*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bây giờ quan hệ giữa cô và chồng đổ vỡ, nhà họ Tần bắt buộc phải dựa vào cô, nếu như bà ta dám đẩy Tần Dịch vào con đường cùng, cô đối mặt với một tên cặn bã đã chia tay rồi thì có gì phải sợ đâu chứ?
Nhưng khi cô đang định lên tiếng thì bên kia màn hình truyền đến giọng nói dễ nghe của Chiến Lê Xuyên.
“Tôi nghĩ là bà đã nhầm lẫn một chuyện rồi. Vai diễn của Cảnh Thiên là do công ty sản xuất phim Trung Bác quyết định, đây là hành động của công ty chứ không phải là của cá nhân cô ấy. Vai diễn này là công ty cho cô ấy, ngay cả bản thân cô ấy cũng không có quyền tùy tiện thay đổi, huống hồ là một quản lý nhỏ bé như bà. Công ty sản xuất phim Trung Bác sẽ truy cứu toàn bộ trách nhiệm của bà và Phó giám đốc bộ phận kinh doanh Hà Khai Duy trong chuyện này.”
“Về phần Cảnh Thiên, Phó chủ tịch Hằng, vai nữ chính thuộc về cô ấy, cho dù dùng phương pháp nào, tôi cũng muốn nhìn thấy kết quả vào buổi công bố chính thức ngày mai.”
“Vâng, thưa giám đốc.”
Mặc dù hiện tại Chiến Vũ Hằng đã bắt đầu toàn quyền xử lý công việc kinh doanh của công ty sản xuất phim Trung Bác rồi, một số lượng lớn người ở Trung Bác hiện đang đứng về phía anh ta, nhưng một khi Chiến Lê Xuyên – Giám đốc điều hành của AUPU Group và là Chủ tịch hội đồng quản trị của Trung Bác xuất hiện, anh ta chỉ có thể nghe lời mà thôi.
Đáng hận! Đáng giận! Đáng than thở!
Chiến Lê Xuyên lại nhìn Chiến Nghệ Hòa rồi nói: “Sếp Nghệ, khi tôi không ở công ty, có khó khăn gì thì chị có thể bàn bạc với Phó chủ tịch Hằng, Phó chủ tịch Hằng đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm, vẫn có quy tắc làm việc cơ bản.”
Đối mặt với tất cả các quản lý cấp cao của Trung Bác, Chiến Nghệ Hòa thấy hơi mất thể diện, nhưng đối mặt với quyền uy tuyệt đối, cô ta không thể nói một lời phản bác nào cả.
Giờ phút này, màn hình con của cô ta đã được phóng to hơn, mọi người đều có thể nhìn rõ từng biểu cảm của cô ta, cho dù trong lòng cảm thấy khó chịu như thế nào, Chiến Nghệ Hòa cũng chỉ có thể lộ ra nụ cười cung kính chuyên nghiệp. Cô ta đứng dậy nói: “Giám đốc điều hành, tôi đã không xử tốt chuyện này, sau này nếu như gặp phải khó khăn gì, tôi nhất định sẽ học hỏi và nhờ Phó chủ tịch Hằng cho ý kiến,
mong giám đốc yên tâm.”
Chiến Lê Xuyên liếc nhìn Chiến Nghệ Hòa, sau đó nói “cuộc họp kết thúc”, rồi offline.
Cải liếc mắt đó dường như đã khiến Chiến Nghệ Hòa lạnh đến thấu xương.
Chiến Lê Xuyên ít hơn cô ta vài tuổi, nhưng cô ta vĩnh viễn không thể so được với sức trấn áp của Chiến Lê Xuyên.
Ngay cả khi bây giờ anh đã bị bại liệt rồi.
Cô ta biết rằng đây là lời cảnh báo của Chiến Lê Xuyên dành cho cô ta.
Cảnh Thiên nhìn màn hình đã tắt, mặc dù từ đầu đến cuối Chiến Lê Xuyên chưa từng nói với cô một lời nào, nhưng kể từ khi năm tuổi đến giờ, đây là lần đầu tiên có được người khác bảo vệ như vậy.
Mặc dù Chiến Lê Xuyên không giúp giải quyết chuyện này, cô cũng có thể giành lại vai nữ chính. Đối với cô mà nói, trừ khi là cô không muốn có món đồ đó nữa, nếu không trước nay chưa từng có ai cướp được gì từ cô.
Những Chiến Lê Xuyên lại mạnh mẽ giành lại vai diễn cho cô một cách dễ dàng, cô vẫn rất hài lòng.
Cảm giác được người khác bảo vệ thế này… thực ra cũng rất tốt. Không uổng công cô lặng lẽ giúp anh làm phục hồi trước phẫu thuật hằng đêm. Quả nhiên những người đẹp trai thường rất lương thiện. CD
Đối mặt với Cảnh Thiên lần nữa, ngay cả khi trong lòng cảm thấy không vui, Chiến Nghệ Hòa vẫn phải đổi một thái độ khác.