tamlinh247.vn
*********************************
“Mấy năm nay cô làm gì?”
Vẻ mặt Hoa Tử hơi cô đơn: “Đừng nhắc đến nữa, tôi gả vào hào môn hạng ba của thành phố H 3làm vợ kể. Ông ta
dựa vào nhà vợ cũ nên sẽ không có con nữa. Đâu giống như cô, tìm được một người giỏi giang như vậy.”
Nói xong, bà ta lấy một điếu thuốc từ trong túi xách ra, đưa cho Tạ Thanh Nghiện.
Tạ Thanh Nghiên lắc đầu: 9“Bó rồi.”
Người phụ nữ sửng sốt: “Xem ra cô đã hoàn toàn hoàn lương rồi.”
Tạ Thanh Nghiện bị câu nói của 3bà ta chọc cười: “Hoàn lương? Đó là từ dùng để chỉ gái ngành thôi. Hơn nữa cô đã
kết hôn rồi, lẽ nào vẫn định quay lại ng8hề cũ à?”
Hoa Tử sững sờ một lúc rồi mỉm cười, không phản bác.
Dù sao ban đầu khi cùng làm sát thủ, Tạ Thanh Nghiên chưa bao giờ để bản thân chịu ấm ức, nhưng Hoa Tử thì
khác. Lúc đầu bà ta bị ép làm rất nhiều việc dẫn đến sau này không thể có con. Bà ta có khác gì gái ngành đâu chứ?
“Dù đã kết hôn nhưng tôi vẫn không hài lòng lắm. Ít nhất là tôi không nhìn thấy nụ cười giống như cô trên khuôn
mặt mình. Tôi có thể cảm nhận được cô thực sự rất yêu anh ấy, anh ấy cũng rất yêu cô. Cô đúng là rất hạnh phúc.”
Tạ Thanh Nghiên cười: “Hạnh phúc là gì? Đó chỉ là sự thỏa mãn trong lòng con người thôi. ở bên một người, ăn
một chung một nồi cơm, khi thức thì sánh vai cùng nhau, khi ngủ thì ôm nhau ngủ, khi đau lòng thì an ủi lẫn nhau.
Làm người phải biết đủ mới cảm thấy hạnh phúc. Không biết đủ thì mãi mãi cảm thấy cuộc sống của mình không
được như ý, nhất định sẽ muốn giành được nhiều hơn, giành được thử lớn hơn. Nhưng đánh bạc đa phần đều là
thua, rất ít người có thể chiến thắng, không phải sao?”
Vẻ mặt Hoa Tử hoàn toàn trở nên khó coi.
“Đúng vậy, đánh bạc hầu hết đều là nhà cái thắng, cho dù là chủ động tham gia hay bị động tham gia cũng đều là
người thua cuộc.” “Đây là khách sạn Ngự Hoàng, tôi chính là nhà cái.”
Hoa Tử lắc đầu: “Không, cô không phải nhà cái.”
“Ồ, vậy ai là nhà cái? Dù ai là nhà cái, tôi cũng vẫn là người chiến thắng.”
Hoa Tử tiếp tục lắc đầu: “Không, cô không phải là người tham gia đánh bạc nên cô vừa không phải nhà cái, vừa
không phải người chơi. Chúng ta đều chỉ là người xem thôi.”
Lần này đến lượt Tạ Thanh Nghiên lắc đầu: “Không, cô không phải người xem, cô cũng là người tham gia đánh
bạc. Những thứ cô đặt cược là tâm trạng của tôi. Nếu tâm trạng tôi tốt, chưa biết chừng nể tình xưa nghĩa cũ, tôi sẽ
bỏ qua cho cô một lần.”
Hoa Tử mỉm cười, ném điếu thuốc mới hút chưa được mấy hơi xuống đất.
“Thanh Nghiên, có phải cô quá tự tin vào bản thân rồi không? Không nói đến trước khi rời khỏi tổ chức, tôi cũng không kém cô, cho
dù tôi kem có một chút thì cuộc sống giàu sang phú quý bao nhiêu năm đã san bằng trái tim sát thủ của cô rồi. Hiện tại cô không thể
so sánh được với tôi.”
“Vậy nên hôm nay các người chẳng những muốn giết con gái tôi, mà còn muốn giết cả tôi nữa?” Tạ Thanh Nghiện lạnh lùng hỏi. Lúc
này Hoa Tử đã lùi lại một chút, tháo hai chiếc trâm cài trên đầu xuống, lắc nhẹ, thân chiếc trâm mở ra, trở thành hai con dao gắm
mỏng như cánh ve, dưới ánh trăng và đèn đường mờ ảo tàn ra ánh sáng lạnh thâu xương.
Những Tạ Thanh Nghiên vẫn lăng lặng nhìn Hoa Tử, ý cười trong mắt không hề giảm đi nhưng đã lộ ra sát ý rõ ràng. “Thanh Nghiên,
để tôi thường thức thực lực hiện tại của cô đi, đừng khiến tôi thất vọng đấy.”
Tạ Thanh Nghiên khẽ cười: “Cô là cái thá gì mà có tư cách gì mà thường thức tôi? Tôn trọng có một chút là khiến một con chim trĩ
như cô cho rằng mình là phượng hoàng à?”