Gió thổi qua những cây thông phủ đầy tuyết ở dưới tầng, âm thanh cành lá xào xạc dường như trở thành một khúc nhạc đệm duy nhất vang lên trong đêm đông giá rét này.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn người thiếu nữ đang dùng ánh mắt cầu xin nhìn mình, trái tim lập tức mềm nhũn.
Nàng thu lại bước chân, một lần nữa quay trở lại chiếc ghế bên cạnh giường: “Tôi không đi.”
Chỉ là, sau khi Ngụy Khinh Ngữ nói xong thì đôi mắt kia vẫn chăm chú nhìn vào nàng.
Hương Brandy đào tản mạn trong không khí, mang theo sự bất an chỉ bộc lộ trong kỳ phát nhiệt.
Thiếu nữ sợ rằng sau khi mình đã ngủ say thì người mang lại cảm giác an toàn cho bản thân sẽ rời đi mất, vậy nên, dù đôi mắt đã mệt mỏi tới mức không thể chịu được nhưng cô vẫn không muốn nhắm lại.
Ngụy Khinh Ngữ thậm chí còn cảm nhận được sự miễn cưỡng trên từng ngón tay của Quý Tiêu.
Nàng khẽ thở dài, kiên nhẫn nói với Quý Tiêu: “Là thật, tôi sẽ không rời đi.”
Trong giọng nói lạnh lùng có chút ấm áp không gì sánh nổi, tựa như làn tuyết mới tan khi xuân đến, mang theo hương bạc hà mát lạnh chậm rãi chảy vào trong cơ thể hỗn loạn bất an của Quý Tiêu.
Đôi mắt thật vất vả mới có thể chống đỡ của Quý Tiêu thoáng hấp háy, từ hàng lông mi dày rơi xuống từng giọt nước, tựa như những ngôi sao nhỏ trên bầu trời đêm sáng rực.
Ánh đèn dịu dàng chiếu xuống gương mặt tái nhợt của cô, cuối cùng thì đại dương mênh mông trong tầm mắt của Ngụy Khinh Ngữ cũng trở về với sự tĩnh lặng của màn đêm.
Khuôn mặt nhỏ của Quý Tiêu lại áp lên chiếc gối mềm mại, hương bạc hà mang đến cho cô cảm giác vô cùng an tâm, chẳng mấy chốc Quý Tiêu đã dần chìm vào giấc ngủ khi bàn tay vẫn đang nắm chặt lấy tay của Ngụy Khinh Ngữ.
Đêm càng lúc càng khuya, Ngụy Khinh Ngữ nhìn bàn tay vẫn đang bị Quý Tiêu nắm, dù cô đã ngủ say nhưng cũng không có ý định rút tay ra.
Nàng tựa lưng vào lưng ghế, trong tâm trạng có chút trống rỗng không khỏi nghĩ đến chủ đề mà mình và Quý Tiêu thảo luận ở tiệm lẩu hồi chiều.
Alpha có cấp bậc càng cao thì mức độ tinh khiết của pheromone và tính chiếm hữu cũng càng cao, địa vị trong xã hội nguyên thuỷ cũng tỷ lệ thuận với điều đó.
Đồng thời, trạng thái tiêu cực xảy ra trong kỳ phát nhiệt cũng khó kiểm soát hơn.
Ngụy Khinh Ngữ vừa nghĩ vừa nhìn về phía Quý Tiêu, người lúc này đã ngủ say.
Tóc dài đen nhánh bị mồ hôi thấm ướt, sau đó lại được không khí ấm áp trong phòng hong khô thành từng lọn dính dấp trên trán cô, trên gương mặt thoáng lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Chiếc chăn phẳng phiu vì bị cô nằm đè lên mà trở nên nhàu nhĩ, từ hình dáng nhấp nhô trong chăn, có thể thấy Quý Tiêu đang cuộn tròn người lại.
Sự yếu đuối và nhạy cảm hiếm thấy trên một Alpha đêm nay lại đồng thời xuất hiện trên người Quý Tiêu, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy có gì đáng xấu hổ chê trách.
Ngụy Khinh Ngữ vừa nhìn vừa vươn cánh tay còn lại lên vuốt đi những lọn tóc bết dính trên trán Quý Tiêu, đem chúng vén ra sau tai cô.
Bây giờ thì gương mặt của Quý Tiêu đã hiện hữu toàn bộ trong tầm mắt của Ngụy Khinh Ngữ.
