sắp rời đi, dùng dáng vẻ liếc mắt cao ngạo của nguyên chủ nói: "Này, cảm ơn cô."
Giọng nói kia đến vội vàng, nhưng lại rất nhẹ, giống như một đoá bồ công anh đột nhiên bị gió thổi tung lên không trung.
Chỉ là khi rơi vào tai Ngụy Khinh Ngữ, lại làm bước chân nàng ngừng lại một chút.
Kiểu người ăn chơi trác táng, lại cực kì ngạo mạn như Quý Tiêu mà cũng có một ngày nói "cảm ơn" với mình à.
Ngụy Khinh Ngữ khẽ chớp mắt, đột nhiên có chút không nhìn thấu được cái người đang đứng trước mặt.
Quý Tiêu nhạy bén nhận ra, hành vi có hơi lệch khỏi thiết lập nhân vật này có thể sẽ khiến Ngụy Khinh Ngữ nghi ngờ.
Cô đút một tay vào túi, hất cằm lên, bổ sung thêm: "Sao nào? Bổn tiểu thư nói cảm ơn cô, cô còn không hài lòng à?"
Ngụy Khinh Ngữ hơi nhíu mày: "Cô không cần cảm ơn tôi, chẳng qua tôi chỉ trả lại việc cô giúp tôi hôm qua thôi."
Giọng nói của nàng rất hờ hững, đến nửa ánh mắt cũng không buồn cho Quý Tiêu.
Dứt khoát bẻ gãy cái mối quan hệ hữu hảo vốn chẳng hề tồn tại giữa hai người.
Quý Tiêu nghe vậy, ngẩn ra một chút.
Quả nhiên, chuyện hôm qua mình giúp Ngụy Khinh Ngữ thoát khỏi Quý Thanh Vân đã bị nàng ấy nhận ra rồi.
Sao nàng nhạy bén quá vậy?
Quý Tiêu có một loại ảo giác rằng nếu cô cứ tiếp tục ở bên cạnh Ngụy Khinh Ngữ thì sẽ bị nàng nhìn thấu. Quý Tiêu liền vung tay xuống, bỏ lại một câu "Tuỳ cô" rồi nhanh chóng nghênh ngang rời đi.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn bóng lưng của Quý Tiêu dần dần đi xa, vẻ mặt khó hiểu.
Nàng chỉ là không muốn mắc nợ Quý Tiêu cái gì, không muốn chuyện hôm qua sẽ trở thành một cái cớ để Quý Tiêu tra tấn uy hiếp mình. Thế nên lúc nghe Phong Minh nói đến chuyện này, Ngụy Khinh Ngữ mới lập tức cầm đề thi tới phòng giáo viên.
Nhưng thật sự là chỉ có như vậy thôi sao?
Trong lòng Ngụy Khinh Ngữ đột nhiên phát ra một câu nói như thế, nhưng rất nhanh đã theo làn gió bay biến mất.
Quý Tiêu tìm theo biển lớp, đi đến lớp thực nghiệm ở tầng một. Vừa đến cửa đã nhìn thấy có ba nam Alpha ôm sách vở theo sau Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh, đang đi về phía cửa sau lớp học.
"Sao các cậu lại ở đây?" Quý Tiêu thấy hơi bất ngờ.
"Giúp cậu đổi phòng học đó." Kỳ Kỳ nói, "Hai bọn tôi đều kiên định tin rằng thành tích này là tự cậu làm được, thế nên định tiên hạ thủ vi cường."
*Tiên hạ thủ vi cường: Trích từ câu gốc trong Binh pháp Tôn Tử là “Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương”, có nghĩa là nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh, nếu ra tay sau đối thủ thì sẽ gặp tai họa.
Phòng Nhất Minh: "Đúng vậy, cho dù chủ nhiệm Lưu không thừa nhận thành tích của cậu thì tôi nhất định vẫn sẽ đứng ở cửa cái lớp thực nghiệm này chờ!"
"Hơn nữa, bọn tôi còn nghi ngờ rằng con ranh Lưu Mỹ Na kia nhất định đã thêm mắm thêm muối gì đó với chú cô ta. Chủ nhiệm Lưu có tiếng là nghiêm với người ngoài, dung túng người nhà. Cậu biết không, ngay dưới cậu là Lưu Mỹ Na, tuy là cô ta không kém như cậu, nhưng bình thường cũng chỉ đứng hàng giữa thôi." Kỳ Kỳ phân tích.
"Tôi cảm thấy, chính vì bọn họ làm thế nên mới nghi ngờ cậu cũng làm vậy!"
"Nói không chừng lần này là muốn vào lớp thực nghiệm, kết quả bị cậu chen ngang nên mới gây phiền phức với cậu." Phòng Nhất Minh bổ sung, "Không sợ, chủ nhiệm lớp thực nghiệm là chú tôi, thật sự không được thì tôi đi tìm chú ấy, bảo chú ấy cho cậu ở lại."
Quý Tiêu lại càng cảm thấy cái tên Lưu Mỹ Na này nghe rất quen tai, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi người kia là ai.
Huống hồ cô nhìn cái vẻ cùng chung kẻ địch của Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Minh, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, làm gì còn muốn quan tâm tới cái cô Lưu Mỹ Na kia nữa.
Quý Tiêu ôm cổ Phòng Nhất Minh, cười nói: "Cảm ơn nha!"
"Nào, mang sách vào đi." Quý Tiêu nói rồi liền đi vào phòng.
Cô làm ngơ ánh mắt tò mò của tất cả bạn học, lập tức chỉ đến bàn trống cuối cùng gần cửa sổ, "Chỗ đó đi."
