tamlinh247.vn
*********************************
Cảnh Việt không hề tham dự bữa tiệc tối, thực ra cậu rất muốn tham gia, nhưng ngặt nỗi vòng bán kết của Chloe và
trận chung kết của “Phản kích Z16” l3ại quấn vào với nhau.
Trong ba ngày, cậu phải tham gia trận bán kết của Chloe, sau khi trận bán kết kết thúc hai ngày, cậu lại phải tham
gia1 trận chung kết thể thao điện tử. Cậu phải đích thân may đồ, đồng thời còn phải luyện tập cùng đồng đội.
Còn chuyện học hành…
Chị 9nói rồi, có thể gác lại đó, tạm thời không ngó ngàng đến.
Thế nên Cảnh Kiệt lặng lẽ nghe lời chị gái, nhưng cậu vẫn bận đến mức không thể th3am gia bữa tiệc nhận người
thân của chị.
Từ sau khi biết Cảnh Việt bị bố mẹ bỏ rơi, Cảnh Thiên đón Cảnh Kiệt sang nhà họ Chiến, tự mình nuôi8 cậu.
Ông cụ Chiến còn cho Cảnh Kiệt một tòa biệt thự độc lập.
Sau khi biết Cảnh Thiên là cô chủ của nhà họ Đế, thân phận giữa hai người chênh lệch vô cùng, Khương Vũ Hi rất ít
khi quay về nhà họ Chiến.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, ông cụ Chiến bèn nhiệt tình mời cả nhà ông cụ Tạ và bác cả cũng như cả nhà họ Để đến
nhà họ Chiến.
Sau một đêm cố gắng, hôm sau, khi Cảnh Thiên đến đón Cảnh Kiệt, cô phát hiện mắt cậu bé đen sì.
“Em không ngủ cả đêm à?”
“Vâng.” Cảnh Kiệt gật đầu, sau đó gõ tạch tạch lên điện thoại rồi đưa cho Cảnh Thiên xem.
“Em sửa bản thiết kế rồi, thêm một vài chi tiết mà em thích nữa nên tối qua phải làm cho kịp.” Cảnh Thiên gật đầu:
“Bây giờ em có hài lòng với thiết kế mới không?” “Có ạ.” Cảnh Kiệt gật đầu thật mạnh. Các thành viên trong đội
Shadow cùng Cảnh Kiệt ra ngoài.
Bởi vì ngày nào cũng phải chữa trị vết thương ở tay cho Tề Thịnh, thế nên Tề Thịnh bèn theo Cảnh Kiệt đến Khê
Công Quán. Đội trưởng và thành viên quan trọng nhất trong đội đã đến cả rồi, các thành viên khác cũng đi theo.
Hôm nay là trận bán kết Chloe mà Cảnh Kiệt phải tham gia, tuy sau hôm nay chỉ còn một ngày để tập huấn, nhưng
các thành viên của đội Shadow vẫn bỏ tập huấn, đi cổ vũ cho Cảnh Kiệt.
Cảnh Thiên khá hài lòng với đám bạn nhỏ của Cảnh Kiệt.
Cho đến khi cầm điện thoại lên gõ chữ cho Cảnh Thiên đọc, Cảnh Việt mới để ý thấy điện thoại có rất nhiều cuộc
gọi nhỡ của Trình Thục Ngọc.
Cảnh Kiệt mím môi, đút điện thoại vào túi quần.
“Bà ta là mẹ em, em muốn trả lời thì cứ trả lời một câu. Tuy chị và bà ta đã không còn quan hệ gì nữa, nhưng dù gì
thì em vẫn là con trai bà ta.”
Cảnh Thiên thực sự có cảm giác mang tới khi nói câu này.
Trình Thục Ngọc gọi điện cho Cảnh Kiệt lúc này chắc chắn là không có chuyện tốt. Bởi vì vừa mới cắt đứt quan hệ
với Cảnh Kiệt xong, với cái nết của bà ta thì chắc chắn sẽ muốn ép buộc cậu bé làm gì đó.
Còn Cảnh Kiệt, nếu không có cách khiến cậu từ bỏ hoàn toàn hai người bố mę coi lợi ích làm đầu đó, sau này chắc chắn sẽ bị liên
lụy.
Nhưng Cành Việt ngây thơ, không hề biết những việc này và cũng không nghĩ Trình Thục Ngọc gọi điện đến thì có vấn đề gì. Thực ra
đợt này hoàn toàn không có liên lạc, tuy Cảnh Kiệt không dám thừa nhận nhưng trong lòng vẫn rất nhớ bố mẹ.
Nghe chị nói có thể gọi điện lại, cậu bèn ngượng nghịu lấy điện thoại ra gọi cho Trình Thục Ngọc.
Trình Thục Ngọc mất ngủ cả đêm vì lo lắng cho chuyện bên Cành Lạc, đến tận khi trời sáng mới mơ màng ngủ thiếp đi.