Vệt ửng hồng chưa phai còn vương lại trên khóe mắt và chân mày, thậm chí chóp mũi vừa rồi cọ qua da thịt nàng cũng đỏ ửng lên.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị mái tóc dài che đi một nửa trên chiếc gối mềm mại, một vài đoạn ký ức mơ hồ trong đầu Ngụy Khinh Ngữ bất chợt ùa về.
Ánh mắt Ngụy Khinh Ngữ nhìn cô, từ trên xuống dưới so với năm nàng mười tuổi ở nhà xưởng đổ nát đó giống nhau như đúc, nàng thậm chí còn có thể phác hoạ ra hình dáng của người thiếu nữ.
Khi phần tính khí trẻ con rút đi thì phần anh khí thuộc về Alpha lại hội tụ về giữa hai hàng lông mày và sống mũi của cô.
Cơ thể tuy còn rất trẻ nhưng lại có nét trưởng thành ấy đang phập phồng theo từng nhịp thở không ổn định.
Chỉ là so với ngày đó thì có một điểm bất đồng, hơi thở suy yếu chậm rãi mà người trước mặt thở ra đã không còn mang theo vẻ cảnh báo nữa, sự ái muội nóng bỏng vẫn chưa rút đi kia bất ngờ lọt vào tầm mắt lén lút của Ngụy Khinh Ngữ.
Hương Brandy đào mang theo hơi rượu mạnh tràn vào cổ họng Ngụy Khinh Ngữ, để lại dư vị ngọt ngào trên đầu lưỡi của nàng.
Mà nguồn cơn tội ác này đến từ đôi môi mềm mại kia, cánh môi hơi hếch lên, dáng vẻ thanh tú quyến rũ như trái cây đẫm sương sớm mới hái từ trên núi xuống.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn theo, cổ họng khó khăn nuốt khan một tiếng.
Gương mặt lạnh lùng của nàng thoáng ửng đỏ, không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào lại tiến đến sát gần khuôn mặt đang say ngủ kia.
Hơi thở mơ hồ ái muội, trái tim loạn nhịp đập lên rộn ràng.
Chỉ là, khi đầu lưỡi đỏ hồng khẽ lướt qua cánh môi để lại một vệt nước sóng sánh thì Ngụy Khinh Ngữ bất chợt giật mình.
Trong căn phòng yên tĩnh truyền đến tiếng bánh răng đồng hồ, đôi mắt đang nhìn chằm chằm Quý Tiêu cũng trở nên mơ hồ hơn.
Tại sao…
Tại sao bản thân mình lại nảy sinh cảm giác kì lạ này?
Tại sao khi thấy cô ấy cầu xin trong vô thức lại lựa chọn ở lại?
Tại sao vừa rồi bản thân lại sinh ra cảm xúc muốn thỏa hiệp khi cô ấy sắp sửa đánh dấu tạm thời?
Như thể bản thân nàng đang thực sự mong chờ cô ấy đánh dấu mình…
Khát vọng sâu thẳm từ trái tim của nàng thiếu nữ như tích tụ lại rồi nhỏ từng giọt xuống cánh đồng khô cằn, dưỡng ra một đóa hoa kiều diễm nhưng mỏng manh yếu ớt.
Nhuỵ hoa rung rinh theo làn gió, tỏa ra hương thơm nồng nàn đầy lạnh lẽo.
Là thích sao…
Cơn gió lạnh thổi qua màn đêm yên tĩnh, khiến những đám tuyết nhỏ đọng trên cành cây bị thổi bay đi mất.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn người đang ngủ say trước mặt, trong đôi mắt tràn ngập sự bối rối.
Là thích cái gì?
Đánh giá cao, yêu thích, ngưỡng mộ,... Những cái này đều có thể gọi là thích.
Vậy cái gì mới chân chính gọi là thích?
Khi nàng bắt đầu cảm thấy ghen tị với những Omega xuất hiện xung quanh cô ấy thì nàng biết tình cảm này đã không còn đơn thuần nữa rồi.
Nhưng liệu Ngụy Khinh Ngữ có nên thích một người đã từng đẩy nàng vào vực sâu tuyệt vọng như vậy không?
…
Sự im lặng từ căn phòng truyền vào trong đại não của Ngụy Khinh Ngữ.
Ngay cả bản thân nàng cũng không thể trả lời được câu hỏi này.
Thật giống với phản ứng đầu tiên khi nàng vừa bước vào đã bị Quý Tiêu đè lên cửa.