"Cậu ngồi trong cái xó này làm gì? Cậu thật sự bị chủ nhiệm Lưu lôi ra khỏi lớp thực nghiệm à?" Kỳ Kỳ căng thẳng hỏi.
"Đem cái tâm tư đó của cậu thả lại vào trong bụng đi, bổn tiểu thư bây giờ chính thức là học sinh của lớp thực nghiệm rồi đấy." Quý Tiêu vỗ bả vai Kỳ Kỳ, "Chỗ này là chỗ mà nhân vật chính trong anime hay ngồi đấy."
Bây giờ cô rất cần mượn hào quang của cái vị trí này để tiếp tục sinh mạng.
Bạn học trong lớp nghe thế thì sôi nổi bàn tán, trên mặt Phòng Nhất Minh lộ ra vẻ vừa mừng vừa lo, kéo Quý Tiêu lại hỏi: "Này này, cậu nói bọn tôi nghe xem có chuyện gì thế, sao chủ nhiệm Lưu tin cậu được?"
Quý Tiêu xếp đống sách trên bàn, đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Cô lén liếc nhìn đám học sinh trong lớp, sự thật chứng minh rằng, cho dù có là lớp thực nghiệm thì tinh thần hóng drama cũng không bao giờ biến mất.
Quý Tiêu: "Chúng ta ra ngoài rồi nói."
Ba người đi ra khỏi phòng, Quý Tiêu nói chuyện vừa xảy ra cho hai người kia nghe, Kỳ Kỳ và Phòng Nhất Kinh đều khiếp sợ, trong đôi mắt của cả hai đều tràn đầy sự kinh ngạc.
"Cái gì! Ngụy Khinh Ngữ?!"
Phòng Nhất Minh: "Nàng điên rồi hả? Nếu mà là tôi, tôi hận không thể để cậu bị chủ nhiệm Lưu ghi tội lớn rồi đuổi thẳng khỏi trường ấy chứ."
Kỳ Kỳ: "Nói mau! Giữa cậu và Ngụy Khinh Ngữ đã xảy ra chuyện gì!"
Quý Tiêu cười khổ: "Tôi cũng muốn biết giữa tôi và Ngụy Khinh Ngữ đã xảy ra chuyện gì đây, nàng ấy hận tôi thế cơ mà."
Phòng Nhất Minh chỉ nghĩ Quý Tiêu đang làm bộ không nhớ, lật ngón tay ra đếm: "Cũng không biết học kỳ 1 là ai bẻ gãy bút chì 2B của người ta, cố ý đụng rơi đĩa cơm người ta vừa mới lấy."
Kỳ Kỳ tiếp tục bổ sung: "Còn nhốt người ta trong nhà vệ sinh rồi giội nước, còn lấy cái áo khoác lông màu trắng người ta để quên trong phòng học ra giấu vào tuyết trên sân thể dục, còn có..."
"Được rồi được rồi, dừng lại đi." Quý Tiêu nghe xong sợ muốn bay màu, sau gáy bất giác cảm thấy đau nhói.
Đừng nói nữa, nói nữa là trái tim tôi không chịu nổi đâu.
Dựa vào mấy chuyện đó mà hôm nay Ngụy Khinh Ngữ vẫn còn tới làm chứng cho cô, thật sự đúng là người siêu siêu tốt mà!
Kỳ Kỳ nhìn vẻ hối hận trên mặt Quý Tiêu, trêu ghẹo nói: "Sao lại đau lòng thế? Nhận ra chuyện mình đã làm còn không bằng chó lợn rồi hay sao?"
"Lúc nghỉ hè có phải giữa hai người thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi không? Hầy, thật ra tôi nghe nói Omega có thể vì mê muội tin tức tố của Alpha mà thay đổi thái độ với Alpha đó." Phòng Nhất Minh quăng cho Quý Tiêu một ánh mắt hết sức ái muội.
Quý Tiêu: "..."
Mê muội tin tức tố của Alpha?
Là cái kiểu mê muội đến mức suýt cắn chết mình ấy à?
"Hầy, tôi còn chưa hỏi chuyện của cậu đây, tóm lại là như thế nào?" Kỳ Kỳ nói rồi chỉ vào cổ Quý Tiêu, nơi đang bị băng gạc che lấp, "Có phải là lúc nghỉ hè, cậu và nàng ấy..."
Lòng Quý Tiêu căng thẳng, vội vàng che kín vết thương còn chưa lành hẳn của mình.
"Không phải nàng ấy, nàng ấy không làm gì, đừng có nói bậy!"
Nếu dấu răng này mà bị họ phát hiện thì cô có nhảy xuống sông Tô Lịch cũng không rửa sạch được oan ức.
"Chậc chậc chậc, nàng nào cơ~"
"Có phải tin tức tố của nàng cũng khiến cậu mê đắm rồi không~"
"Có cái quần què!" Quý Tiêu thẳng thừng phủ nhận.
Tay cô che kín cổ, gia vẻ khinh thường tuyên bố: "Chút tin tức tố của Ngụy Khinh Ngữ chẳng có tác dụng gì với tôi hết!"
Bỗng nhiên, Quý Tiêu cảm nhận thấy một cơn gió lạnh buốt sau lưng, cái mùi bạc hà quen thuộc kia lại kề sát vào tuyến thể sau gáy của cô.
Ngụy Khinh Ngữ đi từ hành lang tới, đang đứng ở sau lưng ba người. So với ban nãy nói chuyện với cô thì hiện tại biểu cảm trên mặt nàng còn lạnh hơn.
——————
Edit: Sa.
Beta: Hạ Yên.