Ngụy Khinh Ngữ không có đủ tự tin, nàng không thể tin tưởng vào việc cơn ác mộng trong suốt nửa năm kia sẽ không xảy ra với mình nữa.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Mây đen bị chia thành từng mảnh, ánh trăng ở sau những đám mây cũng lẩn trốn không muốn ló ra.
Nàng thầm nghĩ, nếu phần “thích” này là thật thì mong rằng cô gái đang ngủ say kia sẽ cho mình thêm sự tin tưởng.
Còn nếu là giả…
Gió lặng lẽ thổi qua màn đêm u tối, thúc đẩy những đám mây đen đang che lấp ánh trăng trôi đi. Mặt trăng cùng bầu trời đêm hiện ra, vô vàn ánh sao sáng rực rỡ hiện lên trong con ngươi của nàng thiếu nữ.
Nếu nó là giả, thì nàng lại mong những phán đoán trước đó của mình là đúng.
•
Mùi kim loại rỉ sét tràn ra quanh thân thể Quý Tiêu, cảm giác đè nén nặng nề trên lồng ngực khiến cô hít thở một hơi cũng trở nên khó khăn.
Cô có thể cảm nhận được đau đớn đang truyền đi khắp cơ thể, khác với sự đau mỏi trong kỳ phát nhiệt, cảm giác đau này giống như đến từ một vết thương đang hở miệng.
“Quý Tiêu, cậu không sao chứ…”
Một giọng nói nôn nóng sốt ruột có chút non nớt vang lên bên tai Quý Tiêu.
Cô cảm thấy âm thanh này thật quen thuộc, cố gắng giãy giụa khỏi sự hỗn loạn để hé mở đôi mắt.
Khuôn mặt của nàng thiếu nữ trong tầm mắt trở nên nhỏ bé hơn rất nhiều, biểu tình trên mặt bớt đi sự lạnh lùng, lại thêm vài phần bầu bĩnh đáng yêu của trẻ con.
Em đang sốt sắng nhìn mình, trong đôi mắt xanh ngọc chứa đầy nước mắt, gương mặt vốn luôn sạch sẽ xinh đẹp nay bám đầy bụi đất, dáng vẻ có chút chật vật.
Quý Tiêu có chút không hiểu tình hình trước mắt, cánh tay không tự chủ được mà giơ lên.
Cô nhìn đến ống tay áo màu chàm loang lổ vết máu, chiếc áo được cắt may thủ công đầy tinh tế không biết vì lý do gì mà bị xé nát không thương tiếc.
Mỗi lần cử động, Quý Tiêu đều cảm thấy thân thể mình đau tới hoa cả mắt, nhưng trong giọng nói non nớt vẫn giữ vẻ kiên cường: “Không đau, không đau chút nào cả…”
Ngụy Khinh Ngữ nhỏ nghe tiếng cô thì thào, nước mắt rốt cuộc không khống chế được thi nhau rơi xuống.
Trên gương mặt đầy bụi đất xám xịt lưu lại hai dòng nước mắt cực kỳ chói mắt.
Quý Tiêu nhìn em, sau đó giơ tay lên, vừa lau đi nước mắt trên gò má vừa dặn dò em: “Còn nữa, phải nhớ cậu là Quý Tiêu, còn mình là Ngụy Khinh Ngữ.”
“Nhưng mà…”
Ngụy Khinh Ngữ nhỏ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng trước mặt Quý Tiêu lúc này đã xuất hiện một người đàn ông có thân hình cường tráng.
Trên người hắn ta toàn là khói thuốc lá, gương mặt hung dữ, hắn dùng một tay xách cổ Quý Tiêu nhỏ ra khỏi chiếc giường sắt đơn sơ.
Quý Tiêu cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh áp vào thái dương cô, áp lực nặng nề như muốn xuyên thủng dây thần kinh của cô.
Từ góc độ này, Quý Tiêu có thể nhìn thấy rõ gương biểu tình suy sụp của Ngụy Khinh Ngữ nhỏ cũng như viên cảnh sát đang nấp trong một góc khuất phía sau cửa sổ rách nát, trái tim bé nhỏ như sắp nhảy lên đến cổ họng.
“Con m* nó, con nhãi ranh này, thằng cha mày báo cảnh sát làm tao không chạy thoát được, tao phải giết mày!”
“Đoàng!”
Giọng nói của người đàn ông vang lên cùng lúc với tiếng súng, Quý Tiêu trợn tròn mắt, ngay lập tức cảm nhận máu tươi điên cuồng chảy xuống mắt, thậm chí còn dây vào khoé miệng mình.
“Tiêu Tiêu!”
Âm thanh run rẩy sợ hãi của Quý Thanh Vân từ xa vọng lại, ông ta đang chạy như điên đến đây. Quý Tiêu nhìn cục diện hỗn loạn trước mặt, trong phút chốc liền giật mình mở mắt.
“Hộc… Hộc…”
Tuy chỉ là một giấc mơ, nhưng Quý Tiêu lại có thể cảm nhận được cảm giác sợ hãi của nguyên chủ lúc đó.
Thân thể cô phập phồng theo từng nhịp thở hỗn loạn, thậm chí trong cổ họng còn có cảm giác như vẫn đang dính máu của người đàn ông vừa mới bị bắn chết kia.
Hương bạc hà trôi lơ lửng trong không khí dường như cảm nhận được sự bất an của Quý Tiêu, chúng nương theo sự dao động của hơi thở, dừng lại trên người Quý Tiêu.
Mùi hương nhẹ nhàng dịu dàng, mang theo chút ấm áp của ánh nắng buổi sớm dần dần xoa dịu cảm giác bất an trong lòng cô.
Quý Tiêu nhìn gian phòng xa lạ, không khỏi nghĩ đến giấc mơ sau khi bất tỉnh trong kỳ phát nhiệt vừa rồi.
Dường như khi rơi vào trạng thái yếu ớt nhất, cô sẽ luôn hồi tưởng lại một số ký ức quan trọng liên quan đến cơ thể này.
Nhưng mà rốt cuộc thì mấy cái giấc mơ này có ý nghĩa gì đối với nguyên chủ?
Sự mệt mỏi nhiễu loạn trong kỳ phát nhiệt vẫn còn chưa rút đi, Quý Tiêu dựa lưng vào chiếc gối mềm ở thành giường, miên man suy nghĩ.
Cô thiếu nữ buồn rầu thở dài một tiếng, bỗng dưng có một cảm giác mát lạnh truyền từ đầu lưỡi thẳng đến đại não.
Lạnh lùng mà nóng bỏng, giống như tối hôm qua không có đi đến bước cuối cùng, trêu chọc trái tim chỉ vừa mới bình tĩnh lại của Quý Tiêu.
Khi Quý Tiêu cảm nhận được vị bạc hà lan toả trên đầu lưỡi cũng là lúc ý thức quay về, rốt cuộc cô đã nhớ được tối hôm qua trong lúc mất kiểm soát bản thân đã làm ra chuyện gì với Ngụy Khinh Ngữ.
Cần cổ mảnh mai trắng nõn của nàng thiếu nữ xuất hiện trong đầu Quý Tiêu, chiếc váy ngủ bị kéo xuống, lộ ra một mảng da thịt trắng tuyết.
Hương bạc hà rõ ràng là mát lạnh sảng khoái, nhưng khi nếm trên đầu lưỡi lại có cảm giác ngọt ngào tan chảy như mật ong.
Quý Tiêu cảm thấy cổ họng mình như bị lửa đốt, vừa muốn giơ tay lên lại phát hiện cánh tay tê dại như sắp mất đi cảm giác.
Cô nghi hoặc nhìn về phía tay mình, trên cánh tay cô là một gương mặt xinh đẹp cùng mái tóc dài thướt tha.
Ngụy Khinh Ngữ đang gối đầu lên tay cô an tĩnh ngủ say.
Không giống như bộ dạng chật vật đầy bụi bẩn trong giấc mơ, trên gương mặt nhỏ nhắn lúc này giống như viết lên hai chữ “an nhàn”.
Cánh môi mỏng hồng nhuận khẽ nhếch lên, đôi môi mềm mại tựa như hoa đào trong sương sớm.
Ga trải giường bị vò nhăn nhúm, Quý Tiêu cúi đầu tiến sát lại gần gương mặt đang say ngủ kia.
Hơi thở chậm rãi phả ra, mang theo sự nóng bỏng trong kỳ phát nhiệt vẫn chưa rút đi, đôi mắt màu vàng cam nổi lên ý xấu khi chủ nhân của nó nhìn chăm chú vào đôi môi mềm mại không chút phòng bị kia.
————————
Edit & Beta: Hạ Yên.